Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 102




Nghe lời nói trắng trợn của hắn, Tưởng Niệm vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn đứng dậy, nhưng vì dùng nhều sức, nên đầu gối khẽ đau, lại bị Diêm Thương Tuyệt mượn thời cơ đè lại trên đùi, lúc này, có người gõ cửa văn phòng: “Cốc cốc.”

“Vào đi.” Diêm Thương Tuyệt lạnh như băng lên tiếng, nhưng trước sau vấn giữ lấy Tưởng Niệm, không để cô đứng dậy, còn hay hôn vành tai của cô, khiến cả người cô không được tự nhiên.

Mị Cơ mang một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, người đàn ông theo sau Mị Cơ, khúm núm, má trái sưng đỏ không thôi.

Tưởng Niệm cực kì mất tự nhiên muốn đứng dậy, vì cô không thích bị người ta thấy bộ dạng xấu hố này của cô, nhưng mà bàn tay xấu xa của Diêm Thương Tuyệt lại đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cả người Tưởng Niệm cứng ngắt, không dám làm bừa nữa, chỉ có thể để mặc cho hắn ôm.

“Tổng giám đốc.” Mị Cơ đi tới liền thấy Tưởng Niệm e thẹn ngồi trên đùi Diêm Thương Tuyệt.

Lúc này người đàn ông cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu: “Chào Diêm tổng.”

“Hi~” Tưởng Niệm nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy là người đàn ông vừa rồi, liền thân thiết chào hỏi, không biết mặt Diêm Thương Tuyệt lập tức lạnh xuống.

Người đàn ông thấy Tưởng Niệm, cũng ngây ngẩn nở nụ cười, lập tức bị ánh mắt căm phẫn của Diêm Thương Tuyệt dọa cho hai chân nhũn ra, mới vừa rồi bị cô gái trước mặt này nhốt trong phòng tối, không nói chuyện cũng không tra tấn, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, suýt nữa dọa hắn chết, lúc này lại bị người đàn ông cay nghiệt tôn quý mặt thiên thần này trừng mắt.

Để ý thấy người đàn ông sợ hãi, Tưởng Niệm nhìn thoáng qua Diêm Thương Tuyệt đang giống như tảng băng, trong lòng bất mãn nói: thật là, lần nào cũng dùng ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm người ta, một ngày không trừng người ta sẽ chết à?

“Anh đánh anh ta?!” Diêm Thương Tuyệt vừa định mở miệng truy hỏi người đàn ông kia thì Tưởng Niệm đã thấy mặt người đàn ông kia sưng đỏ, vì thế lên tiếng trước.

Diêm Thương Tuyệt thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô khẽ nhăn lại, mày cũng khẽ nhíu khó nhận ra: “Không phải anh đánh, là Mị Cơ.”

Nói xong còn trưng ra vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình nhìn Mị Cơ, mà Mị Cơ thì vẫn mặt lạnh như cũ, trên mặt không hề gợn sóng.

“Sao chị lại đánh người?” Tưởng Niệm bất đắc dĩ nói, cô thật sự rất đau đầu, sao lại hở tí là đánh người chứ? Học ai thế?

“Anh ta đáng đánh, chỉ cần là người bất kính với Tổng giám đốc, đều đáng chết.” Mị Cơ cúi đầu, nhìn qua thật cung kính với Tưởng Niệm, nhưng trong giọng nói không chút kiêu ngạo nịnh nọt.

“Chị...” Tức giận nhìn Mị Cơ, Tưởng Niệm lần đầu tiên gặp cô gái như vậy, học ai vậy trời?

“Nói cho tôi biết, sao anh có thể ở chung với người phụ nữ của tôi?” Diêm Thương Tuyệt không chút quan tâm ngửi hương thơm ở đuôi tóc Tưởng Niệm, dáng vẻ vẫn là cao ngạo không ai bì nổi.

“Tôi ra ngoài giao báo, không ngờ đụng phải vị tiểu thư này, đang nghĩ gặp mặt cảm ơn cô lần trước đã không so đo cầu tình vì chúng tôi, nhưng tiểu thư lại cho rằng tôi định bắt cóc cô ấy, cho nên cô ấy liền sợ hãi, định bỏ chạy, sau đó tôi đuổi theo, sau đó nói với cô ấy rằng tôi sẽ không bắt cóc cô ấy nữa, tôi lại giải thích với cô ấy chuyện lần trước vì sao tham gia bắt cóc cô ấy, sau đó....:” người đàn ông nói dài dòng.

:”Ngừng---” Tưởng Niệm nghe đến đầu óc choáng váng, liền xua tay cắt ngang hắn ta đang kể thao thao bất tuyệt, gì thế gì thế trời?

Người đàn ông quả thật ngừng lại, nhìn Tưởng Niệm khó hiểu, sau đó hơi sợ hãi nâng mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt đen mặt, bọn họ nghe không hiểu sao? Hắn nói rất rõ ràng mà.

“Tôi nghe muốn ngất luôn, dù sao anh ta cũng không làm hại em, ngược lại còn giúp em, cho nên sau này chị không nên hở tí là đánh người biết không?” Tưởng Niệm nhìn Mị Cơ, giọng điệu giáo dục.

“Đều là hiểu lầm, vậy anh đi đi.” nhìn bộ dạng Tưởng Niệm giúp người ta, Diêm Thương Tuyệt xụ mặt nói.

Tuy rằng hắn rất để ý người đàn ông này đã đụng Tưởng Niệm, nhưng Tưởng Niệm cứ luôn cầu tình thay hắn, cứ luôn nói hết lời hay thay hắn ta, nếu mình không buông tha hắn ta, đoán chừng cô ấy không hận chết mình mới lạ.

Một khi đã vậy thì cứ giữ hắn ta lại đi, ít nhất cô ấy có thể nhớ kỹ cái tốt cửa hắn.

“Này này ~ đợi chút.” Tưởng Niệm thấy Diêm Thương Tuyệt lên tiếng, người đàn ông kia khom lưng chuẩn bị đi ra ngoài, cô liền vội vàng lên tiếng, sau đó tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Diêm Thương Tuyệt: “Anh.” vừa thốt ra một chữ liền bị Diêm Thương Tuyệt ra sức nhéo ở bên ao, A! Đau chết mà.

Tưởng Niệm đau đớn xoa xoa chỗ đau, vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ trừng mắt Diêm Thương Tuyệt, đột nhiên hiểu ra, không đúng, gọi sai rồi, lập tức thay bằng vẻ mặt nịnh nọt, dịu dàng gọi: “Tuyệt.”

Diêm Thương Tuyệt cười hài lòng, sau đó khẽ hất cằm lên ý bảo cô nói tiếp, Tưởng Niệm liếm cánh môi có chút khô khốc, nói tiếp: “Em muốn nói chúng ta nên cảm ơn người ta một chút nha, đúng không? Nếu không phải nhờ anh ta, có lẽ em không cách nào nhìn thấy anh rồi.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Diêm Thương Tuyệt buồn cười nhìn cô.

“Đương nhiên! Anh phải biết ra từ biệt thự đến đây tốn bao nhiêu thời gian? Nếu không phải anh ta chở em đến, em phải đi hết một ngày một đêm á.” Tưởng Niệm mặt nghiêm túc, mỗi một câu chữ có sức vang vọng.

Diêm Thương Tuyệt nhàn nhã nhìn cô tình ý dạt dào nói, cũng không đả kích cô, chỉ là lúc thì gật đầu tán thành, hắn muốn xem xem cô nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn cầu hắn chuyện gì.

“Vậy chúng ta phải cảm ơn anh ta thế nào đây?” Diêm Thương Tuyêt miễn cưỡng ngước mắt, có lực sát thương nhìn người đàn ông cả người phát run.

Tưởng Niệm làm bộ tỏ vẻ suy tư thật khổ não, sau đó ngượng ngùng nhìn Diêm Thương Tuyệt: “Công ty anh lớn như vậy, hay là cho anh ta một công việc đi! Coi như đền đáp, anh ta còn có một em trai học trung học, vì không có tiền nên phải nghỉ học, anh không thấy đáng tiếc sao?”

cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi!

Diêm Thương Tuyệt cười có thâm ý khác, sau đó để Tưởng Niệm ngồi xuống ghế của mình, bản thân thì đứng dậy, bước chân tao nhã, bước thong thả, ngẩn đầu coi thường người đàn ông kia, lạnh nhạt hỏi: “ên gì?”

“Tên tên Hà Minh.” giọng người đàn ông chút run run.

Diêm Thương Tuyệt nghe xong không nhìn hắn nữa trực tiếp nói với Mị Cơ: “Dẫn đến phòng nhân sự.”

Tưởng Niệm vui vẻ, lộ ra tám cái răng trắng bóng, Mị Cơ cung kính khom lưng với Diêm Thương Tuyệt, liền nói với người đàn ông kia: “Đi theo tôi.”

Người đàn ông còn bị vây trong trạng thái mơ màng, căn bản không biết chuyện gì diễn ra, ngây ngốc nhìn Tưởng Niệm.

“Đi đi, sau này anh cứ làm việc ở đây, làm thật tốt, để em trai anh tiếp tục hoàn thành chuyện học.” Tưởng Niệm vẫy vẫy tay, tròng mắt trong suốt thật dịu dàng.

Anh là người tốt.

Người đàn ông cảm động đến rơi nước mắt gật đầu mạnh.

“Phải rồi, cô đi điều tra thêm về những nữ nghệ sĩ Anh Hoàng vừa ký sở hữu, moi hết tất cả các tin-đồn-riêng-tư của bọn họ ra cho tôi, sau đó giao cho giới truyền thông.” Diêm Thương Tuyệt lạnh lẽo giong7 khóe miệng, cười đến mặt rét lạnh.

“Vâng.” tuy rằng Mị Cơ không rõ hắn muốn làm gì, nhưng lời hắn nói cô cũng không hỏi lại, cô đã quen nghe 'thánh chỉ' của hắn.

Chờ Mị Cơ đi rồi, Tưởng Niệm mới bất an hỏi: “Anh moi tin của người ta làm gì?” Anh Hoàng? Hình như là cái công ty nghiệp chướng kia? Anh muốn làm gì?

Diêm Thương Tuyệt không trả lời cô, chỉ là cười bí ẩn.

“Cái gì? Chết tiệt, chuyện này là khi nào?” trong văn phòng xa hoa, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ nhìn dòng xe thoi đưa dưới 87 tầng, nắm chặt di động, nhịn xuống cơn giận để không nói tục.

Mẹ nó! Rốt cuộc là loại người nào? Trong một buổi chiều phát ra hết toàn bộ tin xấu của nữ minh tinh cao quý của hắn ta, hết rồi thật sự hết rồi!

“Tôi nói cho ông biết, ông nhanh chóng bit miệng truyền thông cho tôi, không cần biết dùng cách gì, đúng! Mấy người này đều là ngôi sao mới có tiềm năng biết chưa? Không thể chết được!” người đàn ông đứng trước cửa sổ, một tay chống hông, tức giận không thôi.

Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người, nhìn văn phòng thở dài, má nó! Quá ác!

Đôi mắt một mí hẹp dài tức giận trừng mắt Thanh Long—Thượng Cổ Thàn Thú---được làm từ phỉ thúy trên bàn, lửa giận hừng hực, hắn bước đến giơ Thanh Long lên vứt mạnh xuống mặt đất, nhưng vì trên đất lót thảm, cho nên không vỡ...

Ngực phập phồng, hết một lúc sau, hắn ta mới bình tĩnh lại, ngồi trên ghế suy nghĩ sâu xa đến rốt cuộc là ai ác như vậy?phạm vi người dám đắc tội hắn rất nhỏ, rất nhỏ......có thể nói là không có, người duy nhất có tình nghi chính là---Diêm Thương Tuyệt.

Lần trước chẳng phải Diêm Thương Tuyệt cũng vì một chuyện nhỏ mà làm hắn tổn thất mất ngàn vạn?

Lần này có phải cũng là Diêm Thương Tuyệt hay không? Nhưng gần đây hắn đâu có đắc tội gì với Diêm Thương Tuyệt?

Trình Sở Đông mặc áo sơ-mi trắng sọc đen, tay áo vén lên đến khuỷu tay, quần tay đen hợp với đôi giày da sáng loáng, bộ dạng lười nhác một tay chống cằm, một tay đặt trên bựng, suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.

Trái cổ gợi cảm khẽ chuyển động, trong mắt hí của Trình Sở Đông lướt qua một chút toan tính.

Diêm Thương Tuyệt tên đáng chết, nếu như thật sự là anh làm, xem sau này tôi làm sao thu phục anh!

Trình Sở Đông cười gian trá, hoàn toàn khong còn bộ dạng tức giận vừa rồi, cầm lấy áo khoác, nhàn nhả thong thả đi ra ngoài.

An gia.

“Nguyệt Lê? Tiểu Miểu đứng ở đầu giường, nhìn An Nguyệt Lê đang ngủ trưa trên giường, dịu dàng gọi: “Mau dậy đi, Viễn Đông đưa vật liệu gỗ đến rồi, anh ra nhìn xem.”

An Nguyệt Lê ở trên giưởng mở to mắt, còn ngái ngủ nhìn Tiểu Miểu, thản nhiên nói: “Anh xuống đây.”

Đứng dậy, không liếc mắt nhìn cô một cái, liền đi thẳng ra ngoài, để lại Hồ Tiểu Miểu cõi lòng tan nát, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt như thế, nước mắt, ngăn không cho rơi xuống, từ khi Tưởng Niệm chuyển đi, hắn càng đối xử lạnh lùng với cô, chỉ có ở trước mặt ba hắn mới tỏ ra quan tâm cô.

Cô không chịu nổi, vì sao hắn mãi mãi không nhìn đến mình? Tưởng Niệm bỏ đi khiến hắn căm hận mình như thế?

Chậm rãi ngồi xổm xuống, tựa vào giường, Hồ Tiểu Miểu khóc thương tâm muốn chết, ôm lấy bụng nhô ra rõ ràng của mình, càng thêm đau khổ, hắn không thể vì đứa nhỏ mà nhìn cô thêm một chút, quan tâm cô hơn một chút sao?

Tưởng Niệm đã là vợ người khác, không phải sao? Đã chịu trách nhiệm với cô và đứa nhỏ, thì vì sao không thể làm tròn bổn phận một chút? Rốt cuộc là hắn đang trừng phạt ai?

An Nguyệt Lê xuống lầu, nhìn thấy xe tải chuyển đến vật liệu gỗ tốt nhất, vui mừng không thôi, cẩn thận kiểm tra vật liệu này nọ.

“Ông chủ, tôi đã giao đến, anh ký một chữ là xong rồi.” tài xế đưa hóa đơn dùng khăn lông lau mồ hôi chảy ròng ròng trên đầu, thờ phì phò nói với An Nguyệt Lê.

An Nguyệt Lê nhận, nhìn một chút, sau khi xác định không có vấn đề liền ký tên mình xuống góc phải, sau đó cười giao cho tài xế, tiếp đó thân thiết vỗ vỗ vai hắn: “Vất vả rồi, hôm nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Được đấy.” tài xế cũng không khách sáo, đáp ứng thật thoải mái, sau đó đó trò chuyện với An Nguyệt Lê vài câu, rồi lái xe bỏ đi.

An Nguyệt Lê mặc đồ thể thao nhìn qua tràn đầy sức sống, thật vui vẻ nhìn dám công nhân chăm chỉ làm việc, kế hoạch đối với tưởng lai trong lòng lại lớn thêm một bước.

Nhưng hắn không nghĩ đến, lần sai lầm này khiến hắn hủy đi cả đời.

“Nhanh vậy đã đưa đến?” An Chí Viễn từ bên ngoài trở về liền thấy trong phòng vật liệu chết đầy hàng, kinh ngạc nhìn An Nguyệt Lê.

“Ba.” An Nguyệt Lê quay đầu thấy ba mang theo thức ăn, cười thật bùi ngùi, liền đi đến, đón lấy thức ăn trong tay ông: “Hàng đã đến, ngày mai có thể khởi công, còn lại hơn trăm bộ cửa, nhất định có thể hoàn công vào cuối tháng.”

“Vậy thì tốt rồi, ba thấy ông chủ Trịnh này cũng không phải người tốt gì, nếu chúng ta thật sự không giao hàng đúng hạn, ông ta nhất định sẽ làm việc theo hợp đồng, đến lúc đó chúng ta bọ kiện rồi.” An Chí Viễn nhìn đống vật liệu gỗ kia rất là vui mừng.

Ông biết nếu lần này thành công, vậy xưởng cửa gỗ của Nguyệt Lê ở thành phố A nhất định sẽ rất có thành tựu, hiếm khi bọn họ có được một cơ hội tốt như vậy có thể hợp tác với khách sạn nhất nhì ở thành phố A, hàng giao đi đã được cho phép, chỉ cần hoàn tất hàng còn lại rồi giao đúng hạn cho đối phương, thì thành công rồi.

Nhưng mà ông không biết. Luôn có chuyện ngoài ý muốn