Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 37: Như thế nào cho phải




Đêm đó, chờ vợ chồng Quân Chính Dân trở về, Quân Dao phải đi chuẩn bị một ít gì đó ngày mai để cho Quân Chính Dân mang đến nhà ông ngoại, đựng cho hai mươi cân bột mỳ trắng, gạo hạt kê mỗi loại mười cân, sau còn dẫn theo hai phong điểm tâm Tào chưởng quầy của Phúc Vận tửu lâu chuẩn bị, cùng với mười cân thịt ba chỉ, quà tặng như vậy xem như thực phong phú.

Sau khi đựng tốt, trở lại phòng trong liền nhìn đến Xảo Nhi chỉ mặc một chiếc áo lót nhỏ màu hồng nhạt ghé vào trong ổ chăn, nhô đầu ra nhìn Quân Dao nói: “Mẫu thân, vì sao mẫu thân có phụ thân, Xảo Nhi vốn không có chứ?” (QA:Câu hỏi hay!^^)

Quân Dao nghe câu hỏi này của nàng, không khỏi có điểm đau đầu, vấn đề này nàng là thật không biết a.

“Xảo Nhi đương nhiên là có phụ thân, nếu không, làm sao có con được nha.” Ngồi ở trên kháng, nàng cúi mắt vuốt ve toc càng ngày càng dày của tiểu nữ nhi.

“Vậy phụ thân của Xảo Nhi đâu?” Nàng mắt to chớp động, giống như hai quả nho đen trong suốt ướt át.

Vô Ưu cũng vậy, tuy rằng cũng không có động tác quá lớn, nhưng là Quân Dao trong lòng hiểu được, hắn nhất định là hi vọng biết phụ thân mình nhất.

“Cha của các con không ở đây, hắn hiện tại ở một chỗ rất xa, đó là một nơi đặc biệt phồn hoa, đặc biệt xinh đẹp, chờ các con trưởng thành tự nhiên sẽ nhìn đến hắn, cho nên hiện tại nhắm mắt ngủ, chúng ta ngày mai còn phải đi trấn trên đấy, biết không?” Nàng kéo kéo góc chăn cho Xảo Nhi, sau đó chọc chọc cái ót trơn bóng của bé, cố ý phụng phịu nói.

Xảo Nhi quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ở dưới dâm uy của mẫu thân, đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng cũng không muốn mẫu thân tức giận.

Nhìn hai đứa nhỏ trắng noãn đáng yêu, Quân Dao ở trong lòng yên lặng thở dài, sau đó phủ thêm một kiện áo khoác, đi ra phòng ngủ.

Bên ngoài sao đầy trời, mỗi một khắc đều có vẻ phá lệ sáng ngời, phá lệ lớn, điều này làm cho lòng của nàng có một chút bình tĩnh.

Đi ra khỏi cửa nhà, từ đường phía sau vòng qua mái hiên, dưới ban đêm sông nhỏ không có tiếng động lớn rầm rĩ như ban ngày, nhiều hơn một phần yên tĩnh, cũng thêm một phần tĩnh dật (yên tĩnh thanh nhàn).

Nàng cho tới bây giờ đến thế giới này, muốn đơn giản chính là làm giàu làm giàu, dẫn hai hài tử sống cuộc sống sống tiêu dao của chính mình, về sau để cho bọn chúng làm chuyện mình thích, lại duy nhất xem nhẹ cái người gọi là “Cha” kia.

Hôm nay bị Xảo Nhi hỏi như vậy, nàng mới cảnh giác, muốn một mình mang theo hai hài tử sống cả đời, là chuyện tình thật không có khả năng, trước không nói có một số việc phải cần một người nam nhân ra mặt, chỉ là phương diện sinh lý, nàng sẽ không thể cam đoan cả đời không có gì, ai cũng có thời điểm không đúng, sống một kiếp không hưởng qua tư vị hoan hảo, chung quy cũng không thể đời này còn mơ hồ như vậy đi.

“Nương, bên ngoài lạnh như thế, về nhà đi.” Phía sau, thân ảnh nho nhỏ kia của Vô Ưu đã đi tới.

Quân Dao quay đầu liền nhìn thấy con trai đi lảo đảo, dù sao cũng là buổi tối nơi này vẫn là bờ sông, nàng đi qua đem một tay ôm con vào trong ngực, hai người nhìn dưới bóng đêm sóng dao động dưới lòng sông, ngẫu nhiên còn có thể có cá từ lòng sông nhảy lên, hất lên bọt nước lóng lánh giống như kim cương vậy.

“Vô Ưu, con cũng muốn có cha?” Nàng xoa đầu con trai, nhẹ giọng hỏi.

“Như vậy, nương sẽ không cần mệt mỏi cả ngày như vậy.” Vô Ưu buồn bực nói.

Quân Dao trong lòng một trận chua xót, càng thêm dùng sức ôm Vô Ưu, ôn nhu nói: “Hài tử ngốc, chỉ cần con cùng Xảo Nhi khỏe mạnh bình yên lớn lên, nương sẽ không cảm thấy mệt.”

Hai mẹ con đứng ở dưới bóng đêm, xinh đẹp giống như một bức họa.

Đột nhiên, Vô Ưu chỉ vào nơi nào đó dưới đất, nói với Quân Dao: “Nương, người xem, người xem, kia là cái gì?”

Quân Dao tập trung nhìn vào, sau đó nhịn không được lộ ra một chút cười, buông Vô Ưu bước vài bước đi lên phía trước, vươn tay đem cua sông muốn chạy vào hang bắt được, đưa đến trước mặt Vô Ưu nói: “Cua sông, có thể ăn.” (QA: Giây phút tưởng chừng ưu thương kia thực ngắn ngủi a! Haiz! Mẹ con nhà này thực sát phong cành mà! -_-!!!)

Nàng làm sao lại quên, buổi tối là thời điểm bắt cua tốt nhất, lúc này nếu có đèn pin, bọn chúng sẽ từ trong động chui ra, hướng về phía có ánh sáng mà đến.

Nghĩ đến đây, nàng nói với Vô Ưu: “Con trai, con về phòng lấy một cây đuốc đốt lên, chúng ta đêm nay bắt cua, ngày mai thêm đồ ăn.”

Vô Ưu dù sao vẫn là một cái tiểu hài tử, vừa nghe Quân Dao nói như vậy, nhất thời loại hoạt bát hiếu động của tiểu hài tử toàn bộ bị điều động lên, sải chân nhỏ, không nói hai lời, hô to một tiếng vui vẻ hướng vào phòng, không đầy một lát sau đã giơ một cây đuốc đang cháy chạy ra.

“Nương, bắt như thế nào a?” Vô Ưu hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, vẻ mặt sùng bái nhìn mẫu thân nhà mình hỏi.

Quân Dao lau vết bẩn trên mũi cho hắn, chỉ vào một đám lỗ nhỏ trên bãi sông, nói: “Đem cây đuốc hơi tiến đến gần mặt trên những lỗ nhỏ đó, cua bên trong sẽ bởi vì ánh sáng mà đi ra, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng bắt được.”

Vừa nghe đơn giản như vậy, Vô Ưu liền giơ cây đuốc đi chiếu khắp nơi, chậm rãi chờ nhìn đến cua bên trong đi ra, tay nhỏ bé rất là rõ ràng lưu loát liền bắt lại trực tiếp ném vào trong gùi trúc bên cạnh.

Quân Dao cũng không bắt, chính là dẫn theo gùi trúc nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Vô Ưu, thường thường lau bùn cát trên người, vết bẩn cùng mồ hôi trên mặt cho hắn, nhìn bộ dáng cao hứng đáng yêu của hắn, cảm thấy con nhà mình mặc kệ nhìn thế nào, đều là đáng yêu vô địch. (QA: Cha nó như vậy cơ mà!)

Chờ đến khi trăng lên giữa trời, thời gian đại khái đã vào khoảng mười giờ, Quân Dao lúc này mới kêu Vô Ưu về nhà.

“Tốt lắm, chúng ta đã bắt rất nhiều, cũng đủ ăn mấy ngày, dù sao trừ bỏ chúng ta cũng không có người bắt, hôm nay hãy đi về ngủ trước, ngày mai mang bọn con đi trấn trên dạo một vòng, nhà chúng ta xây xong phòng mới, sẽ bố trí cho con một gian thư phòng, sang năm sẽ đưa con đi tư thục, nếu là muốn học võ, nương cũng sẽ nghĩ biện pháp.” Hai người vừa hướng trong nhà đi, vừa thấp giọng nói xong, Quân Dao đối với hai hài tử nói chuyện vẫn đều thực nhu hòa, chưa bao giờ nghiêm khắc, cho tới bây giờ cũng sẽ không có lệ, nàng lý tính hóa giáo dục nhất, hiểu được không có đứa nhỏ nào thích người ta đem hắn làm đứa nhỏ mà xem xét, tuy rằng hắn chỉ là một đứa nhỏ.

“Học võ công?” Vô Ưu rất ít kích động, cái này là có điểm kiềm chế không được, hắn cầm lấy ống tay áo Quân Dao, nhẹ nhàng loạng choạng, nói: “Nương, ta muốn học võ.”

“Vậy không đi tư thục?” Quân Dao cúi đầu nhìn tiểu oa nhi còn chưa cao đến eo nàng.

“Có, ta muốn văn võ song toàn.” Hắn nháy mắt to, khát vọng nhìn nàng. (QA: Haha hay cho câu văn võ song toàn nha! Iu chết nhóc rùi!^^)

Quân Dao nhịn không được bật cười, lôi kéo tay nhỏ bé của hắn một lần nữa hướng về nhà đi, “Được, đều đáp ứng con, chúng ta sẽ văn võ song toàn.”

“Ta là phải bảo vệ nương cùng muội muội, ai làm cho ta là nam nhân duy nhất trong nhà.” Giấc mộng đại anh hùng lên chiến trường giết địch linh tinh, hắn là không có, ở trong lòng nho nhỏ của Vô Ưu, chỉ cần mẫu thân cùng muội muội không bị người khác khi dễ, như vậy là đủ rồi.

“Ân, Vô Ưu của ta, là tuyệt nhất.” Quân Dao nhìn ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao trên bầu trời đêm, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Ngày hôm sau, Quân Chính Dân rất sớm liền đem Dương thị đưa tới, sau đó liền cõng đồ Quân Dao đã chuẩn bị tốt, đến nhà nhạc phụ ở Dương gia thôn.

Mà Quân Dao cùng hai hài tử cũng đã thức dậy, chủ yếu là muốn đi trấn trên tìm Tào chưởng quầy hỗ trợ, xem có thể giúp đỡ tìm một đội thợ ngoã tin cậy không.

Nàng muốn tìm một ít tay nghề tốt, mùa đông vẫn là muốn xây kiến thượng long đến ấm áp, nếu tay nghề không tốt, nhiều nhất chỉ có thể dùng vài năm, tuy rằng không thể cam đoan ở cái trong phòng này bao lâu, nhưng là nàng cảm thấy vị trí này non xanh nước biếc, hơn nữa phía sau còn có một con sông, mặt khác xa xa lại còn có một ngọn núi, trên núi nơi nơi đều là các loại cây ăn quả cùng với một mảnh rừng trúc, ở trên đỉnh núi xây một tòa trang viên, quả thực chính là không gì tốt hơn, đơn giản là hiện tại không có tiền, qua mấy ngày nay lại nói sau.

Nàng cùng Dương thị nói, hôm nay muốn dẫn hai hài tử đi trấn trên, để cho Dương thị giữa trưa ở nhà tự mình hâm nóng chút cơm, nàng buổi chiều rất sớm sẽ trở về, Dương thị cười để cho bọn họ đi trấn trên chơi đùa nhiều, đừng cứ thế gấp gáp về nhà, ba người thế này mới sải bước ôm rổ ra cửa.

Bên ngoài, dưới tàng cây hòe lớn, người chờ xe vẫn đứng bên này một đôi, bên kia một đống, chờ đến gần, Quân Dao không có đụng tới Bình An tẩu tử thường xuyên đi trấn trên, nhưng thật ra thấy Lâm thị cùng Quân Hiếu Hiền.

“Tứ tỷ!” Quân Hiếu Hiền thấy Quân Dao cùng hai cháu ngoại nhỏ, vội cười đi tới, sau đó một tay đem Xảo Nhi ôm đến, “A, Xảo tỷ muội, ăn điểm tâm không?”

“Hì hì, Thất cậu, Xảo Nhi ăn nga, mẫu thân làm cháo hạt kê, thơm ngào ngạt.” Xảo Nhi gặp qua Quân Hiếu Hiền rất nhiều lần, trừ bỏ lần đầu tiên phòng bị, sau cũng là dần dần quen thuộc lên, thật ra cũng không bài xích Quân Hiếu Hiền tiếp xúc.

Quân Hiếu Hiền nhìn tươi cười đáng yêu kia của Xảo Nhi, cũng nhịn không được bị cuốn hút, điểm điểm mũi nhỏ thẳng tắp vừa vặn của nàng nói: “Đúng thôi, cháo hạt kế a, khó trách trên người Xảo Nhi cũng đi theo thơm ngào ngạt.”

“Đi trấn trên?” Lâm thị cũng đi tới, đối Quân Dao cười hỏi.

“Đúng vậy, đi mua chút đồ dùng hàng ngày, Nhị thẩm thì sao?”

“Huynh đệ nhà ta hôm nay từ trong thành trở về, bảo ta đi xem, ta lần này phải đi trấn trên Nhị ca cháu, mang theo hai hài tử đi xem.” Thanh âm của nàng lộ ra vui sướng.

Quân Dao nghĩ nghĩ mới biết được, huynh đệ của Lâm thị ở trong thành làm công, hàng năm nhiều nhất có thể trở về hai ba lần, bởi vì là đầu bếp trong đại tửu lâu, cho nên tiền lương nhiều, nhưng là lại đặc biết bận rộn, có đôi khi thời điểm lễ mừng năm mới cũng sẽ không được nghỉ, lần này trở về nói vậy hẳn là dẫn theo rất nhiều thứ tốt trong thành, cho nên Lưu thị mới đồng ý Lâm thị về nhà mẹ đẻ đi.

“Vậy chúc mừng Nhị thẩm.” Quân Dao cười nhẹ.

Lâm thị trên mặt treo lên tươi cười vui sướng, không có lưu ý tới vẻ mặt của Quân Dao, gật gật đầu mới quay đầu cùng vài cái phụ nhân bên cạnh nói chuyện.

Chờ sau khi xe trâu đến đây mọi người thế này mới theo thứ tự ngồi xong, xe trâu loạng choạng, chậm rì rì hướng về phía Thanh Sơn trấn mà đi.

Thời điểm ba người tới Phúc Vận tửu lâu, lại ở chỗ quầy, thấy được Tào chưởng quầy, Tào Như Hành nhìn thấy nàng tiến vào, vội cười tiếp đón ngồi xuống, sau đó điếm tiểu nhị đưa lên nước trà cùng điểm tâm, làm cho hai cái bánh bao nhỏ vừa ngồi vừa ăn.

“Quân nương tử chờ, sổ sách của ta rất nhanh sẽ xem xong.” Tào chưởng quầy nói.

“Tào chưởng quầy cứ làm việc trước, ta đến cũng không có đại sự gì.” Nàng không thèm để ý khoát tay, sau đó uống nước trà, nhìn hai tiểu gia hỏa kia quy củ ăn điểm tâm.

“Ai nha, mặc kệ xem vài lần, đều có thể cảm giác ra Quân nương tử gia giáo rất cao, đặc biệt là nhìn xem hai hài tử này sẽ biết.” Không biết khi nào, Tào chưởng quầy đã xong việc, đã đi tới, cầm lấy ấm trà ngâm vào nước rót nước trà cho hai người.

Quân Dao khiêm tốn cười: “Tào chưởng quầy khách khí.”

“Làm sao, là Quân nương tử khiêm tốn, thực hẳn là cùng Quân nương tử lấy kinh nghiệm, thuận tiện trở về dạy dỗ vài cái xú tiểu tử vô pháp vô thiên kia trong nhà ta.” Mỗi lần nhìn đến hai hài tử này, Tào Như Hành đều hận không thể ruổi ngựa trở về, dùng roi mây hung hăng quất vài cái tôn tử một chút mới tốt, “Quân nương tử lần này đến, là có chuyện gì sao?”

Quân Dao gật gật đầu, “Là có chút việc muốn mời Tào chưởng quầy hỗ trợ.”

“Mời nói.”

“Không biết Tào chưởng quầy quen biết thợ ngoã không, nhà ta muốn sửa chữa phòng ở, dù sao mùa đông, trong nhà nơi nơi đều hở.”

“Quen biết, nếu lời nói không sợ Quân nương tử cảm thấy cuồng vọng, ngành nghề trong Thanh Sơn trấn này, vốn không có tào mỗ không biết, Quân nương tử lúc này xem như hỏi đúng người rồi.” Tào Như Hành cười ha ha, sau đó nâng tay gọi Thanh Vân lại đây, “Thanh Vân, ngươi đi chỗ tây phố kia, đem Trần Nhị Lăng gọi tới, cứ nói có sinh ý.”

“Ai, ta lập tức đi, chưởng quầy.” Thanh Vân hướng về phía Quân Dao cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Chờ Thanh Vân đi ra ngoài, Tào chưởng quầy nhìn Quân Dao nói: “Ta cũng nghe Thanh Vân nói, nhà Quân nương tử vẫn là nhà cỏ, lúc này mắt thấy muốn tới mùa đông, người lớn chúng ta còn tốt, tiểu hài tử thân mình làm sao có thể chịu được, lúc này sửa chữa phòng mới là chuyện tốt, chờ thời điểm lên nhà mới, ta nhưng là nhất định phải đi uống một chén.”

“Đúng vậy, chỉ cần Tào chưởng quầy không chê là tốt rồi.” Quân Dao sang sảng cười.

Hai người đang nói, một cái điếm tiểu nhị hấp tấp vọt vào đến, tiến đến bên tai Tào Như Hành thấp giọng nói vài câu, nhất thời Tào Như Hành xoát đứng lên, nhằm phía cửa.

Quân Dao buồn bực, xuyên thấu qua cửa sổ rộng mở thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa, làm cho nàng không khỏi nheo lại mắt. (QA: Ai ah!?)

Chiếc xe ngựa kia, có thể nói là hết sức xa hoa, mái màu đỏ tươi, thân xe màu tím, chất liệu gỗ đều gỗ đàn hường hàng đầu điêu khắc, mặt trên còn điêu khắc hoa cỏ tinh xảo, đóa hoa thanh lịch, ngay cả nụ hoa đều nhất thanh nhị sở, phía trước người kéo xe là hai con bạch mã lông bờm trắng như tuyết, mỗi một con đều là cao lớn béo tốt, tứ chi cường tráng hữu lực, chính là bảo mã khó gặp.

Sau đó màn xe xốc lên, một người nam tử mặc hoa phục cẩm tú màu đỏ, áo khoác lông cáo màu trắng, tao nhã từ bên trong xe đi ra.

Quân Dao bị thất thần trong nháy mắt, chỉ cảm thấy nam nhân này có phải xinh đẹp quá đáng hay không? Đôi mắt hồ ly hẹp dài phong tình vạn chủng, màu da trắng nõn giống như nữ tử, ở ánh nắng sáng sớm thản nhiên chiếu xuống màu sắc trắng nõn, mũi thẳng vừa vặn, môi no đủ hồng nhuận, thấy thế nào đều giống nữ tử, không, thấy thế nào đều so với nữ nhân xinh đẹp hơn nhiều lắm, nói, hắn thật là nam nhân sao?

“Thất gia.” Tào Như Hành sắc mặt cung kính hướng về phía người trước mặt nhận lỗi, “Thất gia chưa nói hôm nay muốn tới, là có chuyện?”

Nam tử câu môi cười, hướng Tào Như Hành vẫy vẫy tay nói: “Tào chưởng quầy đừng khẩn trương, gia chẳng qua chỉ là cảm thấy Thanh Sơn trấn này cảnh sắc không tồi, còn có ăn món ăn thôn quê tốt như vậy, cố ý đường vòng đến đi dạo mà thôi.”

Tào Như Hành cúi người không nói, trong lòng lại đang âm thầm oán thầm: “Gia của ta ai, hiện tại đều đã tiến vào thời tiết tháng mười một, vạn vật điêu linh, làm sao có cảnh tốt thú vị gì, thực rõ ràng là có mục đích khác, đi theo bên người vị gia này mấy năm, hắn sớm không đần độn giống như ban đầu rồi.”

Tiết Ly Trần vén y bào lên, nhấc chân đi vào, quen thuộc hướng lầu hai đi đến, “Tào chưởng quầy, gia trên xe có trà, cho người dùng sơn nước suối nấu, sau đó đưa mấy thứ cháo thanh đạm ăn sáng, gia đã đói bụng.”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi.”

Tiết Ly Trần lần này đến Thanh Sơn trấn, quả thật là đường vòng mà đến, hắn vốn là muốn đến Ngọa Long tự cách kinh thành ba trăm dặm, nơi đó là chùa chiền hoàng gia, còn có cao tăng đắc đạo, nghe nói nơi đó đã từng lan truyền ánh sáng của vòng tay phật châu đều thực linh nghiệm, cho nên vì cái lão phụ nhân trong nhà kia, liền đi một chuyến, khi lại nghe nói người nào đó muốn tới nơi này, thống khoái quyết định muốn vòng đường vòng mất tám ngày, đến Thanh Sơn trấn một chuyến, sau khi đến liền phát hiện, cái Nhị gia kia còn chưa tới.

Nhưng là…

Cước bộ đi lên lầu dừng lại, mị nhãn hẹp dài nhịn không được dừng ở trên người một đứa nhỏ dưới lầu, sau đó càng ngày càng kinh ngạc, cuối cùng trở nên nóng rực dị thường. (QA: Why!?^^)

Vô Ưu tuy rằng nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cũng đều không hiểu, là giống như hiện tại hắn đã nhận thấy được mình bị một người nhìn chằm chằm, tầm mắt kia làm cho hắn cảm thấy, giống như muội muội thấy cơm trắng vậy, nước miếng chảy ròng. (QA: -_-!!!)

Nhưng là, chờ hắn ngẩng đầu nhìn qua, lại chỉ nhìn đến một cái y bào tuyết trắng, biến mất ở chỗ góc trên lầu.

Chờ bên ngoài an tĩnh lại, Quân Dao thế này mới đứng dậy, đi đến bên người Tào chưởng quầy đang bận rộn, cười nói: “Tào chưởng quầy, ta xem chỗ này của ngươi cũng thực bận rộn, lúc này hãy đi về trước, chờ một canh giờ sau, ta lại đến một chuyến, nếu ngươi bận rộn thì để cho Thanh Vân nói cho ta biết một tiếng là được.”

Tào Như Hành từ trong thủ tục pha chế nước trà rườm rà ngẩng đầu, hướng về phía Quân Dao nhận lỗi cười khổ: “Ngươi xem, Quân nương tử, hôm nay ở chỗ này của ta là đã xảy ra ngoài ý muốn, ông chủ đến đây, thời điểm giữa trưa còn mời Quân nương tử ở Phúc Vận ăn cơm, hết thảy Tào mỗ mời khách, xem như nhận lỗi.”

Quân Dao lại cười lắc đầu cự tuyệt, thấy sắc mặt Tào Như Hành có điểm không vui, vội giải thích nói: “Không phải không lĩnh tình của Tào chưởng quầy, chỉ là trong nhà còn có nương nằm trên giường, không thể ở lâu lại bên ngoài, mua xong đồ ăn xây phòng ốc, còn phải sớm một chút trở về, cho nên thật có lỗi.”

Vừa nghe là loại tình huống này, Tào Như Hành cũng chỉ từ bỏ, vội gọi tiểu nhị bên cạnh đi vào gói bốn bao điểm tâm đi ra, đưa cho Quân Dao nói: “Nếu là như thế này, ta cũng sẽ không cường để lại, chờ giữa trưa ta sẽ an bài tốt, đến lúc đó Quân nương tử chỉ cần đến nói một tiếng khi nào thì khởi công là được, mấy bao điểm tâm này Quân nương tử mang về cho hai hài tử ăn, đừng khách khí.”

Quân Dao nhận lấy điểm tâm, thế này mới cười cùng Tào chưởng quầy cáo biệt.

Trên lầu, bên trong phòng trang trí tinh xảo xa hoa, Tiết Ly Trần đã bỏ đi áo choàng lông cáo, nằm nghiêng ở trước cửa sổ rộng mở, nhìn đến Quân Dao dẫn hai hài tử rời đi, cặp con ngươi hồ ly, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn mị thành một cái khe, “Ai nha nha, Nhị gia, đây là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không có sai sót) của ngươi a, không có khả năng là ta nhìn lầm rồi đi?”

Phía sau, cửa đẩy ra, Tào Như Hành bưng nước trà, chân tay nhẹ nhàng đi đến.

“Tào chưởng quầy, tiểu nương tử mới vừa rồi rời đi kia, là ai?”

“Hồi bẩm gia, chính là Quân nương tử cung cấp mộc nhĩ cùng nấm cho tửu lâu chúng ta, nhà ở Thủy Tuyền thôn, cách Thanh Sơn trấn chỉ có sáu mươi dặm đường.”

“Ân, như vậy a!”

Chậc chậc, này tính là gì, chẳng lẽ Trữ Nhị gia vì trở về tìm cô nương bị hắn đem trở thành thuốc giải lúc trước kia? Hiện tại người ta giống như sinh cho hắn hai hài tử, hắn nên làm thế nào cho phải?

Nhớ tới tiêu tử kia hoàn toàn chính là phiên bản trước kia của Trữ Nhị gia, môi mỏng phấn nộn gợi lên độ cong, mị hoặc mà mê người.