Cẩm Tú Mỹ Nhân

Chương 7: Để đối phó với nữ nhân cần cao chiêu




Thẩm Gia Cẩm xuất hiện, khiến nam nhân ở trấn Thanh Sơn đều cảm thấy áp bức trước nay chưa từng có, cảm thấy đố kỵ trước nay chưa từng nếm qua, cảm thấy căm thù trước nay chưa từng trải.

Vì sao căm thù chứ? Bởi vì từ nay về sau không thể tới phường đậu hũ Hạ gia ‘ăn’ đậu hũ nữa!

Giờ phường đậu hũ Hạ gia đều bị nữ nhân vây quanh, trở thành thiên đường cùa nữ nhân, mỗi ngày Thẩm Gia Cẩm vừa đứng trước cửa, sẽ có vô số giống cái ùa tới.

Tuy rằng Hạ Tiểu Muội cũng ở cửa tiệm bán đậu hũ, nhưng tầng tầng lớp lớp đại quân nữ tử tấn công bốn bề, nam nhân căn bản không có cách nào tiến lên một bước, không có cách nào đó, nam nhân ở trấn Thanh Sơn mỗi ngày chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán vọng ‘muội’ than thở thôi.

Thỉnh thoảng cũng có một số nam nhân len lén đến xem, lấy ví dụ như lão Triệu giúp Thẩm Gia Cẩm quét tường trắng.

Bọc khối đậu hũ cuối cùng rồi bán xong, Thẩm Gia Cẩm vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói với Hạ Tiểu Muội, "Nương tử, bên đó cái người lấm la lấm lét thậm thà thậm thụt kia nhìn rất quen mắt..."

Hạ Tiểu Muội ngẩng đầu thoáng nhìn, phớt lờ nói, "Nói với ngươi rồi đừng gọi ta là nương tử, đó là lão Triệu, hôm trước hắn qua giúp ngươi quét tường đấy."

Thẩm Gia Cẩm sợ hãi rúc ra sau Hạ Tiểu Muội, thân thể cao to của hắn trốn ở sau lưng Hạ Tiểu Muội nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất buồn cười nói không nên lời.

"Ngươi làm gì vậy? Muốn ta đập ngươi hả!" Hạ Tiểu Muội không được tự nhiên né tránh, cầm cái xẻng dọa Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm đeo theo, thấp tha thấp thỏm nói, "Nương tử, hôm qua người kia lại vụng trộm nhìn lén, nàng nói xem hắn có phải là..."

Hạ Tiểu Muội tức giận, "Triệu đại ca nổi tiếng thành thật, còn có tiền hơn ngươi, không phải bọn đầu trộm đuôi cướp gì đó đâu."

Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt làm sao nàng không ăn ý thế, "Ta là nói, hắn có phải coi trọng nhan sắc của ta không? Muốn nhân cơ hội hái hoa chăng..."

Hạ Tiểu Muội 囧, nàng cười nghiêng ngã, "Như vậy đi, nếu ngươi đã sợ bị hái hoa, không bằng ngươi..."

Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Gia Cẩm với vẻ mặt mong đợi cắt ngang cô, "Không bằng ta tới phòng nàng ngủ nhé?" Hắn xúc động kéo tay áo Hạ Tiểu Muội lắc tới lắc lui, "Nương tử, nàng tốt với vi phu quá, tối nay hai ta ngủ chung một giường, vi phu sẽ không sợ hái hoa đạo tặc nữa, a a a a, vi phu cảm động muốn khóc mất."

Cả người Hạ Tiểu Muội toát mồ hôi lạnh, gập ngón tay gõ đầu hắn một cái, "Ngươi chán sống hả! Còn không mau làm việc."

Thẩm Gia Cẩm vuốt cái đầu bị gõ đau buốt, cười hì hì đi ra ngoài.

Lão Triệu ở góc đường, nhìn phường đậu hũ đóng cửa mới xoay người rời đi, vừa xoay người lại, bèn trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười nhìn hắn.

"Ngươi là đang nhìn ta? Hay nhìn nương tử của ta?"

Lão Triệu bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ, dùng sức vỗ ngực, "Hù chết ta, ngươi đi đường nào mà không có tiếng động vậy?"

Thẩm Gia Cẩm sờ mũi, "Là ngươi nhìn quá chăm chú thôi."

"Lúc nãy không phải còn thấy ngươi ở phường đậu hũ à, làm sao... làm sao... xuất hiện ngay phía sau ta nhanh thế..." Lão Triệu thực sự bị dọa không nhẹ.

Thẩm Gia Cẩm tựa vào tường, hai tay vòng quanh cánh tay, vẻ mặt hứng thú, "Tiểu sinh chẳng phải hiếu kỳ ư, ngươi đã nhìn hai ngày rồi, cũng không mệt à? Nói đi, đang nhìn gì hử?"

Nhìn trộm bị người ta bắt tại trận, lão Triệu đỏ mặt, nín nhịn nửa ngày, mới lắp bắp vài chữ, "Ta... ta ta... có thể... thỉnh giáo... làm sao... làm sao..."

Thẩm Gia Cẩm dứt khoát giúp hắn nói, "Thỉnh giáo cách làm đậu hũ?"

Lão Triệu mạnh mẽ lắc đầu.

Thẩm Gia Cẩm khoanh tay, "Ngươi không nói ta cũng không biết muốn thỉnh giáo cái gì."

Lão Triệu khẽ cắn môi, đỏ mặt, "Muốn thỉnh giáo ngươi làm thế nào đối phó với nữ nhân!"

"Đối phó với nữ nhân? Ngươi muốn đánh nhau với nữ nhân?" Nhìn lão Triệu hận không thể chôn mặt xuống đất, Thẩm Gia Cẩm ngờ vực hỏi.

Lão Triệu ngắm ông trời không nói nên lời, sức lý giải của người này thực sự có vấn đề!

Theo cách giải thích của lão Trần, rốt cuộc Thẩm Gia Cẩm cũng hiểu. Lão Triệu này thực ra không già, chừng ba mươi tuổi thôi, là một kẻ góa vợ. Sớm đã mất vợ, một mình vừa làm cha vừa nuôi dưỡng nữ nhi tám tuổi, mắt thấy nữ nhi không tới vài năm nữa sẽ xuất giá, ngẫm lại khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, bèn nổi lên ý nghĩ muốn tái giá.

Xem xét cả trấn, lão Triệu chọn trúng Trương quả phụ, Trương quả phụ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trượng phu mất, cũng không có con nhỏ, vẫn còn vài phần tư sắc, lão Triệu bèn suy nghĩ, kẻ góa vợ phối với quả phụ, đây không phải tuyệt phối sao! Hắn mời bà mối tới dò xét ý tứ, kết quả là bị Trương quả phụ quét từ cửa chính quét ra.

Lần này lão Triệu không vui, vẫn còn khá hăng hái, không lấy Trương quả phụ về là không được, nhưng lại chả biết làm cách nào. Vừa vặn Thẩm Gia Cẩm mới tới trấn này, mà nữ nhân trong trấn đều điên đảo, nên hắn muốn lấy kinh nghiệm, theo lão Triệu thấy, Thẩm Gia Cẩm ngoại trừ dáng dấp tốt, khẳng định còn có bản lĩnh khác mê hoặc nữ nhân, nói trắng ra, trong mắt lão Triệu Thẩm Gia Cẩm là kẻ ăn bám.

Đương nhiên lời này hắn đâu dám nói trước mặt Thẩm Gia Cẩm, hắn quang quác kể rõ sự tình, Thẩm Gia Cẩm vừa nghe vừa gật đầu, không phải là giúp theo đuổi nữ nhân sao, đơn giản thôi!

Thẩm Gia Cẩm thong dong nói, "Lão Triệu à, tuyệt chiêu theo đuổi nữ nhân này là kỹ năng sống đó, tất cả đều phải nghe lời ta mới được."

Lão Triệu gật đầu liên tục, còn dựng thẳng ngón cái khen ngợi, "Tiểu Cẩm ngươi thực sự là người tốt, chỉ cần có thể lấy Trương quả phụ về, ta đều nghe lời ngươi hết!"

"Đến đây đến đấy, ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe..." Thẩm Gia Cẩm ngoắc ngoắc tay, lão Triệu nhanh chóng đưa lỗ tai sang.

Bước đầu tiên, tìm cớ, tiếp cận mục tiêu.

Lão Triệu theo đề nghị của Thẩm Gia Cẩm, tới tiệm vải mua vải bông cho nữ nhi, để nữ nhi cầm đến nhà Trương quả phụ, nói bản thân từ nhỏ không có nương, cha mua vải về cũng chẳng ai may y phục cho cả... Mới nói vài câu Trương quả phụ đã mềm lòng, nàng ở nhà ở góa, cũng chẳng làm chuyện gì, đáp ứng giúp nữ nhi của lão Triệu may y phục. Việc thường xuyên qua lại này, trước không nói, quan hệ giữa nữ nhi lão Triệu và Trương quả phụ đã tốt lên hẳn.

Thấy bước đầu tiên phát triển thuận lợi thế, lão Triệu nghe lời Thẩm Gia Cẩm, để nữ nhi cầm xấp vải của mình, cũng mời Trương quả phụ may y phục.

Lần này Trương quả phụ thoáng do dự, giúp tiểu cô nương cắt may y phục riêng thì chẳng sao cả, nhưng cũng không thể để nàng cắt may y phục cho một đại nam nhân chứ.

Lão Triệu lại bảo nữ nhi đưa bộ y phục cũ của mình để làm giống vậy, hơn nữa nữ nhi lão Triệu ở một bên nũng nịu, Trương quả phụ vẫn là đáp ứng, không chỉ đáp ứng, còn cảm thấy lão Triệu người này không tệ, bản thân gà trống nuôi con khổ cực không nói, tâm cũng tinh tế. Trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn vì đã từng tổn thương hắn.

Lão Triệu mặc bộ đồ mới ra ngoài làm việc, người cũng tinh thần hẳn, rảnh rỗi còn cạo hết đám râu mép lếch thếch đi. Tóc cũng chải chuốt bóng bẩy, người này mới một ngày đã để tâm tới việc sửa soạn lại cách ăn mặc, cả người trông thay đổi không ít.

Người ở trấn Thanh Sơn vào một ngày nào đó bỗng dưng phát hiện, té ra lão Triệu này đã biết chỉnh tề, thật đúng là có hình có dáng.

Lão Triệu mặc đồ mới, không tránh khỏi khi đi ra ngoài khoe khoang một phen. Còn muốn dẫn theo nữ nhi, lúc này mới có thể thể hiện được hình tượng nam nhân yêu gia đình, yêu con cái bao nhiêu.

Hình tượng như vậy, không thể nhìn bề ngoài, nội hàm bên trong cũng phải được nâng cao. Trong thời gian ngắn thế này làm sao để nâng cao nội hàm bên trong đây? Lại làm cách nào trong thời gian ngắn ngủi, để người kia biết bản thân đã trở nên tốt hơn đây?

Lão sư Thẩm Gia Cẩm dạy mọi người: Lực lượng quần chúng chắc chắn phải lợi dụng cho tốt!

Làm việc kiếm tiền, cũng không thể tích trữ hết toàn bộ, nam nhân mà, phải phóng khoáng một chút.

Lão Triệu mặc đồ mới, dắt nữ nhi cũng mặc đồ mới, tới quán ăn. Ở quán ăn ăn cơm ngược lại cũng không phải chuyện ly kỳ gì, nhưng lão Triệu rộng rãi mà, vừa mở miệng sẽ là hai đĩa đầu sư tử*, cộng thêm một đĩa măng xào thịt lớn.

*Đầu sư tử là món thịt viên nổi tiếng của Dương Châu.

Nhìn màu đỏ sáng loáng, bóng bẩy, đầu sư tử đặt ở trước mắt tản ra mùi hương mê người, lại nhìn những miếng măng tươi ngon, và những miếng thịt thơm ngào ngạt, kết hợp với hai bát cơm trắng óng ánh từng hạt, thật khiến người ta mở rộng khẩu vị mà!

Liên tục ba ngày, cho đến khi nữ nhi lão Triệu thấy đầu sư tử là muốn nôn, lúc này mới thôi.

Lần này, trong trấn truyền ra lời đồn đãi, lão Triệu kiếm được tiền, ngày ngày mặc đồ mới, mỗi ngày tới quán ăn, hằng ngày ăn đầu sư tử, thấy nữ nhi lão Triệu được nuôi dưỡng trở nên mượt mà, trắng trẻo mập mạp hẳn ra. Đúng là nam nhân tốt tuyệt thế biết kiếm tiền, còn tốt với con cái, lời này rất tự nhiên truyền tới tai Trương quả phụ.

Nói tới hình tượng bên trong, khoe khoang là một mặt, còn một mặt nữa đương nhiên là thành thục, thành thục biết không? Cái gì gọi là thành thục, thành thục nói đúng hơn là, khi lúa mì chín muồi, chắc chắn phải nhớ giúp người ta gặt lúa, chẳng những có thể thu được ít đồ, mà còn giành được niềm vui của mỹ nhân, sao lại không làm chứ?

Nhưng giúp ai gặt lúa mì đây? Đương nhiên là giúp Trương quả phụ rồi! Trong nhà Trương quả phụ có vài mẫu đất, tuy không nhiều lắm, trước kia đều do trượng phu của Trương quả phụ làm, giờ trượng phu mất rồi, nàng vất vả một mình chăm sóc. Lão Triệu người này cũng khôn khéo, Thẩm Gia Cẩm chỉ thuận miệng, hắn liền hiểu. Lúa mì chín muồi, vội vàng đi hỗ trợ, luôn miệng nói là vì đáp tạ Trương quả phụ giúp may y phục, Trương quả phụ cảm thấy thịnh tình khó lui, đành phải đồng ý.

Nhưng chỉ khổ cho lão Triệu, hắn là một nghệ nhân, đã lâu không xuống ruộng lao động, mỗi ngày đều mệt hồng hộc, thật vất vả mới làm xong, người cũng đen gầy đi.

Trương quả phụ chỉ nhờ người đưa chút tiền, toàn bộ đều thần tốc, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng để lộ.

Trong lòng lão Triệu tiếc hùn hụt, hắn ra sức như vậy, mà Trương quả phụ này vẫn không động lòng chút nào, hắn bèn hối hả chạy đi tìm Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm thoáng trầm ngâm trong giây lát, rồi nói, "Vậy sử dụng chiêu thứ ba."

Bước thứ ba, vung tiền vì nữ nhân, tuyệt đối không được đau lòng.

Người xưa có câu, tiền phải được dùng một cách khôn ngoan, vung tiền vì nữ nhân, chính là lưỡi dao sắc bén. Không tiêu là không được, vẫn không thể từ chối, càng không thể cự tuyệt, đây mới là điểm quan trọng nhất.

Vì nữ nhân mà tiêu tiền, không chỉ vì đại nữ nhân, mà tiểu nữ nhân cũng phải vung tiền.

Cũng lấy ví dụ như lão Triệu, vì muốn Trương quả phụ làm vợ, trước tiên bỏ công sức trên người khuê nữ nhà mình, nếu không khuê nữ nhà mình sẽ ầm ĩ, vợ tới tay liền mất đúng không?

Nữ nhi lão Triệu gần đây được lợi không ít, vốn mất hứng khi biết cha muốn lấy thêm mẹ kế, nhưng cha lấy lòng nàng, vừa may y phục mới, vừa ra quán ăn, muốn gì có đó, giờ nàng hận không thể để cha có nhiều mẹ kế. Thực ra quan trọng nhất là, Trương quả phụ thực sự không tệ, lại cực kỳ hiền lành, cũng chẳng biết mẹ kế của nàng về sau còn tốt với nàng không nữa.

Hôm nay lão Triệu lại tốn ba văn tiền, chỉ vì đút lót cho nữ nhi, đưa một hộp điểm tâm cho Trương quả phụ. Nữ nhi lão Triệu cầm ba văn tiền, lại duỗi tay ra.

Lão Triệu bất đắc dĩ nói, "Bà cô nhỏ ơi, đưa cho nàng đi, ta đã mua thêm cho con rồi."

Nữ nhi lão Triệu không tin, thoáng xem xét, quả thực cũng có thêm điểm tâm, lúc này mới vui vẻ đưa điểm tâm tới nhà Trương quả phụ.

Tiêu tiền vì nữ nhân, mua đồ đều giống nhau, trang sức xiêm y cũng không thể thiếu, nhưng cũng không thể quá quý giá, nếu không nữ nhân đến phút cuối cùng cũng không theo ngươi, tiền này mất trắng ư?

Đầu tiên là điểm tâm, sau đó là vài thứ lặt vặt tốn không bao nhiêu tiền, có thể sưởi ấm trái tim nữ nhân tĩnh mịch cả đêm dài đằng đẳng, còn có thể nhận được quà đáp lễ. Khi nữ nhi lão Triệu trở về lại cầm một vòi rượu nếp do Trương quả phụ tự mình cất. Lão Triệu này uống vào miệng, nhưng ngọt tận đáy lòng.

Dần dà chính là son phấn... mỗi ngày nữ nhi lão Triệu làm người vận chuyển đều có phí chạy việc, từ một tới năm văn tiền, thấy giá trị hàng hóa tỷ lệ thuận với trọng lượng, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn giao hàng miễn phí, vận chuyển miễn phí, rất chuyên nghiệp!