Cẩm Tú Mỹ Nhân

Chương 6: Hãy gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm




Hạ Tiểu Muội thấy tên thần kinh ngoan ngoan theo đuôi mình liền muốn phun máu, nàng đây đã tạo nghiệt gì, làm sao lại dây dưa không rõ với tên thần kinh này chứ.

Dọc đường đi còn có đám bà tám lắm mồm không ngừng hỏi han quan tâm.

"Tiểu Cẩm à, không sao chứ?"

Thẩm Gia Cẩm e thẹn cười, "Không sao ạ, tỷ tỷ?"

Hạ Tiểu Muội thề, nàng thực sự thấy hai chữ e thẹn trên mặt gã nam nhân mắc bệnh thần kinh này, máu nóng nổi lên, không được, phải dằn xuống.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy nam nhân chưa từng thấy nữ nhân hả? Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa! Đừng chặn cửa của ta, xê ra xê ra!" Hạ Tiểu Muội xua đuổi đám nam nhân nữ nhân vây trước cửa tiệm như đuổi ruồi, nàng cảm thấy nàng phải nói chuyện đàng hoàng với tên thần kinh này.

Bước vào cửa, bốn bề yên tĩnh.

Hạ Tiểu Muội vừa quay đầu, bèn trông thấy đôi mắt phượng ngập nước, đang dùng vẻ mặt vô tội nhất nhìn nàng. Trong lòng Hạ Tiểu Muội lại đau khổ, nàng lần nữa cảm thấy khí huyết dâng trào, tiếp tục như vậy nàng có thể chết sớm không? Đáp án chính là, chắc chắn có thể.

Hạ Tiểu Muội từ từ nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng ngập nước dõi theo ba đào của nàng phập phồng mãnh liệt lên xuống một lần. Hạ Tiểu Muội khôi phục tâm tình, chậm rãi mở mắt hạnh xinh đẹp, vừa mở mắt đã trông thấy ánh mắt dán lên ngực nàng, phản ứng đầu tiên, che ngực! Phản ứng thứ hai, tung quyền!

"Ngươi, cái đồ sắc lang, đi chết đi!"

Chốc lát sau, rốt cuộc hai người cũng ngồi xuống một cái bàn, một bên là Hạ Tiểu Muội với vẻ mặt tái nhợt, một bên là Thẩm Gia Cẩm với vành mắt đen thui.

"Ngươi nói ngươi tên là...?" Hạ Tiểu Muội nhìn rồi sờ vành mắt ai oán của Thẩm Gia Cẩm, quyết định vẫn là bản thân mở miệng trước.

Thẩm Gia Cẩm cầm khăn, đắp lên một con mắt bị đánh đến đen thui, ra vẻ đáng thương, "Thẩm Cẩm."

"Được rồi, thần kinh. Ngươi nói biệt hiệu của ngươi là Cẩm Tú công tử à?"

"Không phải thần kinh, là Thẩm Cẩm, Cẩm Tú công tử là ngoại hiệu người khác gọi." Thẩm Gia Cẩm lẩm bẩm nhấn mạnh.

Hạ Tiểu Muội không nhịn được nói, "Dù sao cũng không khác biệt lắm. Nhưng ngày đó đám côn đồ kia là ai thế?"

Thẩm Gia Cẩm nhỏ giọng, "Khác nhiều lắm..." Sau khi Hạ Tiểu Muội trừng mắt mới nhanh chóng trả lời, "Là thị vệ."

Hạ Tiểu Muội nghi hoặc, "Thị vệ của ngươi?"

"Không phải."

"Vậy ngươi và bọn họ...?"

"Vung tiền ra." Thẩm Gia Cẩm cười bày ra vẻ mặt vô hại.

Hạ Tiểu Muội muốn xác định một việc, "Chính là nói, ngươi dùng tiền mướn bọn họ tới phá tiệm của ta? Sau đó ngươi làm bộ anh hùng cứu mỹ nhân? Mục đích của ngươi là gì? Nói."

Nàng nói một câu, Thẩm Gia Cẩm gật đầu một câu, đến câu cuối cùng rất tự nhiên trả lời, "Mục đích của ta là, đến nhà nàng, sau đó... hắc hắc hắc hắc, gần quan được ban lộc..."

"Phụt ——" Lần này Hạ Tiểu Muội không hề có khí huyết dâng trào, vì nàng đang uống nước, mà toàn bộ nước bọt vừa vặn phun lên mặt Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm suy sụp, "A a a a... nương tử nàng phun ta..."

"Ngươi nói rõ cho ta! Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây làm gì? Có mục đích gì?" Hạ Tiểu Muội đập bàn, cái người này ngươi không thể mềm mỏng nói chuyện được!

Thẩm Gia Cẩm lấy khăn lau mặt, dùng ánh mắt lên án nhìn Hạ Tiểu Muội, sau đó ai oán nói, "Ta là Thẩm Cẩm, biệt hiệu Cẩm Tú công tử. Tới đây để cho nàng đùa bỡn, không không không, tới đây để gần quan được ban lộc..." Khi Hạ Tiểu Muội muốn phát điên lần nữa, hắn nhanh chóng sửa lời.

"Được chưa được chưa, ta nói là được. A a a a... nương tử thật hung dữ. Ta tới tìm bức《 Cẩm tú mỹ nhân 》." Thẩm Gia Cẩm vừa dứt lời, Hạ Tiểu Muội bèn ngây ngẩn cả người.

"《 Cẩm tú mỹ nhân 》?"

Thẩm Gia Cẩm lau mặt xong, "Đúng, người ta đồn 《 Cẩm tú mỹ nhân 》là tàng bảo đồ đó. Giờ khắp thiên hạ đều tìm bức họa này, tìm được nó là có thể tìm được bảo tàng rồi, nương tử chẳng lẽ nàng không muốn sao?"

Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, "Lão nương nói lão nương không phải nương tử của ngươi! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần hả! Bức họa mỹ nhân gì đó, tàng bảo đồ gì đó, lão nương không có hứng thú, ngươi nhanh chóng tìm bức họa của ngươi đi, đừng làm phiền ta."

Thẩm Gia Cẩm khâm phục nói, "Quả nhiên nương tử là người có đức độ, vi phu thực sự bội phục! Bội phục!"

"Nhưng nương tử à, lời đồn nói bức họa ở trấn Thanh Sơn, đương nhiên vi phu phải ở trấn này tìm rồi..."

Hạ Tiểu Muội giật mình hỏi, "Lời đồn nói bức họa ở trấn Thanh Sơn sao?"

"Đúng."

Thẩm Gia Cẩm tinh tế thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp tĩnh lặng của Hạ Tiểu Muội, thật là một tiểu mỹ nhân mà!

"Liên quan gì tới ta! Ở trấn Thanh Sơn thì ngươi đi tìm đi, đừng ở lỳ nhà ta." Hạ Tiểu Muội hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm cười đầy toan tính, "Nương tử à, bức《 Cẩm tú mỹ nhân 》vừa được họa sĩ tiến cống liền bị trộm, có mấy ai thấy qua bức họa mỹ nhân chứ? Bên ngoài đồn đãi nó ở trấn Thanh Sơn, nàng nói nếu vi phu vẽ một bức, định giá một ngàn lượng, không không không, định giá mười ngàn lượng. Nàng nói xem chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu?... Hắc hắc hắc hắc..."

Hạ Tiểu Muội giật mình, mắt hạnh tròn xoe sáng lấp lánh nhìn Thẩm Gia Cẩm, "Ngươi nói ngươi biết vẽ tranh?"

Thẩm Gia Cẩm cười gian gật đầu, dường như thấy bạc đang vẫy tay với hắn vậy.

"Chuyện tốt kiểu này, tại sao muốn tìm ta? Ngươi phí cả tâm tư muốn ở nhà ta, là vì muốn giúp ta kiếm tiền sao?" Hạ Tiểu Muội nghi hoặc nhìn hắn.

Thẩm Gia Cẩm nghiêm nghị lắc đầu, "Không phải vậy, nương tử, nàng có cái không biết rồi, vi phu coi số mạng, năm nay gặp vận đào hoa, nếu không có mỹ nhân làm bạn, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng. Aizz, nghĩ đến vi phu là một thư sinh yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể nhấc, đi vài bước là phải thở hắt hai cái, gió vừa thổi là người liền ngã, nếu lúc đó đi đời nhà ma thì..."

Hạ Tiểu Muội nhìn hắn bắt đầu càm ràm, "Dừng! Thấy ngươi có thể kiếm tiền, ta bèn thu nhận ngươi. Có điều chúng ta phải giao ước trước, ngươi đáp ứng không?"

Thẩm Gia Cẩm gật đầu như gà mổ thóc.

"Thứ nhất, không được gọi ta là nương tử. Ta là lão bản nương, ngươi muốn ở lại thì phải làm tiểu nhị. Thứ hai, lời ta nói ngươi phải nghe. Thứ ba, kiếm đủ tiền ngươi lập tức rời đi." Hạ Tiểu Muội nghiêm mặt nói.

Thẩm Gia Cẩm gật đầu, sau đó nịnh nọt, "Nương tử, vậy nàng cũng đừng gọi người ta là thần kinh, gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm đi."

Hạ Tiểu Muội đen mặt.

"Không được gọi nương tử."

Thực ra, trong lòng Hạ Tiểu Muội vẫn hài lòng Thẩm Gia Cẩm một chút, tuy rằng hắn hơi ưỡn ẹo, tuy rằng hắn không có việc gì liền thích làm dáng khoa trương, tuy rằng hắn cũng hơi thần bí.

Nhưng Hạ Tiểu Muội mừng rỡ nhìn sân nhà được quét tước sạch sẽ, nhìn đậu hũ được xay xong, nhìn cơm nước được chuẩn bị tốt, hắn vẫn còn có chỗ dùng được.

Hai ngày sau, Hạ Tiểu Muội lại rơi lệ, lâu ngày mới biết lòng người, câu này ai nói, thực sự quá đúng mà!

"Thần kinh! Hôm nay sao không quét sân? Cơm nước đâu?’" Hạ Tiểu Muội nổi giận đùng đùng nhìn Thẩm Gia Cẩm như đại gia ở cửa tiệm.

"Ai ui... Nàng lại gọi người ta là thần kinh, người ta đã nói, gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm mà..." Thẩm Gia Cẩm nhướng mày, rõ ràng vô cùng khiêu khích, nhìn thẳng Hạ Tiểu Muội sắp phun máu.

Thẩm Gia Cẩm lại duỗi đôi tay mịn màng như bạch ngọc, vẻ mặt nhu mì đáng yêu nói, "Nương tử, nàng xem tay ta nà, nhỏ nhắn bao nhiêu, non nớt bao nhiêu, trắng nõn bao nhiêu, mềm mại bao nhiêu,..."

"...nàng nhẫn tâm mỗi ngày để người ta giặt quần áo, trải chăn nằm dưới đất, còn xay, đậu, hũ ư?"

"Đúng đó, Tiểu Muội ngươi cũng thật là, nhìn tay Tiểu Cẩm này, vừa nhìn liền biết chưa từng làm việc rồi."

"Đúng vậy, hơn nữa, những việc kia nam nhân nên làm sao?"

"Mỗi ngày Tiểu Cẩm đều xuất đầu lộ diện bán đậu hũ đã đủ ủy khuất lắm rồi, ngươi còn để hắn làm việc nữa, Tiểu Muội à, ngươi không thể đối xử Tiểu Cẩm thế này được."

"..."

Đám bà tám vô địch trong trấn đột kích, Hạ Tiểu Muội bày tỏ bản thân không có sức chiến đấu đối phó với đám nữ nhân bất luận là dùng tinh lực hay mồm mép đều đạt tới cảnh giới tiên nhân này.

Nàng là lão bản còn hắn là kẻ làm thuê, thân là lão bản còn phải hầu hạ kẻ làm thuê mỗi ngày, không có thiên lý mà!

Hạ Tiểu Muội lệ rơi đầy mặt ai oán, "Hóa ra mỗi ngày hắn chỉ có thể đứng ở cửa tiệm để cho các ngươi mặc sức ăn đậu hũ hử?"

Từ khi Thẩm Gia Cẩm chính thức ở phường đậu hũ Hạ gia, những nam nhân trước kia đều không tới nữa, ừ, ngoại trừ một số ít nam nhân có quan hệ đặc biệt. Người tới đều là nữ nhân, nhỏ thì bảy tám tuổi, lớn thì bảy mươi tám mươi tuổi, lưỡng tính, già trẻ không tha, nếu không lừa già dối trẻ thì chỉ cần tới mua đậu hũ là có thể được Thẩm Gia Cẩm mỉm cười ôn nhu, nếu tay chân nhanh nhẹn, còn có thể sờ soạng một cái, thừa cơ ăn đậu hũ gì đó nữa.

"Các tỷ tỷ mua đậu hũ đều về nhà ăn, đâu ai ở đây ăn, đúng không?" Thẩm Gia Cẩm gọi một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào, còn kèm thêm nụ cười mê chết người.

Đám bà tám vô địch đều buông khí giới đầu hàng, tim đập rộn ràng dẫn đến khí huyết dâng trào, một đám mặt đỏ như bôi máu heo. Huyết khí bay lên còn nhanh chóng dẫn tới khoang miệng, bắt đầu trình diễn một màn dưỡng nhan - cơ thể tự động trị khô môi, còn hữu hiệu hơn bất kỳ son môi nào.

Không chỉ nói việc này, hắn còn dùng hai tay quơ quàng trước mặt Hạ Tiểu Muội.

"Tay là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, mọi người nhất định phải bảo vệ tốt tay của mình."

Hạ Tiểu Muội lẳng lặng rụt cái tay đầy nốt chai của mình, được rồi, ông trời cho nàng khuôn mặt thứ nhất hoàn mỹ, nên cho khuôn mặt thứ hai của nàng hoàn toàn hỏng.

Trong lúc Thẩm Gia Cẩm than thở, phòng củi cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng, ví như được sơn mới toàn bộ, vì con gái của thợ sơn khóc nháo muốn giúp Thẩm Gia Cẩm, nên toàn bộ phòng củi trong vòng nửa ngày đã được sơn xong. Lại ví như, lão nương của thợ mộc liên thủ với con dâu ở nhà mắng cả ngày, giường mới của Thẩm Gia Cẩm cũng làm xong. Lại ví như, giường được làm xong ngày đầu tiên, thì nào là chăn mềm trải giường... đều chất đầy toàn bộ phường đậu hũ Hạ gia.

Hạ Tiểu Muội nhìn địa bàn của mình từng chút từng chút bị chiếm đoạt, tức giận trọn hai ngày, còn Thẩm Gia Cẩm thì vui vẻ thu nhận đồ đạc, mỗi ngày vẫn làm theo ý mình, ngoại trừ đứng ở cửa tiệm bán nhan sắc, bán một chút đậu hũ, thì những chuyện khác đều không làm.

Hạ Tiểu Muội tức giận hết hai ngày, làm cơm cũng không cho hắn làm, buổi tối khi nàng đang ăn cơm, Thẩm Gia Cẩm ở một bên ra vẻ đáng thương nhìn nàng, thỉnh thoảng còn xuất hiện âm thanh khả nghi nào đó.

Khi yết hầu của Thẩm Gia Cẩm, lại một lần nữa trượt lên trượt xuống, Hạ Tiểu Muội đầu hàng, trong nháy mắt nàng lặng lẽ lấy một bát cơm trong nồi, bộp một tiếng đặt trước mặt Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm cảm động rưng rưng nước mắt, "Nương tử, nàng thực sự tốt với vi phu quá!"

"Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của ngươi, còn có, không được gọi ta là nương tử, thần kinh!" Hạ Tiểu Muội lườm hắn một cái, tức giận nói.

"A a a a... Nương tử, đừng gọi người ta là thần kinh mà, gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm đi..."

"Có ăn không? Không ăn thì đưa ta!"

"Ăn ăn ăn! Nương tử nè, đồ xào hôm nay mặn đó, cơm cũng hơi nhão nữa..."

"Cút!"