Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 16-17




Chương 16 Chuẩn bị mở rộng sân viện

Ăn cua là một việc tỉ mỉ tinh tế.

Trước tiên Diệp Cẩm bẻ đi tám chân và hai càng lớn của con cua, đặt trước ở một bên,bởi vì thịt cua sau khi được để nguội đi sẽ tự nhiên tách rời với lớp vỏ rất dễ dàng lấy ra cho nên những cái này phải để lại ăn sau cùng, tiếp đó nàng đem bỏ phần mai ngay bụng cua thuận tiện để lộ ra phần bên trong mai cua, gạch cua bên trong tự nhiên lộ ra ngoài, màu gạch cam hiện ra nhìn thấy vô cùng mê người.


Trước khi làm xong cua bởi vì lo sợ trong nhà không có sẵn muỗng nhỏ nên trước đó Diệp Cẩm đã lấy cây trúc vót vài cái làm thành mấy mảnh trúc đem một đầu vót nhọn tạm thời có thể dùng để ăn cua, dùng mảnh trúc mỏng đem gạch cua ở phần mai và ở giữa thân cua múc ra ngoài, phía trên thêm một ít nước tương sốt đã chuẩn bị tốt liền có thể ăn được rồi. Chẳng qua bên trong sẽ có rất nhiều thứ như là bao tử cua, tim cua và các nội tạng linh tinh các loại cần phải cẩn thận bỏ đi. Mặt khác sau khi ăn xong gạch cua đem thân cua tách mở ra, lúc này thành công nhìn thấy hình dạng từng thớ thịt cua, cái này đương nhiên là cũng ăn được chỉ là cảm giác hơi kém hơn một chút.

Lý thị và Diệp Như, Diệp Qúy nhìn Diệp Cẩm linh hoạt bóc vỏ cua, múc gạch cua mùi vị thơm ngon ra ăn cũng nhịn không được nhìn theo động tác của nàng học theo, đừng nói, lần ăn này hương vị thật đúng là không tệ, mấy người một bên khen ngợi Diệp Cẩm làm tốt lắm, một bên không ngừng ăn thêm vài con nữa.


Trước đó bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cũng chỉ là con cua hấp không hề dùng tới dầu muối hay bất luận các loại gia vị gì vậy mà cũng có thể trở thành món ăn ngon mỹ vị thế này. Ngày trước trong thôn cũng có ăn cua, bọn tiểu hài tử không có chuyện gì liền tới chơi đùa ở dòng suối có thể bắt trở về không ít nhưng cua này lại không giống như tôm, con tôm tốt xấu gì cũng có chút thịt. Còn con này thì vỏ cứng, người trong thôn không biết ăn như thế nào lại còn dùng dầu mỡ chiên qua một lượt, kết quả mất dầu mà còn không ăn được thứ gì. Về sau tự nhiên không còn ai làm cua ăn nữa.

Diệp Cẩm đã ăn xong ba con cua, nàng dùng khăn lau sạch tay, nhìn hai tiểu vẫn ăn vui vẻ , nhịn không được nhắc nhở:" Con cua tính hàn, các ngươi cũng đừng ăn nhiều quá, đối với cơ thể không tốt. Ta thấy cua trong con suối kia không ít, cách hai gày ta lại làm cho các ngươi ăn nữa." Con cua này đều là tính hàn, nàng điều phối riêng gừng lát, giấm và nước với nhau để khi ăn sẽ giảm bớt được tính hàn. Chẳng qua vẫn là không thể ăn nhiều được, nhiều nhất là hai ba con, nếu như ăn nhiều quá ngã bệnh lại phải tốn tiền rồi.


Diệp Như và Diệp Qúy nghe vậy trong nháy mắt liền ủ rũ đi, thật ra bọn họ cũng vất vả không dễ dàng gì mới ăn được đồ ngon như vậy. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Diệp Qúy nói:" Đại tỷ, cua này cũng không có nhiều thịt, bọn ta cũng không thể ăn được nhiều bao nhiêu?" Làm ra bộ mặt đáng thương hề hề nói.

Diệp Như cũng ngẩng đầu lên không ngừng hướng tới Diệp Cẩm liên tục gật đầu, động tác nhai nuốt trong miệng không hề dừng lại, vụng về nói:" Đây cũng không có mấy con, tỷ để cho bọn ta ăn đi, để ở đây buổi tối ta với tiểu Qúy sẽ ngủ không yên."

Diệp Qúy cũng vội vàng gật đầu phụ họa.

Diệp Cẩm bị bộ dạng đáng thương tội nghiệp của hai người bọn họ làm cho bất đắc dĩ, coi chuyện nàng cho ăn giống như là chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng chỉ có đành chịu cười đáp ứng.
Nhìn đống vỏ cua chất đầy trước mặt người bọn họ số lượng cua còn lại không nhiều lắm, Diệp Cẩm dùng đũa gắp hai con cua đặt vào trong chén của Lý thị.

Đoán chừng Lý thị là sợ Diệp Như và Diệp Qúy ăn không nên vừa nãy chỉ mới ăn có hai con.

"Nương, ngươi ăn thêm hai con đi, bọn họ ăn đã đủ nhiều rồi, còn ăn nữa sẽ hư bao tử." Diệp Cẩm nói:" Còn lại có bốn con cua để lại cho hai đứa mỗi người hai con, không thể ăn nhiều nữa."

Phá hư bao tử những cái này Lý thị cũng không hiểu nếu Diệp Cẩm đã nói không thể ăn nhiều bà cũng liền không chối từ nữa, đem hai con cua trong chén ăn.

Diệp Cẩm lại nói:" Đúng rồi nương, ngươi xem đem trúc chất ở bên ngoài đã đủ cho ngày mai dùng hay chưa?"

Lý thị gật đầu:" Đủ dùng rồi, chỉ đem phía sau nhau hủy đi một đoạn sau đó mở rộng thêm một chút là được, cũng không đem toàn bộ sân lại một lần nữa cắm lại dùng không được bao nhiêu trúc.
Nghe vậy, Diệp Như từ trong đống cua ngẩng đầu lên hỏi:" Vậy ngày mai chúng ta có cần núi chặt củi hay không? Hay là ở trong nhà?" Đi lên núi mệt muốn chết mà còn bị mấy cành cây đâm xiên, quẹt xước trúng người đau nhức, buổi tối vẫn còn đau ngứa muốn chết. Nếu như ngày mai không cần phải lên núi quả thật không còn gì tốt hơn. Nàng thà ở nhà bón phân quét dọn, Diệp Như nghĩ thầm.

Lý thị gật đầu:" Ừ không cần đi, còn phải xới đất lên bón phân, phỏng chừng phải sau hai ngày mới có thể đem sân chuẩn bị cho tốt được, vậy hai ngày này không cần đi nữa, các ngươi cũng ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian19 ngày trướcLượt đọc24Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 
Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook





Trang Chủ



Trang Truyện



DS Chương



Chức Năng

Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận

 Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17 Lại thiếu ân tình

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
 Trước

Tiếp 

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Ngày hôm sau, Diệp Cẩm vội vàng đem số trúc ngày hôm qua đã đem về chặt không sai biệt lắm thành từng đoạn cao cỡ nửa người liền thayas Vương tẩu tử mang theo một con gà rừng đẩy cửa ra đi vào.

"Cẩm nương, ngươi đang làm gì mà bày trận đến thế." Vương tẩu tử thấy trong viện lộn xộn lung tung lên kỳ lạ hỏi thăm.

"Chào buổi sáng tẩu tử." Diệp Cẩm ngừng động tác trong tay đứng dậy cười với Vương tẩu tử, "Hôm trước không phải cùng nhau đi họp chợ có mua môt chút hạt giống hay sao cũng không đủ đất trồng nên là tính toán đem hàng rào ban đầu ở phía sau phá hủy mở rộng sân ra thêm một khoảng sẽ mở ra thêm chung chỗ với đất trồng rau, sao vậy tẩu tử có chuyện gì à?"

Vương tẩu tử đi tới trước mặt Diệp Cẩm cười nói:" Cũng không phải là có chuyện gì lớn chẳng qua là đem con gà rừng tặng cho ngươi. Nàng chỉ chỉ vào đầu nhỏ của con gà rừng trong tay, "Ngày hôm qua ngươi bưng cua đem qua thật là không tệ, thúc thẩm ngươi còn có đại ca ngươi ăn đến kêu thoải mái, ta cầm con gà rừng này đem qua cho ngươi để làm quà đáp lễ, ngươi cùng ngàn vạn lần đừng nói không lấy." Trong chớp mắt nàng xoay người cầm gà rừng đi tới phòng bếp Diệp Cẩm thấy vậy, vội vàng bỏ đồ trong tay xuống đuổi theo vào trong:" Tẩu tử ngươi đây là đang làm gì a."
Diệp Cẩm đuổi theo Vương tẩu tử vào phòng bếp túm lấy cánh tay nàng đang đặt đồ xuống, một bên đẩy trở về một bên nhíu mày oán trách:" Tẩu tử, ngươi đây không phải là chịu thiệt rồi sao, về chuyện này con cua làm sao có thể làm quà đáp lại? Về sau ta đây cũng không dám nhờ ngươi giúp đỡ nữa, xem ta như người xa lạ rồi."

Vương tẩu tử nhíu mày, bỏ tay nàng ra vẫn như cũ lưu loát đem đồ đặt trên thớt gỗ trả lời:" Gì mà người ngoài, ta với ngươi còn khách khí gì nữa, con gà rừng này ta sẽ không cho ngươi đem trả lại, bắt cho ngươi thì chính là của ngươi. Tẩu tử tham ăn nghĩ tới muốn ăn chút con cua nữa cho đỡ thèm, buổi trưa ngươi bưng mấy con cua qua cho ta là được rồi."

Diệp Cẩm không nói gì, viện cớ đơn giản như vậy mà tẩu ấy còn dám nói, chính nàng cũng không dám tin tưởng nha.
"Thế nào? Ngươi còn không nguyện ý?" Vương tẩu tử nhìn nàng không nói chuyện, giả vờ tức giận nói đùa:" Không nỡ cho ta cua à? Được, tẩu tử không ăn nữa."

" Tẩu tử, ngươi nói gì vậy?' Diệp Cẩm oán trách giậm chân, đúng thật là có chút dở khóc dở cười:" Ta chỗ nào luyến tiếc mấy con cua. Tẩu tử, nếu như ngươi thật sự muốn ăn thì ta tự bưng qua cho ngươi, ai muốn con thỏ của ngươi chứ?" ( Chỗ này mình cũng không hiểu lắm tại nguyên văn tiếng trung là nói con thỏ luôn nha trong khi phía trên nói gà rừng).

"Ngươi xem!" Vương tẩu tử nhíu mày, làm bộ dạng quả đúng là như thế nói:" Một bên ngươi bưng cua người làm đem qua, một bên lại không cho ta cầm gà rừng đem qua. Ngươi nói xem đây là ý gì. Ngươi thật là đúng như vậy mà."

Diệp Cẩm:" . . . . . . . ." Được rồi, nàng liền không nói lại tẩu ấy.
Nàng sẽ không để ý nữa, Diệp Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra hôm nay chỉ có thể nhận lấy con gà rừng rồi.

Nhà Vương tẩu tử ở trong Diệp gia thôn là số ít nhà dư dả, sung túc, vậy nên con gà rừng liền tự xem là không có gì quan trọng, chẳng qua đối với trong nhà Diệp Cẩm hơn một tháng qua không hề có thịt ăn mà nói chính là đưa than sưởi ấm ngày tuyết. Với lại Diệp Cẩm cũng hiểu rõ ràng Vương tẩu tử thấy trong nhà nàng khó khăn nên nghĩ mọi biện pháp tìm một cái cớ để kín đáo đưa cho nàng.

Thôi được rồi, lại thiếu ân tình, "Được rồi, tẩu tử, ta nhận lấy con gà này." Cuối cùng Diệp Cẩm chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói.

"Vậy là được rồi." Vương tẩu tử thấy nàng không nói gì nữa cười vỗ tay nàng, xoay người kéo nàng ra khỏi phòng bếp.

"Aiya, đúng rồi Cẩm nương." Chờ đến khi ra khỏi phòng bếp, Vương tẩu tử quét mắt nhìn trong ngoài nhà, cau mày nói:" Nhà ngươi đây không phải là muốn mở rộng sân để một mình ngươi chuẩn bị chứ? Nương ngươi bọn họ đâu?"
"Bọn họ đang ở phía sau nhà." Diệp Cẩm vội nói, chỉ chỉ phía sau nhà, một bên dẫn nàng ấy đi xuống phía sau, một bên giải thích rõ ràng:" Nương ta đang xới đất, a Như và tiểu Qúy cũng đang đem hàng rào phá bỏ." Đi không tới mấy bước, hai người liền bắt gặp ba người Lý thị ở phía sau nhà.

" Thẩm, sớm a." Vương tẩu tử trước tiên cười ha ha chào hỏi với Lý thị, đột nhiên nhìn thấy Lý thị dùng cuốc đào đất vội hỏi:" Ai ya, tẩm à, sao ngươi không qua mượn cái cuốc nhà ta. Đất này nhìn thấy rất là cứng, đào như vậy biết đào đến bao giờ."

Lý thị ngừng động tác trong tay, cười trả lời:" Không phải vẫn là đào được sao? Thúc ngươi không ở nhà, một phụ nhân như ta mượn cày cũng không thể dùng liền chậm rãi từ từ đào thế này, dù sao cũng không có nhiêu đất."
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian17 ngày trướcLượt đọc20Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook