Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân

Chương 24: Tiếng bước chân giữa đêm khuya




Tới khi Lâm Hàn mở cửa lao ra thì hành lang đã yên tĩnh trở lại. Lý Ảnh cũng đang chân trần đứng ngay trước cửa, nhìn bộ dạng còn chưa hết hoang mang.

Cánh cửa phòng bà Tố Lan chỉ khép hờ, còn chủ nhân của nó thì đang ngồi co sát vào một góc giường run lên cầm cập. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn tường, Lâm Hàn nhìn thấy khuôn mặt mẹ nuôi trắng bợt như không còn màu máu, vài lọn tóc ướt đầm bết trên trán, che phủ lên đôi mắt bất an, chiếc áo ngủ cũng ướt dính vào cơ thể, không biết bà run dữ dội như vậy là vì lạnh hay vì sợ.

Trên sàn nhà, chiếc đèn bàn màu xanh nhạt đã bị vỡ tan, mảnh vụn văng khắp xung quanh. Lâm Hàn tránh những mảnh thủy tinh, khẽ khàng đi đến bên giường kéo chiếc chân bà Tố Lan đang ôm trong lòng ra, sau đó ôm lấy hai vai bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng an ủi: “Mẹ nuôi, đừng sợ, không sao rồi”.

Lý Ảnh thấy bà Tố Lan không có chuyện gì bèn quay về phòng đi giày, đồng thời lấy cho Lâm Hàn một đôi dép.

Đèn tròng phòng khi đó đã được bật cả lên, lão phu nhân biết chuyện cũng đã đến nơi. Khi tất cả mọi người đang vây quanh bà Tố Lan, Lâm Hàn lén nhìn sang Lý Ảnh: Các nét trên khuôn mặt tinh tế, trông xinh đẹp như tiểu thư khuê các, nói năng nhẹ nhàng, một người con gái như vậy chắc người đàn ông nào gặp cũng đều thích ngay. Thế nên vì sao “anh ấy” lại bỏ rơi cô ta mà chạy theo người khác nhỉ? Là vì tình yêu không đủ mạnh hay có quá nhiều cám dỗ?

Lý Ảnh đang đứng trước tủ lấy quần áo cho bà Tố Lan thay, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ngay ánh mắt đang dò xét của Lâm Hàn, bèn cúi xuống tránh cái nhìn đó rồi ngồi xuống phía trước giường bà Tố Lan, nhẹ nhàng nói: “Dì à, chúng ta thay quần áo ra đã nhé, cứ để như vậy sẽ bị lạnh đấy”.

Mẹ Thanh Lâm cởi áo ngủ ra một cách máy móc, khi đang cởi đến chiếc cúc thứ hai đột nhiên giật phắt chiếc chăn rồi bịt lấy hai tai như bị tâm thần, sau đó lắc đầu điên loạn: “Tiếng giày cao gót, tiếng giày cao gót, cô ta lại đến rồi, lại đến rồi, cô ta là ai vậy?…”.

“Đâu nào, đâu…”, Lâm Hàn đang định phủ nhận thì cũng nghe thấy quả là có tiếng “cộc cộc” vang lên ở hành lang. Tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều ở đây rồi, vậy tiếng bước chân đó là của ai? Trừ bà Tố Lan, những người có mặt trong phòng bỗng dưng đều bất động hệt như bị trúng đòn điểm nguyệt.

Cuối cùng người bừng tỉnhđầu tiên lại là Lý Ảnh, cô lao ra ngoài cửa. Lâm Hàn cũng bám sát theo sau, tiếng bước chân đã biến mất, hành lang trống tênh không có bất cứ thứ gì. Hai người quay sang đưa mắt nhìn nhau, ngấm ngầm thở phào một tiếng.

“Két”, cánh cửa sổ ở đầu cầu thang bất thần mở ra, một cái bóng màu trắng giống hệt như hình nhân bằng giấy bay xuống.

Hai người không hẹn mà cùng lúc chạy ra phía đó. Vì nhà ít người, bên trong tòa biệt thự rộng lớn đó được lắp rất nhiều đèn, nghe nói cũng là do người biết về thuật phong thủy khuyến cáo nên làm như vậy để xua đuổi tà ma. Bình thường Lâm Hàn vẫn cảm thấy ngoài việc nhiều đèn sẽ sáng hơn một chút ra, thì cũng chẳng có tác dụng đặc biệt gì. Tuy nhiên lúc này đây mới thấy nó có tác dụng hiệu quả. Cô chống tay lên bậu cửa sổ, thò hẳn đầu ra bên ngoài nhìn xuống dưới – bồn hoa bên dưới hoàn toàn không có thứ gì khác lạ, trên mặt cỏ lẫn bồn hoa đều không có dấu vết bị giẫm lên. Lẽ nào cô đã nhìn nhầm? Nếu như có người ngã từ trên tầng xuống, thì không thể biến mất nhanh như vậy được.

Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy nơi mình đang bám tay vào dính nhơm nhớp, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một mùi tanh xộc vào mũi. Cô giơ tay lên, hai bàn tay dính đầy máu tươi. Lý Ảnh đứng bên cạnh cũng đang giơ hai bàn tay dính máu lên nhìn, khuôn mặt trắng nhợt ra vì sợ hãi.

Vì bàn tay không hề có cảm giác đau nên có vẻ như đó là máu dính trên bậu cửa sổ. Lâm Hàn cúi xuống nhìn, quả nhiên trên đó còn hai vệt máu kéo dài. Mặt sàn ngay bên dưới cửa sổ có một đôi giày cao gót màu trắng, mặt da trắng tinh như tuyết không hề vương một vết máu nào, song ở phía sau lại có một dãy vết giày mờ mờ màu máu. Lâm Hàn cầm một chiếc giày lên rồi đặt lên trên vết giày – gần như hoàn toàn trùng khớp, dưới đế giày vẫn còn lưu lại một chút máu tươi.

Nhưng còn người thì đâu? Vì sao vừa nhảy xuống đã mất hút luôn rồi?

“Đừng có đến đây”, tiếng thét của bà Tố Lan lại vang lên trong phòng.

Liền ngay sau đó là một tiếng động lớn cũng ở hướng đỏ. Lâm Hàn và Lý Ảnh vội vàng quay trở lạ, chỉ thấy lão phu nhân đã ngã song soài trên đất, còn bà Tố Lan giơ cao chiếc đế quả cầu thủy tinh trong tay, khi nhìn thấy hai người bọn họ liền chỉ ra đằng sau với vẻ khiếp sợ, lắp bắp nói: “Đằng sau… đằng sau… Thanh… Lâm, vì sao con bé lại biến thành như vậy chứ? Không, không, nó không phải là Thanh Lâm của nhà chúng ta, đứa con gái đáng thương của tôi!”.

Khi Lâm Hàn quay lại, đã thấy Lý Ảnh nằm ngất lịm trên mặt đất.

Một bức hình cao bằng người thật không biết từ khi nào đã được dán trên tường: Trong bức hình là Thanh Lâm ngã trên nền tuyết, mái tóc dài xõa ra trên chiếc gối dính đầy vết máu, máu vẫn không ngừng phun ra từ vết cắt trên cổ, song trên khuôn mặt cô ấy lại là một nụ cười sung sướng.

Lâm Hàn còn không có đủ thời gian để nhìn cho kỹ, vội vàng đỡ lão phu nhân dậy rồi để bà ngồi tựa vào thành giường, sau đó lấy một liều thuốc cấp cứu ở tủ đầu gường cho bà uống và lập tức gọi hộ lý riêng cho lão phu nhân đến lo liệu giúp.

Khi Lâm Hàn sắp xếp xong tất cả, đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng. Cô lại bảo chú Vương đi tìm kiếm xung quanh biệt thự một lần nữa, song vẫn không phát hiện ra dấu vết khả nghi nào. Tất cả những chuyện đó xảy ra thần không biết, biến mất quỷ không hay.

Lý Ảnh tỉnh dậy trước, ngồi ôm gối ở đầu giường.

Vì quá sợ hãi nên khuôn mặt vốn đã trắng nhợt của cô càng không còn chút sắc hồng nào, nstrongin vào trông mỏng manh như một người bằng pha lê vậy, khiến cho người ta thương xót. Lâm Hàn đột nhiên nghĩ đến Đường Triêu: Một người con gái như vậy vốn sinh ra đã để cho người ta yêu thương rồi, thảo nào mà ngay cả khi Lý Ảnh đã phát điên, Đường Triêu vẫn cứ chăm sóc ân cần suốt hai ba năm không thể nào từ bỏ.

Vì sao khi nhìn thấy bức hình đó, cả lão phu nhân, mẹ nuôi và Lý Ảnh đều có phản ứng kinh hoàng như vậy? Dù rằng trông nó cũng máu me đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một bức vẽ thôi, làm gì đến mức…

“Chắc chắn là cô đang nghĩ vì sao ba người chúng tôi khi nhìn thấy bức vẽ đó lại sợ tới mức đó đúng không?”, Lý Ảnh đột nhiên lên tiếng nói, sau đó đứng dậy đi chân trần đến bên bệ cửa sổ, đưa tay lên chạm vào chiếc chuông gió pha lê treo trên đó. Tiếng chuông gió trong veo vang lên trong đêm khuya thanh vắng, kính kính coong coong nghe như tiếng ngâng nga khẽ khàng thuần khiết.

Lý Ảnh nhảy lên ngồi trên bậu cửa sổ, tựa lưng vào một bên rồi nhìn chiếc chuông gió, giọng nói không nhanh không chậm nghe như tiếng thì thầm: “Gian phòng này vốn được cô ấy chuẩn bị cho tôi, mỗi lần tôi đến đây chơi mà ở lại muộn thì thường ngủ lại trong này. Tôi từng hỏi cô ấy là trên tầng ba có nhiều phòng như vậy, vì sao cậu không sắp xếp cho mình ngủ gần chỗ cậu, nhưng cô ấy tỏ ra rất ngang ngược, nhướng mày lên với dáng vẻ một thiên kim tiểu thư cực kỳ ương bướng, bảo tầng ba là địa bàn của tớ, không ai có thể xâm phạm được. Tuy nhiên mỗi khi tôi ở lại đây, thế nào cô ấy cũng xuống đây ngủ cùng, hai đứa giống như tôi bây giờ, mỗi đứa ngồi một bên cửa sổ, sau đó cô ấy bắt đầu nói huyên thuyên. Thực ra cô ấy là một đứa trẻ cô đơn, như năm mười tám tuổi cô ấy từng nói mình là đứa trẻ cô đơn ngậm chìa khóa vàng khi sinh ra vậy*. Khi đó chúng tôi vẫn còn quá trẻ, đều chưa biết đến mùi đời”.

*Ám chỉ con nhà đại gia, sinh ra trong phú quý

Lý Ảnh nói một cách bình thản, song Lâm Hàn không thể không liên tưởng đến quyển nhật ký đó, buột miệng hỏi: “Hai người thực sự thân thiết với nhau như vậy à?”

Lý Ảnh quay mặt lại, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt tra hỏi, sau đó đột nhiên bật lên tiếng cười mang vẻ mỉa mai, nói với Lâm Hàn bằng ngữ điệu hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài dịu dàng đó chút nào: “Xem chừng cô cũng đã biết một số chuyện rồi”.

Lâm Hàn cũng đi tới đó, đưa tay lên chạm vào chiếc chuông gió. Cô nhìn ra bầu trời đen sẫm bên ngòa, thở một tiếng dài thườn thượt: “Có lẽ những chuyện đó đã phá tan tành tình bạn mà hai người xây dựng bao nhiêu năm”.

“Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy cô, tôi luôn có cảm giác nhìn thấy Thanh Lâm, hai người trừ đôi mắt ra thì không có điểm nào giống nhau, nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác rất giống nhau”, Lý Ảnh nhìn khuôn mặt xoay nghiêng của Lâm Hàn, nghĩ một chút rồ nói như tự giải thích cho mình, “có lẽ là vì sự hiện diện của cô ở đây, thấy cô gần gũi với mẹ con lão phu nhân như vậy, nên nó mang ý nghĩa thay thế sự tồn tại của Thanh Lâm, bởi vậy mới khiến tôi có cảm giác như vậy”.

Cô ta thực sự thông minh. Lâm Hàn nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Ảnh, nếu so sánh với Lý Ảnh thì Hà Thanh Lâm vẫn là một cô gái đơn giản quá.

Thấy Lâm Hàn không phủ nhận, Lý Ảnh biết mình đã đoán đúng rồi nên cười cay đắng, nét mặt đầy vẻ buồn đau: “Thực ra tôi vẫn căm ghét chính bản thân mình, bức họa đó được vẻ rất thật, không sai một chút nào so với cảnh tượng ngày hôm đó chúng tôi nhìn thấy”.

“Thanh Lâm bị người ta giết hại sao?”, Lâm Hàn hỏi. “Vậy vì sao người nhà họ Hà lại nói với bên ngoài là Thanh Lâm chết vì tai nạn?”

“Phải. Nguyên nhân không rõ”.

Lâm Hàn không hiểu: “Không rõ?”.

“Có phát hiện hung thủ ở hiện trường, nhưng anh ta cũng đã chết, tự sát”, thần thái của Lý Ảnh đã trở lại bình thường, ba năm qua đây là lần đầu tiên cô nói đến chuyện này một cách bình thản như vậy.

“Cô ấy có quan hệ không bình thường với hung thủ phải không? Thế nên nhà họ Hà mới giấu kín nguyên nhân của cái chết đó”.

Lý Ảnh bật cườ, mới đầu thì chỉ nhẹ nhàng, nhưng càng về sau càng cười lớn, cứ cười như ậy cho tới khi lẫn cả tiếng khóc trong tiếng cười: “Cô có biết là ai đã giết cô ấy không? Là người yêu của cô ấy, và cũng có thể nói là người yêu của tôi”.

Lâm Hàn nghe như sét đánh bên tai, sự thực này còn gây chấn động hơn việc chính Lý Ảnh giết chết Thanh Lâm vì ghen tuông. Trong nhật ký của Hà Thanh Lâm còn ghi lại bao nhiêu hồi ực ngọt ngào, sao chớp mắt anh ta có thể trở thành một kẻ giết người như vậy được?

“Anh ta là con một trong gia đình, điều kiện cũng khá giả, hoàn toàn không phải giết người vì tiền bạc; nếu như nói là vì tình yêu, bọn họ cùng rủ nhau chết vì tình, thì làm sao có chuyện anh ta giết chết Thanh Lâm trước được? Lẽ nào do Thanh Lâm cứ bám riết quá? Nhưng khi đó hai người ấy vẫn vui vẻ với nhau, anh ta chẳng có lý do gì để giết Thanh Lâm, với lại Thanh Lâm vốn kiêu ngạo như vậy, dù có yêu đến chết mà người kia từ chối thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ cố bám lấy làm gì. Tất cả sai lầm đều chỉ vì cố chấp, có rất nhiều thứ vốn không thể nào giải thích bằng những lý lẽ thông thường được, lạ kỳ như vậy, quái dị đến vậy, những mưu đồ ác hiểm cứ xoay vần không dứt. Người chết cũng đã chết rồi, mấy đời nhà họ Hà cũng vẫn bị bên ngoài đồn đại. Thế nên mới tìm cách giấu đi nguyên nhân cái chết của Thanh Lâm”.

Lâm Hàn cướp lời: “Mục đích thực sự của cô khi nói với tôi tất cả những chuyện này là gì?”.

“Tôi không giết người, nhưng người vì tôi mà chết”, Lý Ảnh thôi không cười nữa, nhìn Lâm Hàn nói tiếp: “Chẳng phải cô quen Đường Triêu hay sao? Anh ấy cũng là một người biết tất cả những chuyện này, vấn đề lớn nhất tồn tại giữa chúng tôi cũng liên quan mật thiết đến chuyện này mà”.

Giọng nói của Lý Ảnh thấp xuống, tay lại đưa lên chạm vào chiếc chuôn gió pha lê. Trong âm thanh trong veo của chiếc chuông, Lâm Hàn nghe thấy tiếng Lý Ảnh thầm thì nói: “Thanh Lâm, cậu vẫn đang hận mình ư? Sao hôm nay lần đầu tiên mình tới nhà cậu mà đã xảy ra chuyện lạ kỳ như vậy? Là cậu muốn quay lại báo thù đúng không?”.

Thực sự Lâm Hàn cũng muốn kể hết với Lý Ảnh những chuyện quái dị xảy ra xung quanh mình, nhưng khi lời lên đến cửa miệng cô vẫn kiềm chế được. Một người dù trông có cực kỳ lương thiện nhưng cũng không thể nào lấy được sự tin tưởng của cô.

Khoảng cách giữa người với người rõ ràng có lúc ở rất gần, nhưng có lúc lại quá cách xa. Hà Thanh Lâm đã thực sự hiểu Lý Ảnh chưa? Còn Lý Ảnh đã từng hiểu hết về Hà Thanh Lâm chưa? Cô đột nhiên nghĩ tới Quý Giác – người bạn mà cô mới quen được một năm, bản thân cô đã hiểu được về cô ấy mấy phần? Lâm Hàn nghĩ lại từng chút một những lúc hai người ở cạnh nhau, mới phát hiện ra mình chẳng hiểu được bao nhiêu. Vậy còn cô thì lúc nào cũng sẵn sàng phơi bày hết ruột gan, chẳng có chuyện gì là bí mật. Thực ra cũng chính vì bản thân cô chẳng có gì bí mật, bình thường tới mức vứt vào gữa đống người không sao tìm thấy được.

Tuy nhiên phạm vi tới đâu thì gọi là nhiều? Như thế nào thì được coi là ít? Cô vẻ ra cho mình một vòng tròn, đi đi lại lại bên trong đó, càng nghĩ càng thấy nỗi thất vọng lớn hơn.