Phượng Chỉ U cất kỹ mấy con thú săn được, nhẹ giọng nói: "Sau này tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho đệ, ăn uống đủ chất, thân thể tự nhiên sẽ khỏe mạnh cường tráng thôi."
Vừa dứt lời, đại ca Phượng Chỉ Minh đi vào phòng, chỗ áo trước ngực căng phồng.
"Chỉ U, đây là mấy cái bánh ngô huynh lấy cho muội và đệ đệ, ăn nhanh đi."
Phượng Chỉ Minh vừa lo lắng nói, vừa móc từ trong ngực ra mấy bánh ngô ra.
Phượng Chỉ U cũng không có ý muốn nhận, đại ca còn chưa ra ở riêng, sao nàng có thể làm cho đại ca khó xử, hơi mỉm cười nói: "Đại ca huynh tới đúng lúc lắm, huynh đi gọi tẩu tử tới đây đi, chúng ta cùng nhau ăn thịt rừng."
Phượng Chỉ Minh nhìn thấy Phượng Chỉ U chỉ vào con thú hoang, vẻ mặt kinh ngạc: "Chỉ U, mấy con thú hoang này là ở đâu ra vậy?"
Phượng Chỉ Hạo vui vẻ nói: "Những thứ này đều là tỷ tỷ săn được, ca ca, huynh mau đi gọi tẩu tử đến đây đi!"
Phượng Chỉ Minh nghe xong càng thêm ngạc nhiên: "Muội... Sao muội lại có loại tay nghề này?"
Phượng Chỉ U nhíu mày: "Muội còn biết nhiều thứ lắm, sau này muội sẽ từ từ nói cho huynh biết, huynh mau đi gọi tẩu tử đi."
Phượng Chỉ Minh gãi đầu, chẳng qua hắn ta chưa bao giờ hoài nghi muội muội, hưng phấn cười nói: "Được, huynh đi ngay đây."
Nhị tẩu Quý Hiểu Hà của Phượng Chỉ U bị mùi thơm đánh thức, nàng ta mở to đôi mắt, không ngừng ngửi ngửi, sau đó thì đẩy đẩy lão nhị Phượng Chỉ Thu.
"Phu quân, đừng ngủ nữa, sao lại thơm như vậy?"
Phượng Chỉ Thu nhíu mày, cũng không mở mắt: "Đừng nháo, ngày mai ta còn phải làm việc!"
Quý Hiểu Hà trừng mắt, đạp cho Phượng Chỉ Thu một cước, rống lên: "Còn dám nổi nóng à, chút việc chàng làm cũng không bằng một nửa của đại ca, mau đứng dậy đi."
Phượng Chỉ Thu lập tức ỉu xìu, đứng dậy đi theo nàng ta ra ngoài.
Mà bên này Phượng Chỉ U cơ bản cũng đã nướng xong mấy con gà rừng.
Quý Hiểu Hà ngửi theo mùi thơm mà đến, đúng lúc thấy bọn họ đang "chia của"!
Nàng ta phẫn nộ nhỏ giọng nói: "Tốt! Lá gan Phượng Chỉ U cũng thật lớn, lại dám trộm gà trong nhà ăn!"
Phượng Chỉ Thu vốn muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ đến bà nương nhà mình hung dữ như vậy, đành phải nghe lệnh.
Hắn ta vừa đi vào, mọi người đã phát hiện ra, Phượng Chỉ U nhướn mày, sở dĩ không gọi người nhị ca này, chính là bởi vì nhị ca làm việc luôn luôn ích kỷ, chưa bao giờ coi nàng là muội muội ruột cả.
Mà Phượng Chỉ Thu cũng đã thèm đến độ sắp chảy nước miếng rồi, mặt dày ngồi xuống: "Hay lắm, các ngươi ở chỗ này ăn ngon mà cũng không biết gọi ta một tiếng."
Phượng Chỉ Minh nhìn Phượng Chỉ U không hé răng, ngược lại Phượng Chỉ U cười như không nhìn người nhị ca không mời mà đến này: "Nhị ca, hình như khi nhà huynh có đồ ăn ngon, muội và tứ đệ cũng chưa từng được gọi?"
Phượng Chỉ Thu đưa tay ra định lấy chút thịt ăn, thì nghe thấy lời này, nhất thời xấu hổ rụt tay trở về.
Hắn ta cười khổ một tiếng: "Cái này... Ta cũng có nỗi khổ riêng mà..."
Giờ phút này, Quý Hiểu Hà vừa vặn đến cửa phòng Vương thị, gõ cửa bang bang: "Nương, mau mở cửa, Phượng Chỉ U ăn vụng gà mái nhà chúng ta."
Vương thị bởi vì chuyện hôm nay phiền lòng, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, nghe thấy tin này, nhất thời nổi giận đùng đùng.
"Cái gì! Ăn vụng gà mái?!"
Bà ta tức giận muốn đứng lên, sắc mặt lập tức đại biến, tru lên: "Ai u đau chết lão nương!"
Bà ta nhất thời bị cơn tức làm cho quên mất hôm nay bản thân vừa bị đánh!
"Tiện nhân, dám ăn vụng gà của ta! Con dâu, cô tiến vào, đỡ ta đi qua!"
Sau đó hai người chạy thẳng đến phía tây sương phòng muốn giết tới.
Cho đến khi vào đến sân, Vương thị thật sự nhìn thấy được cả con gà kia, ngay tức khắc tức giận đến hai mắt trợn tròn, rống lên: "Đồ đê tiện, ngươi dám ăn vụng gà của ta! Các ngươi, các ngươi thật to gan! Phượng Chỉ Minh ngươi...... Hai vợ chồng các ngươi tốt lắm, lại dám hùa nhau ăn vụng gà?!"