Túc Tử Thần thấy dáng vẻ thẹn thùng của Phượng Chỉ U, như cười như không nói: "Phu nhân bây giờ còn chưa toàn tâm toàn ý chấp nhận ta, nếu như còn tiếp tục nằm chung trên một cái giường, vi phu sợ sẽ khống chế không được, nhưng dáng vẻ này phu nhân, hình như là đang mời ta sao? Vậy không bằng chúng ta..."
Câu tiếp theo, hắn không nói nữa, mà khuôn mặt tuấn tú của hắn lại phóng đại thêm vài phần, Phượng Chỉ U trừng lớn hai mắt, hai tay dùng sức, không ngờ rằng không chỉ không đẩy được hắn ra, ngược lại theo sức lực của hắn, khiến khoảng cách hai người lại gần sát nhau!
"Không!"
Thấy hắn đột nhiên đến gần, Phượng Chỉ U cũng không dám thở mạnh, vội vàng nhắm hai mắt lại, chỉ thốt ra một chữ như vậy.
Túc Tử Thần hôn lên trán nàng, lại phát hiện toàn thân nàng ta căng cứng, nụ cười trên khóe miệng Túc Tử Thần cũng rõ ràng hơn.
"Thì ra lá gan cũng không lớn lắm."
Giọng hắn trêu chọc, Phượng Chỉ U chỉ cảm thấy mặt mình như vừa bị đốt cháy.
Túc Tử Thần không trêu nàng nữa, đứng dậy, sức nặng trên người nàng trong nháy mắt cũng tiêu tán theo.
Túc Tử Thần đi về giường của mình, Phượng Chỉ U nghe thấy âm thanh hắn nằm xuống, lúc này mới dám mở hai mắt ra, khóe mắt len lén nhìn về phía hắn.
"Ngủ đi, U nhi."
Phượng Chỉ U lúc đó bỗng không dám lên tiếng, ngay khoảnh khắc hắn hôn lên trán nàng kia, một cảm xúc kỳ lạ dường như tràn ra, làm cho nàng không thể hạ quyết tâm như lời nói vừa rồi nữa.
Nàng không biết đây là không nỡ, hay là không dám, hoặc là... chấp nhận số phận.
Cả đêm này, nàng không ngủ được nữa.
...
Mà ở một bên khác, tiếng gõ cửa vang lên.
Phượng Đại Sơn đứng ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi gọi: "Phu nhân mở cửa."
Trong lòng Vương thị vui vẻ, đây là nam nhân nhà mình đã trở lại.
Bà ta kích động bước nhanh tới mở cửa, rất nhẹ nhàng nói: "Ôi, Đại Sơn nhà ta đã về rồi."
Chẳng qua vừa nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Phượng Đại Sơn, đáy mắt của bà ta xẹt qua một tia ghét bỏ, nhưng lại nhìn thấy xâu tiền Phượng Đại Sơn nắm chặt trên tay, lập tức vui vẻ ra mặt: "Đại Sơn, chàng đưa tiền trong tay cho ta, để trong tay chàng dễ mất đấy."
Sắc mặt Phượng Đại Sơn rõ ràng hơi khó coi: "Cả ngày chỉ biết tiền tiền, ta lớn như vậy, còn có thể làm mất là sao, cho bà, đều cho bà."
Nói xong hắn không phải tức giận mà đưa xâu tiền trong tay cho Vương thị.
Vương thị nhanh chóng cầm lấy xâu tiền, vừa đếm, vừa châm chọc Phượng Đại Sơn: "Ta chỉ biết tiền thì sao? Gả cho ông, ta còn chưa được sống tốt ngày nào, nếu Phượng Đại Sơn ông không nuôi nổi ta nữa, ta cần phải đổi người rồi, nam nhân muốn lấy ta còn đang xếp hàng dài đó!"
Tuy nói Vương thị đã qua tuổi ba mươi, nhưng bình thường bảo dưỡng tốt, hơn nữa quanh năm không xuống đồng làm việc, nhìn qua tự nhiên trẻ hơn so với những người cùng lứa tuổi không ít.
Phượng Đại Sơn cúi đầu không lên tiếng nữa, chiêu này đối với người khác không có tác dụng, đối với Phượng Đại Sơn lần nào cũng là một đòn chí mạng.
Cẩn thận đếm đi đếm lại hai lần, bà ta phát hiện thế mà lại thiếu một văn tiền.
Vương thị nhíu mày, ánh mắt không vui, lên tiếng chất vấn: "Một ngày không phải năm mươi văn sao? Sao thiếu một văn rồi? Được lắm, Phượng Đại Sơn ông dám giấu tiền sao, đừng quên rằng công việc mỏ than này là biểu ca nhà ta giới thiệu, một ngày tra bao nhiêu sao ta có thể không biết."
Phượng Đại Sơn cả người mỏi mệt vẻ mặt oan ức: "Ta đây không phải vì giữa trưa thật sự đói không chịu nổi sao, mới bỏ ra một văn mua hai cái bánh bao."
Vương thị nhíu chặt mày, một tay chỉ lên trán Phượng Đại Sơn, không tin nói: "Biểu ca ta cũng nói, buổi trưa ở mỏ có cấp cơm đấy, nghĩ xem ta là hài tử mà lừa gạt sao, nói, một văn tiền kia rốt cuộc đi đâu rồi."
Phượng Đại Sơn cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, vẻ mặt đau khổ nói: "Nương tử à, người ta một ngày kiếm được ba mươi văn tiền buổi trưa có cơm ăn, ta kiếm được năm mươi văn này tự kiếm cơm ăn, nếu không ta cũng không đói đến mức chịu không nổi, phải tiêu một văn này chứ."
Vương thị nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại, bà ta vội vàng lộ ra nụ cười làm lành: "Được rồi, được rồi, ta cũng chưa nói gì mà, ngẫm lại biểu ca của ta cũng thật sự có năng lực, người khác đi lên mỏ làm được trả ba mươi văn, ông tới đó làm được trả những năm mươi văn, ngày nào đó ta phải tìm cơ hội cám ơn người ta, nếu không nhờ người ta giới thiệu, sao ông có thể kiếm thêm được hai mươi đồng nữa."
Vẻ mặt Phượng Đại Sơn không kiên nhẫn: "Thôi đi, biểu ca của bà không đáng tin, một ngày ba mươi văn chỉ làm việc nhẹ nhàng, nguy hiểm không lớn, năm mươi văn phải tốn nhiều sức lực, hơn nữa xuống mỏ rất nguy hiểm, hôm nay ta tận mắt thấy một người bị đánh chết tại chỗ."
Vẻ mặt Vương thị khinh thường, giống như lời này của Phượng Đại Sơn một chút cũng không đang tin, lại bĩu môi: "Thôi đi, ông chính là không muốn làm việc, đừng có chuyện gì cũng đổ lỗi cho biểu ca ta, có thể sắp xếp công việc cho ông không phải là vè nể mặt ta sao."
Phượng Đại Sơn bị tức giận không nhẹ, bình dấm chua cũng bị đánh đổ: "Đừng cả ngày biểu ca biểu ca, biểu ca bà có năng lực như vậy, mà đã hơn ba mươi rồi, ngay cả một thê tử cũng không cưới được? Tìm việc tốt cái gì, làm ở đó lúc nào cũng có thể bỏ mạng, ngày mai ta không đi nữa."
Không đi nữa!?
Vương thị tức giận trừng mắt, muốn mắng nhiếc một trận, nhưng lại sợ đánh thức Liễu Quế Lan phòng bên cạnh, chỉ đành hắng giọng giả vờ khóc sướt mướt nói: "Phượng Đại Sơn, đồ vô dụng nhà ông, đi theo ông nhiều năm như vậy, không được ăn ngon, cũng không được mặc đẹp, đáng thương nhất chính là nha đầu Linh Nhi nhà ta, bị bà bà bức ép bán cho Ngô lão gia làm thiếp, ai nha, lão thiên gia, sao ngài lại không công bằng như vậy, sao cho ta mệnh khổ như vậy, bà bà không thương ta, bán nữ nhi của ta, bây giờ trượng phu của ta cũng bắt đầu ghét bỏ ta như vậy, lão thiên a, sao ngài không lấy mạng ta luôn đi......"
Phượng Đại Sơn biến sắc, trái tim cũng mềm nhũn theo, ông ta vội vàng kéo tay Vương thị: "Nương tử, sao bà lại như vậy, không phải ta đang cố gắng kiếm tiền sao."
Nhưng mà... Vương thị chỉ ngồi đó khóc, căn bản không để ý tới Phượng Đại Sơn.
Ông ta sốt ruột không thôi: "Nương tử, đừng khóc, ngày mai ta tiếp tục đến mỏ than làm việc còn không được sao? Nương ta đã lớn tuổi như vậy, nàng đừng nói bà ấy nữa."
Nước mắt Vương thị chảy cũng nhanh, đi cũng nhanh, nghe Phượng Đại Sơn ngày mai tiếp tục đến mỏ làm việc, liền tươi cười nói: "Ta biết chàng quan tâm ta nhất mà, mau đến tịnh phòng tắm rửa một chút, đêm nay ta sẽ thưởng cho ông."
Phượng Đại Sơn đắc ý cười cười: "Phu nhân đối với ta thật tốt, chẳng qua ta còn chưa ăn cơm tối, bụng đói dán vào lưng rồi, chỉ sợ..."
Vương thị lập tức thay đổi sắc mặt, ghét bỏ nói: "Rốt cuộc ông có phải nam nhân hay không, thật là mất hứng, cút, đêm nay đi nơi khác mà ngủ."
Phượng Đại Sơn vừa rồi còn tươi cười đầy mặt, bị Vương thị nói như thế, trong nháy mắt cứng đờ, cứng rắn nuốt uất ức vào bụng.
Ông ta biết nếu còn dong dài, sẽ chỉ chọc Vương thị càng thêm mất hứng, đến lúc đó nổi giận lên, người chịu khổ vẫn là mình, thế nên ông ta dứt khoát tắm rửa đi ngủ.