"Không giống?"
Túc Tử Thần nhìn nàng, ý cười ngày càng rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy trong lòng nàng, nàng cảm thấy người như thế nào mới giống ta?"
Phượng Chỉ U thấy hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt có hơi không thể tưởng tượng nổi, Tử Thần hôm nay, làm sao vậy?
Nhưng nàng vẫn khẽ cười đáp lại: "Bình thường ngươi làm như không nghe thấy, tất cả đều không liên quan đến ngươi."
Nàng cho rằng như vậy mới giống với Túc Tử Thần, à không, nói chính xác, đây mới chính là hắn.
Lúc Phượng Chỉ U đang nói chuyện lại bỗng như nghĩ tới cái gì!
"Đúng rồi, Cố công tử nói ngươi tên là Túc Tử Thần, rõ ràng là có quen biết, sao ngươi phải giả vờ không quen?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, Túc Tử Thần khẽ gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt đáp: "Vì ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm. Sau này nàng vẫn cứ gọi ta là Tử Thần* đi."
*Không biết mọi người còn nhớ không, chương 16, Túc Tử Thần nói với Phượng Chỉ U tên hắn là Tử Thần nhé, nên giờ hắn mới nói như vầy nha.
Cuối cùng hắn chỉ nói mấy chữ như vậy, vừa rồi rõ ràng còn muốn giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng hắn lại không biết nên nói như thế nào, hoặc là hắn đột nhiên không muốn nói nữa.
Phượng Chỉ U lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là cũng không để ý cười cười nói: "Vậy ngươi định làm gì, tốt nhất đừng tổn thương tới hắn, con người hắn không xấu."
Hiển nhiên, Phượng Chỉ U cũng không tức giận chuyện hắn che giấu tên thật, tên nói trắng ra cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Mà người Phượng Chỉ U đang nói tới, chính là Cố Thiên Nhai.
Đừng thấy hôm nay Cố Thiên Nhai biểu hiện ra ngoài chính là có ý với Phượng Chỉ U, nhưng Phượng Chỉ U không phải kẻ ngốc, trong lòng nàng biết rõ, đến cùng nam nhân này hướng tới ai.
Mà nàng vốn cho rằng có thể sống cuộc sống bình yên, giờ nghĩ lại có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.
Ánh ămts Túc Tử Thần lóe lên, sắc mặt như kéo căng ra: "Nàng quan tâm hắn? Nàng muốn đuổi ta đi sao?"
Thấy dáng vẻ này của hắn, nụ cười nơi khóe miệng của Phượng Chỉ U bỗng cứng đờ: "Ta không đuổi ngươi đi, muốn để hắn đi, hắn đi rồi, có lẽ sẽ khá hơn."
Nghe thấy nàng nói như vậy, sắc mặt Túc Tử Thần lúc này mới dịu lại, thậm chí dây cung căng thẳng trong đáy lòng cũng thả lỏng ra vài phần.
"Ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết hắn."
Phượng Chỉ U bất đắc dĩ cười cười: "Nói đúng ra các ngươi mới là người cùng một thế giới, ta chỉ không rõ, đang yên đang lành tại sao các ngươi lại chạy đến nơi thôn quê hoang vắng này."
Túc Tử Thần chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chính xác mà nói, nàng cũng không phải người ở đây, không đúng sao?"
Trong lòng Phượng Chỉ U lộp bộp vài cái, nàng là xuyên không tới đây, khi nghe Túc Tử Thần nói vậy, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chẳng lẽ hắn cũng xuyên tới, chỉ là một lúc sau, nàng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy nàng đối với chuyện này có hơi nhạy cảm rồi.
Nàng cười khẽ: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ này, cùng lắm ta tự thấy bản thân không giống người bình thường, sau này có thể sẽ làm chuyện gì đó khác người, nhưng là những thứ khác..."
Nàng cười cười, cũng không nói nữa, Túc Tử Thần nhìn nàng, cũng không nói gì.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Phượng Chỉ U đi tới bên cạnh hắn nói: "Trong khoảng thời gian này ta với ngươi vẫn luôn bận rộn, bây giờ ngươi đã khôi phục trí nhớ, vậy ngươi..."
Nói tới đây, nàng thoáng dừng lại, cảm nhận được ánh mắt Túc Tử Thần, cuối cùng nàng vẫn nhẹ giọng nói: "Vì sao còn muốn ở lại bên cạnh ta? Mục đích của người, là gì?"
Mặc dù thời gian tiếp xúc với hắn không ngắn, đối với hắn cũng có vài phần hảo cảm của bằng hữu, nhưng... tính Phượng Chỉ U từ kiếp trước đã luôn cẩn thận, cho nên nàng không muốn cuộc sống của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi âm mưu của những quý nhân quyền thế như bọn họ.
Hắn và vị Cố công tử kia, Phượng Chỉ U luôn có một loại cảm giác, hẳn là người nơi đó tới.
Hai mắt Túc Tử Thần hơi sửng sốt, hắn cứ như vậy nhìn nàng, không nói tới ánh mắt hắn nhìn nàng sáng rực bao nhiêu, nhưng cũng làm cho nàng có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thật lâu sau, nàng mới nghe thấy hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Vì sao ta vẫn ở đây, chẳng lẽ nàng đoán không được?"
Phượng Chỉ U kinh ngạc quay đầu lại, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt nóng bỏng của hắn.
Đây hình như là lần đầu tiên, hắn nhìn nàng như vậy, khiến Phượng Chỉ U trong nháy mắt sững sờ không biết làm gì cho phải.
Cánh môi nàng giật giật, lại không biết nên nói gì.
Mà Túc Tử Thần đi tới gần Phượng Chỉ U vài bước, trong lòng Phượng Chỉ U khẽ run lên, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước.
Túc Tử Thần thấy vậy, cũng không tới gần nữa, mà đứng yên nhìn nàng nhẹ giọng nói: "Lúc trước mạng của ta là do nàng cứu, nếu không có nàng, ta cũng không có ngày hôm nay, đôi với ta mà nói, là ta nợ nàng, ta ở lại là để báo đáp nàng được không?"
Phượng Chỉ U hơi há miệng, trong ánh mắt lại xẹt qua vài tia khác thường, thậm chí nàng cũng không rõ loại cảm xúc này rốt cuộc là vui mừng, hay là thất vọng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi: "Báo ân?"
Con ngươi Túc Tử Thần hơi co lại, nhưng không trả lời nàng, mà ngoảnh mặt nhìn cánh đồng mênh mông, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Ở thôn này, mọi người đều biết ta là phu quân của nàng, nếu như ta đi, vậy chẳng phải nàng góa phụ à?"
Lời này nghe như tùy ý kia, lại chứa một tầng ẩn ý khác, chẳng qua Phượng Chỉ U không nhận ra, mà hơi buồn cười nói: "Ngươi cũng biết, ta mới không thèm để ý nhiều như vậy."
"Nhưng rốt cuộc nàng vẫn là một nữ hài tử, nếu ta không chịu trách nhiệm với nàng, chẳng phải là làm cho cuộc sống nửa đời sau của nàng không tốt sao?"
Trái tim Phượng Chỉ U giống như bỏ lỡ một nhịp, nàng quên cả phản ứng, cứ như vậy nhìn Túc Tử Thần, nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, nhìn nụ cười chậm rãi nở rộ của hắn, tâm tình không tự chủ loạn thành một đoàn.
Nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ làm cho mình bình tĩnh lại, cũng lui về phía sau một bước.
Cho dù nàng không nói gì, nhưng bước chân của nàng, lại làm cho hai mắt Túc Tử Thần hơi tối lại.
"Nàng không thích ta."
Vẻ mặt Phượng Chỉ U cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Với phương diện này ta cũng không hiểu lắm, hơn nữa ta cũng không muốn đi lo lắng những chuyện này."
Túc Tử Thần cười khẽ một tiếng, với lời giải thích này của nàng, cho dù là bị cự tuyệt cũng không cảm thấy có gì khó xử, vẫn bình tĩnh lên tiếng: "Không muốn thì không muốn đi."
Nhìn dáng vẻ này là sẽ không ép buộc nàng, nhưng loại khí chất cao quý ung dung nhàn nhạt trên người hắn lại làm cho Phượng Chỉ U khẽ hít vào một hơi, lại giống như đem khí chất này của hắn hằn sâu trong đầu, bâng khuâng khó quên.
Hai người cứ tùy ý đi lại trong thôn, không ngờ sẽ nhìn thấy một vị phụ nhân xách một rổ đồ đang đi về phía bọn họ.
Vừa thấy tình hình là Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần, vị phụ nhân lập tức tươi cười nói: "A, đây không phải là nha đầu Phượng gia và nữ tế sao? Hai người các ngươi sao lại có lòng dạ thảnh thơi vậy, còn chạy đến nơi này tản bộ?"
Phượng Chỉ U khôi phục tinh thần, cười đáp lại: "Hôm nay hơi rảnh rỗi, Trương thẩm, thẩm đang định đi đâu vậy?"
Vị phụ nhân cười cười: "Ta a, đây không phải là nữ nhi ta vừa sinh xong đang ở cữ, ta sợ nó không có đồ ăn ngon, nên định đưa ít trứng gà cho nàng bồi bổ thân thể."
Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu: "Thì ra là thế, vậy Trương thẩm mau đi đi."
"Ừ ừ, nếu vợ chồng son hai ngươi không có chuyện gì thì có thể đến chỗ ta chơi."
Giọng nói thân thiện của bà ta làm Phượng Chỉ U thoải mái nhận lời: "Được ạ, khi nào rảnh rỗi chúng cháu sẽ đến chơi ạ."