Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 41: C41: Nhà này tôi về




Phượng Chỉ U mỉm cười gật đầu: "Đại nhân nói rất đúng."

Cứ như vậy, bọn họ cũng không nói cái khác, đám người Phượng Chỉ Minh vội vàng xông tới: "Muội muội, muội không sao, thật tốt quá!"

Phượng Chỉ U chỉ cười khẽ, mọi người vừa nói vừa cười trở về nhà.

Sắc mặt Vương thị đen bại, vẫn đi theo phía sau bọn họ, lửa giận trong lòng lại không kềm được, đồ đê tiện chết tiệt, sao lại không chết đi, bằng không tiền nó kiếm được sẽ là của mình rồi không?

Bà ta nhíu mày, chỉ là đột nhiên con ngươi lóe lên, lập tức vỗ mạnh lên trán mình một cái, mình thật là hồ đồ! Người sống không cần, cần người chết làm gì!

Sau đó bà ta trực tiếp lên tiếng: "Mấy người các ngươi, đều đến phòng của ta."

Mọi người nhíu mày, Quý Hiểu Hà hỏi thẳng: "Nương, người muốn làm gì?"

Vương thị ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên: "Đều tới rồi sao? Ta có một chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi."

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Phượng Chỉ U vốn không muốn đi qua, nhưng lại lo là Vương thị giở trò gì, nên nói với Túc Tử Thần hai câu, rồi cùng mọi người đi qua.

Vương thị ngồi ở ghế chủ vị, thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm mình thì nói thẳng: "Năm nay trong nhà xác thực có hơi khó khăn, đại phòng nhị phòng còn có Chỉ U hẳn là chia sẻ nhiều một chút, công việc ngoài đồng đã xong, từ giờ đến lúc thu hoạch các ngươi cũng không bận gì, ta dự định bán mười hai mẫu ruộng nước đi, đại phòng cùng nhị phòng năm nay cũng đừng nhàn rỗi, tìm chút việc làm đi, kiếm chút bạc cho nhà, việc ta cũng tìm cho các ngươi rồi, đến mỏ sắt trên trấn mà làm, nam nhân một ngày năm mươi văn, nữ nhân ba mươi văn, do cha ngươi dẫn đầu."


Vẻ mặt Quý Hiểu Hà không vui nói: "Nương, cái này không được, làm ở mỏ sắt quá nguy hiểm, nói người chết liền người chết, đi không được a!"

Trong nháy mắt Vương thị nổi giận: "Có cái gì không được, cả đám người các ngươi, thân thể khỏe mạnh, chết thì bồi thường ba mươi lượng, người ta có thể ra nhiều bạc như vậy, vậy khẳng định là không dễ chết thế được, chuyện cứ định như vậy, đều phải đi làm cho ta, Chỉ U quay trở về, ở nhà làm bình bình lọ lọ đó là được rồi, tiền kiếm được nộp hết lên, giúp nhà trả nợ."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Dựa vào cái gì?"

Vương thị tức giận đập bàn, nhìn về phía Phượng Đại Sơn, chỉ tay vào mọi người, tức giận nói: "Đại Sơn ông nhìn xem, cả lũ cánh cứng cả rồi, không nghe lời, đây thật đúng là muốn làm tức chết ta mà!"

Phượng Đại Sơn cúi đầu, miệng ngậm tẩu thuốc, phun ra một vòng khói: "Chuyện này ta và nương ngươi ngày hôm qua đã thương lượng xong, cứ làm như vậy đi."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Thương lượng xong còn tìm tôi làm gì! Nhà này đã phân ra rồi, trở lại thì tôi không thể về, nợ không phải tôi nợ, bạc trong tay tôi là tôi tự mình kiếm, một phân cũng không cho các ngươi."

Vương thị tức giận đến mức khóe miệng cũng run rẩy: "Hôm nay ngươi chính là muốn quay lại cũng phải quay lại, mà không muốn quay lại cũng phải quay lại, bạc không mang về nhà, để cho ngươi nuôi nam nhân à!"

"Tiền tôi kiếm được muốn cho tiêu gì thì tiêu, nhà này của bà sống thế nào không quan hệ gì với tôi, tiền của ta một phân bà cũng đừng hòng động đến, bà cho rằng bà có tư cách gì?"

Vương thị hô to: "Phượng Đại Sơn ông xem đứa con gái bất hiếu của ông đi, hôm nay nếu ông không dạy dỗ được nó, tôi sẽ hòa ly với ông."

Phượng Đại Sơn cắn răng: "Chuyện này...... Phượng Chỉ U hôm nay nếu ngươi không trở về, cũng đừng ở phòng nữa, mau cút ra ngoài cho ta."

Phượng Chỉ Minh đứng ở một bên tức nghẹn đã lâu: "Cha, lúc trước ở riêng, căn nhà này rõ ràng là đồng ý cho Phượng Chỉ U, sao bây giờ..."

"Ngươi câm miệng cho ta, chỗ này khi nào có phần ngươi nói chuyện."

Phượng Đại Sơn trực tiếp mở miệng ngắt lời Phượng Chỉ Minh, cầm tẩu thuốc đánh vào bả vai Phượng Chỉ Minh hai cái.

Phượng Chỉ Minh đứng yên bất động, nhưng miệng không nhàn rỗi: "Nhà này đã không có cách nào ở được nữa, tìm lý chính phân ra đi."

Tay Phượng Đại Sơn cầm tẩu thuốc giơ lên không trung, ánh mắt dại ra nhìn Vương thị.

Vương thị tức giận chỉ Phượng Đại Sơn: "Ông đúng là đồ vô dụng, đứa con nào của ông cũng đã làm phản rồi, ông sống còn có ích lợi gì nữa."


Phượng Đại Sơn lại đánh mạnh vào vai Phượng Chỉ Minh vài cái: "Ta cho ngươi dám làm phản này, tính tình cũng không nhỏ nhỉ, ngươi nói nữa xem!"

Lúc này, bả vai Phượng Chỉ Minh đã rỉ ra máu đỏ.

Sắc mặt Phượng Chỉ U càng lạnh lùng: "Đủ rồi!"

Thời đại này kiêng kị nhất chính là tiểu bối đánh trưởng bối, trong thôn quy củ còn nhiều, nếu như hiện tại nàng động thủ, sẽ chỉ để cho người trong thôn có chuyện để nói.

Vương thị đảo mắt: "Đại Sơn, nếu Phượng Chỉ U không đồng ý trở về, thì cứ đánh chết cho ta."

Vợ của Phượng Chỉ Minh là Đặng Kỳ Kỳ tính tình yếu đuối, chỉ đứng một chỗ khóc, căn bản không dám mở miệng nói gì.

Phượng Đại Sơn nhận được mệnh lệnh của Vương thị, cầm tẩu thuốc tiếp tục đánh lên người Phượng Chỉ Minh.

Vẻ mặt Vương thị đắc ý, Phượng Chỉ U quan tâm đại ca nàng như vậy, vậy thì dùng Phượng Chỉ Minh ép nàng phải trở về.

Phượng Chỉ U lạnh lùng: "Được rồi, đừng đánh nữa, tôi đồng ý."

Vương thị trừng mắt, giống như không nghe rõ: "Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa."

"Được thôi, tôi đồng ý trở về."


Đáy mắt Phượng Chỉ U lạnh lẽo, đại ca, hôm nay để huynh chịu khổ rồi, ngày mai muội chắc chắn sẽ báo thù giúp huynh!

Phượng Đại Sơn lúc này cũng dừng lại, ông ta mệt mỏi thở không ra hơi.

Vương thị vui vẻ ra mặt, Trịnh Kim Linh liếc mắt nhìn Phượng Chỉ U, trong lòng hừ lạnh, về sau sẽ cho ngươi nhận đủ.

Phượng Chỉ Minh biến sắc: "Muội muội, sao muội phải làm như vậy"

Phượng Chỉ U nhìn người ca ca thành thật của mình: "Được rồi, không có việc gì, việc này muội đã quyết định, cứ làm như vậy đi."

Vương thị đắc ý nhìn thoáng qua Trịnh Kim Linh, sau đó nghiêm mặt: "Chỉ U à, việc này nếu đã định rồi, ngươi mau đem bạc ngươi kiếm được tới đây đi, đỡ cho đại ca ngươi chịu khổ lần nữa."

Phượng Chỉ U cũng không nhìn Vương thị một cái: "Vội cái gì, ngày mai nói sau."

Vương thị cười lạnh: "Ngày mai thì ngày mai, chúng ta viết văn tự sát nhập vào, hơn nữa các ngươi cũng đều phải ký tên, vĩnh viễn không được ra ở riêng."

Nói xong bà ta để Phượng Đại Sơn viết văn tự,sau khi chuẩn bị xong, bà ta và Phượng Đại Sơn ký tên lên trước, sau đó hàilòng mở miệng: "Đều tới đây ký tên đi.