Phượng Đại Sơn lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, bởi vì làm việc ngoài đồng vất vả quá mức, về đến nhà Phượng Đại Sơn đã không còn khí lực gì, lại bị Trịnh Kim Linh đẩy mạnh một cái như vậy, không phòng bị ngã xuống đất.
Vẻ mặt Phượng Đại Sơn mệt mỏi khổ sở: "Linh nhi à, sao con có thể đẩy phụ thân như vậy!"
Trịnh Kim Linh cười lạnh: "Đẩy ông thì sao, cả nhà Phượng gia các người không có gì tốt, sao không đẩy chết ông luôn đi, làm nương tôi tức giận như vậy."
Phượng Đại Sơn lại tỏ ra tủi thân: "Xuân Tú, bà xem nữ nhi nói gì này, đây không phải là nguyền rủa tôi chết à!"
Vương thị giận dữ: "Đồ vô dụng như ông thì chết đi cho rộng chỗ."
Lửa giận trong lòng Phượng Đại Sơn dâng lên, nghĩ đến việc cả đời này của ông ta uất ức như vậy, trong lòng nghẹn khuất lớn tiếng: "Bà còn không biết xấu hổ, nếu không là bà cứ nhất quyết muốn bán con gái tôi, thì bây giờ làm sao có chuyện nợ người ta năm mươi lượng? Tôi mà chết rồi thì tiền này ai có thể trả cho bà hả?!"
Vương thị sửng sốt, thoáng chốc trở nên giận dữ, sau đó lại khóc kêu trời gọi đất: "Ai nha, lão thiên gia a, rốt cuộc ta tạo nghiệt gì a! Con riêng bắt nạt ta, đại phòng nhị phòng cũng bắt nạt ta, bây giờ ngay cả thứ vô dụng này cũng không để ta vào mắt a!"
Vẻ mặt Phượng Đại Sơn tức khắc thay đổi: "Tôi...... nương tử, bà đừng nóng giận, vừa rồi tôi chính là đang nổi giận......"
......
Ngày hôm sau, ở cửa thôn, Phượng Chỉ U chờ xe bò để lên trấn bán mỹ phẩm.
Cũng không may đụng phải Vương thị và Trịnh Kim Linh.
Trịnh Kim Linh tức giận mở miệng: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây cũng có thể gặp được nàng ta, con không muốn ngồi cùng một xe bò với nàng ta, xui xẻo."
Tâm tình của Vương thị cũng điều chỉnh không tệ lắm, nhìn thấy Phượng Chỉ U thì cười lạnh ra tiếng: "Hừ, xe bò này không phải ai cũng có thể ngồi, giống như một số kẻ nghèo hèn không nghe lời cứ muốn phân gia, tốt nhất vẫn cứ đi bộ đi, một người một đồng, lấy cái gì mà trả a!"
Xa phu ngờ vực nhìn về phía Phượng Chỉ U, đã thấy nàng mở túi tiền ra.
"Đại bá, bá xem cả số tiền này của cháu có đủ đi xe bò không?"
Xa phu mặt lạnh lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Nha đầu này, coi như là không có tiền ta cũng sẽ cho cháu đi, một tiểu cô nương như cháu, đi lên trấn một chuyến cũng không dễ dàng."
Vương thị sờ sờ túi bạc nhỏ của mình, nhất thời cảm giác được trong túi mình nhẹ đến đáng thương, sớm biết như vậy thì cứ trả cho Lý Tam hai mươi lượng bạc kia rồi, như vậy sẽ tiết kiệm được số tiền lãi, lúc này cũng có thể giống như người nào đó khoe khoang một phen rồi.
Mà Trịnh Kim Linh bên cạnh lại giậm chân: "Tiện nhân! Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có phải trộm tiền của nương ta không hả?"
Phượng Chỉ U cũng không nhìn hai người nọ: "Đại bá, cháu đưa bá năm đồng xu, không cho hai người họ ngồi."
Vương thị phẫn nộ: "Phượng Chỉ U, ngươi đây là ý gì, tốt xấu gì ngươi còn phải gọi ta một tiếng nương! Ngươi lại bảo ông ta không chở chúng ta?!"
Hôm nay không biết có hoạt động gì, mà chỉ còn lại mỗi chiếc xe bò này, nếu bỏ qua, vậy thì thật sự không còn nữa.
Phượng Chỉ U cũng không nhìn bà ta: "Các người có thể nói tôi trộm tiền, tôi lại không thể bởi vì tức giận mà không muốn để các người ngồi cùng xe à?"
"Đồ tiện nhân, ngươi chính là trộm tiền của ta, nếu không ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Tôi có tay có chân, cũng không siêng ăn lười làm, sao có thể không có tiền ngồi xe được, tôi cũng không như người nào đó, gả tới nhà người ta, còn trông cậy vào con cái nhà người ta làm lụng nuôi mình!"
"Ngươi..." Vương thị tức giận nói không ra lời.
Xa phu không kiên nhẫn nhíu mày: "Các người rốt cuộc có đi không?"
Vương thị liên tục gật đầu: "Đi đi đi, hai người chúng ta đi Hậu Sơn Đồn bao nhiêu tiền?"
Xa phu lạnh giọng nói: "Mỗi người một đồng."
Vương thị trừng mắt, gào lên: "Cái gì! Hậu Sơn Đồn chỉ cách đây có mấy dặm đường, mà lại cùng giá đi lên trấn mấy chục dặm à! Lão đầu ông cũng quá là biết cách cắt thịt người ta rồi! Xe này chúng ta không ngồi nữa."