Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 127: C127: Việc này ai cũng đừng hòng nhúng tay vào




Sau đó nàng ta lại đảo mắt nhìn thoáng qua người xung quanh, thấy mọi người ai cũng đang vểnh tai nghe ngóng, nàng ta nhịn không được cười ra tiếng.

"Nhìn xem, bà nói nhiều như vậy có ích lợi gì đâu, nói cho cùng người ta cũng không phải là chú ý chuyện của ta, mà là chuyện của nhi tử bà đó~"

Lời này nói miễn bàn có bao nhiêu tùy ý.

Liễu Quế Lan nhất thời nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón tay chỉ vào Hàn Vạn Hương, không cam lòng yếu thế mà nói: "Đừng tưởng rằng phu quân của ngươi ở thôn Liên Hoa này có chút công phu, thì Phượng gia ta sẽ sợ, chỉ là một con dế nhũi mà thôi, cũng không thử hỏi xem lão thái thái ta là ai, biểu ca ta ở nha môn đúng lúc không có việc gì làm, ngươi mau gọi phu quân lợi hại của nhà ngươi đến san phẳng nhà ta đi, xem ta có cho hắn ngồi tù không."

Nói tới đây, Liễu Quế Lan tựa hồ như hơi đắc ý, liếc nhìn nữ nhân kia một cái.

Khi nhìn vẻ mặt Hàn Vạn Hương đen lại và lộ ra chút sợ hãi, Liễu Quế Lan tiếp tục tươi cười nói: "Ha ha, không thể chịu được sao? Đã sợ hãi đến thế rồi? Đến gây sự với lão thái thái ta, ngươi cũng xưng sao?"

Hàn Vạn Hương này vừa nghe đến nha môn, trong lòng là một mảnh sợ hãi, lại nhìn thấy nụ cười hả hê ngang ngược của Liễu Quế Lan, nàng ta không nói thêm câu nào nữa, cúi đầu xám xịt rời đi.

Thấy tiếng kêu của Vương thị càng lúc càng lớn, Phượng Chỉ Minh không khỏi hơi lo lắng, nhìn về phía Liễu Quế Lan nói: "Tổ mẫu, người xem nếu cứ đánh tiếp như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra án mạng, có phải nên đi vào kéo cha ra không..."


Liễu Quế Lan lại nhướn mày không vui, thật vất vả nhi tử nhà mình mới mạnh mẽ lên một chút, nhưng giờ thì hay rồi, cứ hết người này đến người khác muốn ngăn cản?!

Lão thái bà nghiến răng: "Cái nhà này đến lượt ngươi làm chủ rồi hả, không có quy củ, cha ngươi thật vất vả mới có một chút tiền đồ như vậy, cái mũ vô dụng sợ vợ, chẳng lẽ ngươi muốn cho cha ngươi đội cả đời?"

Thấy Phượng Chỉ Minh còn muốn nói chuyện, Đặng Kỳ Kỳ ở một bên kéo hắn ta lại, nhỏ giọng nói: "Đi, theo thiếp trở về, việc này chúng ta không tham gia vào."

Phượng Chỉ Minh vẫn không đành lòng, nhưng đã bị thê tử mình kéo về phòng.

Mà Quý Hiểu Hà ở một bên lại không có ý định trở về, việc Vương thị bị đánh này, nàng ta ngược lại cảm thấy rất vui, đánh nữa cho hả giận.

Cứ nghĩ thế nàng ta cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Liễu Quế Lan đổ thêm dầu vào lửa: "Tổ mẫu, việc này người cần phải suy nghĩ cẩn thận, Linh nhi muội muội hiện tại chính là tiểu thiếp Ngô phủ, nếu để cho nàng ta biết nương ruột của mình bị cha đánh, nàng ta còn không phải sẽ trở về náo loạn với người à? Tính tình quật cường của nàng ta người cũng biết, bảo đảm sẽ phá nát cái nhà Phượng gia chúng ta mất."

Khuôn mặt Liễu Quế Lan hơi căng lên, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lão thái bà không muốn dễ dàng lộ ra sợ hãi, cao giọng hừ lạnh: "Nàng ta dám, chẳng lẽ muốn làm phản cái nhà này, nghĩ lúc trước nếu không phải nhờ ta, cái loại ham ăn lười làm đó, làm sao có một Trịnh Kim Linh sống sung sướng như hôm nay, còn muốn đến Phượng gia gây sự, nàng ta dám?"


...

Phượng Chỉ Minh bị kéo vào trong nhà hơi ai oán nhìn nương tử nhà mình: "Nương tử, nàng kéo ta làm gì, nếu cha lỡ tay đánh chết nương, xảy ra án mạng nháo động đến nha môn thì làm sao, ta làm nhi tử không phải sẽ hối hận chết sao!"

Đặng Kỳ Kỳ dẩu môi khinh thường: "Chàng cho rằng tổ mẫu ăn chay à?! Cha chúng ta chính là bảo bối của người, nếu thật sự có việc gì còn chờ đến phiên chàng sao, tổ mẫu đã sớm ra tay cản lại rồi, còn nữa, những năm này nương đã làm khổ cả nhà chúng ta như vậy, thiếp nghe thôn dân nói, nương ruột của chàng trước lúc mất, còn để lại cho trong nhà không ít bạc, khi đó Phượng gia các chàng chính là địa chủ có tiền, nhưng bây giờ thì sao?"

Lúc này Đặng Kỳ Kỳ ngồi ở trên giường nhìn thoáng qua Phượng Chỉ Minh, thấy hắn ta không lên tiếng, tiếp tục nói: "Hừm, hiện tại nhà Phượng gia các chàng chỉ là một cái vỏ rỗng, chuyện này xét đến cùng còn không phải do Vương thị gây ra hay sao, đáng lẽ nên đánh từ lâu rồi, lần này xem như người cha hồ đồ của chúng ta đã thông suốt rồi, chàng thử nói xem những năm này người khổ ai?"

Thấy Phượng Chỉ Minh không nói lời nào, Đặng Kỳ Kỳ thở dài một hơi: "Không phải là đám con cái chúng ta sao? Nếu không nhờ muội muội có năng lực, giúp chúng ta phân gia, còn thuận tiện giúp đỡ chúng ta, hiện tại tám phần chúng ta đã đi uống gió tây bắc rồi."

Phượng Chỉ Minh bỗng thấy có lỗi với nương tử, đỏ mặt, không phản đối: "Cái này...... ta đây không phải cũng là vì cha sao?"

Đặng Kỳ Kỳ giơ tay lên tỏ ý ngăn lại: "Được rồi, ở Phượng gia này chúng ta nào được xem là cái gì, ngoài muội muội xem chúng ta như người thân quan trọng, những người khác làm sao để ý đến chúng ta, ngoài chuyện của muội muội, sau này chuyện gì chúng ta cũng đừng ra mặt nữa, đừng lo lắng việc không đâu nữa, cha nghe lời nương như vậy, sao có thể xuống tay đánh chết nương được chứ."


Phượng Chỉ Minh nhìn nương tử nhà mình, bỗng há miệng muốn nói, cuồi cùng lại nở nụ cười vui vẻ.

Đặng Kỳ Kỳ thấy phu quân cứ nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên cũng ửng hồng: "Chàng cười cái gì thế?"

Phượng Chỉ Minh vui ra mặt: "Nương tử, nàng trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ lúc nào thế, sao càng ngày càng giống muội tử nhà mình vậy."

Đặng Kỳ Kỳ mỉm cười trừng mắt nhìn Phượng Chỉ Minh một cái, không khách khí nói: "Giống được sao, nếu thiếp thật sự có thể có bản lĩnh như muội muội, chàng cứ âm thầm vui vẻ đi, lời này nói đi cũng phải nói lại, thiếp không có bản lĩnh như muội muội, hiện tại thiếp đã suy nghĩ rõ ràng rồi, ai tốt với thiếp, thiếp sẽ tốt với người ta, Chỉ U muội muội đối với thiếp tốt như vậy, thiếp sao có thể không che chở cho nàng chứ."

Phượng Chỉ Minh nhìn nương tử nhà mình có tình có nghĩa, lại ở chung với muội muội tốt như vậy, trong lòng cũng vui mừng theo, cẩn thận ngẫm lại, nương tử nhà mình nói cũng đúng, việc này hắn không nên quản, sao cha hắn có thể nỡ đánh chết Vương thị được chứ, ông ấy đau lòng còn không kịp nữa là!

Hắn ta cười cười, thổi tắt đèn dầu, cùng Đặng Kỳ Kỳ chui vào ổ chăn, chẳng qua bên ngoài vẫn không yên tĩnh giống như bọn họ...... Tiếng thét của Vương thị giống như heo bị giết kia không ngừng truyền vào trong tai mọi người, nghe bà ta vừa khóc vừa gào cầu xin tha thứ, có người thật sự đã nhìn không nổi nữa.

Người nọ tức giận nhìn về phía Liễu Quế Lan: "Lão Liễu thái thái, bà cũng quá đáng quá rồi, làm sao có thể trơ mắt nhìn nhi tử nhà mình đánh nhi tức như vậy? Tôn tử muốn đi qua ngăn lại bà cũng không cho, lương tâm của bà thật đúng là rắn rết."

"Đúng vậy đó, thử hỏi bây giờ nếu là nhi tử của bà bị đánh, bà khẳng định người đầu tiên đứng ra làm chủ cho nhi tử nhà mình, còn đây là người bên ngoài gả tới, bà liền cứ mặc kệ như vậy, chẳng lẽ có người huyện nha rồi thì có thể giết người không cần đền mạng nữa?"

"Đúng thế, bà mau bảo Đại Sơn nhà bà dừng tay lại đi, nếu hại chết người, đối với Phượng gia các ngươi cũng ảnh hưởng không tốt đâu."


Mọi người cứ ngươi ngươi ta ta luân phiên chỉ mũi nhọn về phía Liễu Quế Lan.

Liễu Quế Lan hờ hững, trừng mắt nhìn mọi người một cái, lớn giọng tức giận nói: "Đây là chuyện nhà Phượng gia chúng ta, người ngoài ít xen vào đi, đừng có ở chỗ này nói mát nữa, nhớ lúc trước các ngươi còn không ít lần nói sau lưng Đại Sơn nhà ta yếu đuối vô năng, sợ tức phụ vô dụng, lúc này ta chính là muốn cho các ngươi nhìn xem nhi tử nhà ta Đại Sơn có phải nam nhân hay không, nếu ai còn dám nói lung tung, thì cút ra khỏi viện này cho ta."

Mọi người thấy dáng vẻ Liễu Quế Lan tức giận đùng đùng, ai cũng không lên tiếng nữa, dù sao nơi này nhiều người xem náo nhiệt, bọn họ cũng không chê Liễu Quế Lan làm lớn chuyện này, những người vừa rồi nói chuyện, có bao nhiêu phần muốn chọc giận Liễu Quế Lan, người sáng suốt đều có thể thấy rõ ràng.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 31/3/2024.

Cẩm có lời muốn nói:

Hôm nay đăng hai chương lận. Mà chương tiếp theo không biết sẽ là bao giờ nữa ;_;

Dù gỉ dù gì, cũng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé ^^