Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 100: C100: Ngô lão gia




Tôn phu nhân nhíu mày: "Sợ cái gì, trên người Ngô lão gia kia tất cả đều là bảo bối, tùy tiện lấy một khối ngọc bội cũng rất đáng giá, hơn nữa, bên ngoài không phải muội còn trói nhi tử của ông ta sao, những chuyện này có cái gì khó?"

Lời nói ra khỏi phải nói có bao nhiêu tùy ý.

Phượng Chỉ U khẽ cười: "Tôn tỷ nói hình như càng nghe càng thấy có lý."

Sắc mặt Ngô Thanh Tùng càng lúc càng âm trầm, hậm hực cảnh cáo: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đứng đây mà nói mát, Ngô gia chúng ta và Tôn gia các ngươi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, bây giờ ngươi đây là đang làm gì?!"

Nhưng Tôn phu nhân nghe hắn nói vậy, cũng chỉ cười lạnh: "Nước giếng không phạm nước sông? Thôi đi, Tôn gia chúng ta đã sớm muốn tìm Ngô gia các ngươi nói lý rồi, chẳng qua hiện tại thấy cái bộ dạng này của ngươi, cái gì cũng không biết, nói với ngươi cũng chẳng có ích gì."

Ngô Thanh Tùng cắn răng, cả khuôn mặt âm trầm: "Tôn phu nhân! Ngươi có ý gì, muốn đối địch với Ngô gia chúng ta sao!"

Tôn phu nhân khinh thường hừ lạnh: "Đừng có đóng miệng mở miệng là Ngô gia các ngươi, Ngô gia các ngươi làm sao, tốt đẹp hơn người khác hay gì?"

Nàng ta đã sớm không vừa mắt một nhà Ngô gia này rồi, từ lâu đã muốn thu thập Ngô gia một chút, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay mượn chuyện của Phượng Chỉ U, không chỉ có thể giúp nàng ta lấy lòng Phượng Chỉ U, mà nàng ta còn có thể thoải mái xả giận một phen, cớ sao mà không làm?

"Ngươi...... Ngươi được! Tôn gia các ngươi chờ đấy cho ta, đến lúc đó ta cho đẹp mắt các ngươi!


Lần này hắn thật sự bị chọc giận, nhưng mà... Tôn gia cũng không phải người dễ chọc, mặc dù là hôm nay hắn nói như thế, nhưng cũng không chắc có thể làm được gì không.

Hơn nữa tính cách của phụ thân hắn......

Giờ phút này, sắc mặt Ngô Thanh Tùng muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

Mà Trịnh Kim Linh, cũng không nói thêm tiếng nào nữa, nàng ta cũng tự biết thân phận, nhà giàu như Tôn gia, nàng ta không dám đắc tội.

Tôn phu nhân hừ lạnh ra tiếng: "Chờ thì chờ, cho rằng ta sợ ngươi sao?"

Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch lên: "Tôn tỷ, loại người như bọn họ, không đáng để tranh cãi, nhìn cũng chướng mắt nữa, đừng để ý là được rồi."

Tôn phu nhân thu hồi khí thế vừa rồi, mỉm cười đáp lại: "Vẫn là muội muội nói đúng, đi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện."

Những phụ nhân khác cũng vào theo, cho đến bây giờ cũng không có ai muốn nói giúp cho đám người Ngô gia ngoài kia.

Mà hai người bị trói ở nơi đó, cũng không ai lên tiếng nữa.

...

Mọi người nói chuyện phiếm không biết qua bao lâu, Ngô lão gia cuối cùng cũng tới.

Ông ta bước nhanh đi vào, theo sau là mấy hạ nhân, một tên trong đó cao giọng thị uy: "Thật to gan! Phượng Chỉ U đâu! Ngươi ra đây cho lão gia chúng ta! Lại dám trói thiếu gia và di nương nhà chúng ta?!"

Ngô lão gia vừa vào trong thì thấy tiểu thiếp cùng nhi tử nhà mình đang bị trói, ông ta nhíu mày, lên tiếng phân phó: "Mau lên, còn không mau cởi trói."

Phượng Chỉ U đi ra ngoài lạnh giọng lên tiếng: "Ta xem ai dám cởi?!"

Ánh mắt Ngô lão gia xẹt qua tia sắc bén, chẳng qua thoáng qua liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu, ông ta giả vờ khó hiểu: "Vị cô nương này, có phải chúng ta có gì hiểu lầm không? Đang yên đang lành, ngươi trói tiểu thiếp và nhi tử ta làm gì?"


Phượng Chỉ U bình tĩnh đánh giá nam nhân trước mắt, thoạt nhìn thật đúng là tuổi không nhỏ, chẳng qua cặp mắt kia rất khôn khéo.

Ăn mặc từ trên xuống dưới đều rất xa hoa, nhìn có vẻ giống như một nhà giàu mới nổi.

Phượng Chỉ U lạnh nhạt đứng đó, thấy không có ai dám nhúc nhích nữa, lúc ấy nàng mới hơi nhếch môi: "Ngô lão gia, người sáng suốt không nói lời mờ ám, rốt cuộc là vì sao, trong lòng ông hẳn là rất rõ ràng đi? Ông xem trong phòng này đồ đạc lộn xộn như vậy, chẳng lẽ còn không biết chuyện gì xảy ra, như thế nào? Tỳ nữ của Trịnh di nương còn chưa nói với ông, hay là đám côn đồ lúc nãy không nói rõ tình hình cho ông?"

Hai mắt Ngô lão gia híp lại, đừng thấy ông ta lớn tuổi, nhưng cặp mắt kia nhìn lại rất khôn khéo tinh ranh, Phượng Chỉ U trước kia đã nghe qua, Ngô lão gia này coi trọng nhất thể diện, hơn nữa còn thích nhất là đâm sau lưng người ta, cũng là kẻ keo kiệt nhất, nhưng Phượng Chỉ U nàng không sợ nhất chính là mấy trò này.

Ngô lão gia nhíu mày, ông ta nhìn thẳng về phía tỳ nữ của Trịnh Kim Linh: "Chuyện gì xảy ra?! Sao ngươi không nói rõ ràng với ta!?"

Tỳ nữ kia nhất thời cảm thấy oan ức cực kỳ, rõ ràng nàng ta đã kể lại đầu đuôi mọi chuyện rồi mà, nhưng lúc này lão gia vậy mà lại giả bộ hồ đồ...

Nàng ta vội vàng quỳ trên mặt đất: "Lão gia...... Nô tỳ...... Nô tỳ......"

Nàng ta cũng chỉ biết thốt ra mấy chữ như vậy, không biết nên nói gì nữa.

Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch lên: "Xem ra là tỳ nữ chưa nói rồi, vậy tại sao ông có thể phái mấy tên côn đồ đó tới đây?"

Ngô lão gia ra vẻ kinh ngạc: "Cô nương nói vậy là có ý gì? Cái gì mà ta phái côn đồ tới? Ta vừa nhận được tin đã vội vàng chạy tới, làm gì có đám côn đồ nào?"

Phượng Chỉ U nhướn mày: "Chậc, Trịnh di nương cũng nói đó là người Ngô gia các ngươi, vậy mà Ngô lão gia vừa đến đây đã bắt đầu giả bộ hồ đồ?"


Nói xong nàng còn nhìn liếc Trịnh Kim Linh một cái, khóe miệng mang theo vài phần ý cười: "Trịnh di nương, vừa rồi ta không nói sai chứ?

Trịnh Kim Linh cắn chặt răng, trong lòng phẫn hận, nhưng định đáp lại, thì Tôn phu nhân đã đi ra, giành nói trước: "Không sai, Trịnh di nương biết, vừa rồi ta cũng nghe thấy nàng ta nói đó là người Ngô gia các ngươi, còn lớn giọng cảnh cáo Phượng muội muội, mấy người chúng ta đều nghe thấy."

Đáy lòng Trịnh Kim Linh lộp bộp, cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Ngô lão gia, nàng ta biến sắc, không chút nghĩ ngợi lắc đầu, nhưng lại không ngờ......

Ngô lão gia bỗng sa sầm mặt mày, tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Kim Linh: "Tiện nhân! Ngươi mù sao!? Ngô gia chúng ra có côn đồ từ bao giờ?"

Trịnh Kim Linh gấp gáp lắc đầu: "Không có, thiếp không có mà...... Lão gia."

Ngô lão gia lại mặc kệ nàng ta, nhìn về phía Phượng Chỉ U: "Cô nương, đây đều là hiểu lầm a, ta thật sự là vừa nhận được tin đã tới đây, chẳng qua trong này rốt cuộc có hiểu lầm gì chưa giải quyết được, ngươi còn phải trói nhi tử và tiểu thiếp của ta?"

Phượng Chỉ U nhàn nhạt nói: "Mặc kệ Ngô lão gia đã biết chuyện xảy ra hay chưa, cũng không sao cả, tôi cũng có thể kể lại cho ông một lần, tiểu thiếp của ông vừa đến đã bắt đầu đập đồ của ta, luôn miệng nói đồ của ta là hàng giả, nhưng từ đầu tới cuối nàng ta chẳng qua cũng chỉ ngửi ngửi hai cái, tôi nghe nói Ngô lão gia từ trước đến nay là một người hiểu lý lẽ, hơn nữa còn rất công bằng, cho nên tôi muốn hỏi ông một câu công bằng, tôi bắt nàng ta bồi thường bạc, là không nên sao?"

Phượng Chỉ U không chỉ kể tội Trịnh Kim Linh, còn đề cao Ngô lão gia, ở đây nhiều nhân chứng như vậy, nếu Ngô lão gia còn muốn tiếp tục bao che tiểu thiếp nhà mình, thì sẽ bị mất mặt, sẽ làm cho tất cả mọi người có cái nhìn khác về Ngô lão gia.

Ánh mắt Ngô lão gia lóe lên vài tia tính toán: "Nếu đồ của Phượng cô nương là thật, vậy tiểu thiếp ta làm thế tự nhiên là không thích hợp rồi."