Beta: Ishtar
Ngày này, cũng là ngày đầu tiên thư viện khai giảng, Vi Ngưng Tử ngồi trong xe ngựa của Thẩm phủ đi tới trước cửa thư viện, mới vừa tới trước cửa thì từ xa đã nhìn thấy Chương Huỳnh đi tới, nàng đáy mắt hiện lên một chút sợ hãi, vội vàng hướng phía bên trong đi. Đối với Hầu phủ tiểu thư Chương Huỳnh thích động thủ này, trong lòng nàng như có bóng ma, nhanh tránh đi mới tốt.
Hôm nay lớp đầu tiên là lớp thi họa (hay gọi là thư pháp),vừa bước vào cửa lớp, nàng ta liền nhìn thấy An Tuyết Oánh ngồi ở vị trí hàng thứ hai phía tay trái, nhớ tới thân phận của An Tuyết Oánh trên mặt nàng ta liền mang theo tươi cười, thân thiết tiêu sái đi tới, kêu: "Tuyết Oánh, ngươi cũng báo danh vào lớp thi họa sao?"
Chợt nghe đến xưng hô thế này, An Tuyết Oánh ngẩn người, nàng cùng vị biểu tỉ này của Vân Khanh ngay cả nói chuyện cũng chưa nói qua, nàng ta xưng hô như vậy có phải quá mức thân thiết rồi hay không, nhưng nàng cũng không phải là người vừa gặp mặt sẽ khiến người ta mất mặt, lễ phép gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi cũng vậy sao?"
Có bậc thang Vi Ngưng Tử hiển nhiên mà trèo lên, tự nhiên vén làn váy, ngồi ở bên cạnh An Tuyết Oánh.
Các bàn trong lớp đều được sắp xếp thành hai người một bàn, An Tuyết Oánh vẫn cùng Vân Khanh ngồi cùng một chỗ, không nghĩ tới Vi Ngưng Tử sẽ ngồi xuống, nàng nhíu nhíu mày, không có mở miệng nói, vị trí đều là do chính mình chọn lựa, phu tử sẽ không quản việc này, nàng cũng không có lý do để đuổi Vi Ngưng Tử.
Giờ học đã đến, một nữ phu tử chừng ba mươi tuổi đi vào, nàng họ Lục, tất cả mọi người đều gọi nàng là Lục phu tử.
Lục phu tử là tài nữ nổi danh của Dương Châu, năm đó tài mạo song tuyệt, không ít danh môn công tử cầu hôn, đáng tiếc nàng yêu một nam tử giang hồ, vứt bỏ tất cả theo người nọ cao chạy xa bay, lại không biết như thế nào, qua vài năm, lại một mình trở về Dương Châu, nhưng nhà mẹ đẻ đã xóa tên nàng trong gia phả, nàng liền sống một mình ở bên ngoài, dựa vào một tay thi họa xuất sắc, vào Bạch Lộc thư viện làm nữ phu tử, vì thế ở Dương Châu nổi lên một trận sóng gió, các danh môn phu nhân cho rằng một nữ tử từng bỏ trốn thế này làm sao có thể giáo dục tiểu thư khuê các, vẫn là viện trưởng của Bạch Lộc thư viện đứng ra thừa nhận tài hoa của Lục phu tử, mới có thể âm thầm áp chế trận phong ba này.
Chỉ thấy Lục phu tử khuôn mặt mượt mà, mặt mày thanh nhã, mặc dù đã qua thời kì tao nhã nhất, nhưng lại có một thân phong độ trí thức nồng đậm, lúc giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra được dư vị của một tiểu thư khuê các, lại mang theo một chút hào phóng, nàng mặc áo tay dài màu xanh ôm người, mặc một cái váy dài màu lam thêu lan trúc, cả người thoạt nhìn càng thêm thanh thoát, chỉ bằng bề ngoài, xác thực nhìn không ra nàng đã từng làm ra chuyện cùng người bỏ trốn.
Sau khi vào lớp, nàng liền cầm lấy danh sách đệ tử ở trên bàn, bắt đầu điểm danh, lúc kêu đến tên "Thẩm Vân khanh", ba lần liên tục đều không có người trả lời, Lục phu tử rốt cục ngẩng đầu lên quét mắt về các đệ tử ngồi phía dưới, hỏi: "Thẩm Vân khanh vì sao không tới?"
Người phía dưới một mảnh mờ mịt, không có ai biết tại sao Vân Khanh không có tới, An Tuyết Oánh im lặng nhìn phía trước, khéo mắt liếc nhìn Vi Ngưng Tử vẫn ngồi im không phản ứng, đáy lòng có chút hờn giận.
Chờ những người khác đang dò xét lẫn nhau, Vi Ngưng Tử mới từ từ đứng lên hành lễ nói: "Thưa Lục phu tử, Thẩm Vân khanh là muốn đi thôn trang thưởng thức phong cảnh, đặc biệt muốn ta giúp xin phép với phu tử, hi vọng phu tử có thể phê chuẩn."
Đi thôn trang du ngoạn sơn thủy nên không đến tham dự khóa học của Lục phu tử? Lúc này những học sinh khác trong lớp liền mang theo vài phần khinh thị, Thẩm Vân khanh cũng quá kiêu ngạo rồi, dám làm như vậy, du ngoạn sơn thủy nào thiếu thời gian, lớp học đầu tiên nàng ta đã không tham dự, phải biết rằng, Lục phu tử ngoài việc dạy thi họa, khảo sát tài nghệ ra, còn có thể khảo sát phẩm hạnh của mỗi người, bởi vì Lục phu tử cảm thấy người có phẩm đức tốt mới có thể có môt bức thi họa tốt, vậy Thẩm Vân Khanh kia thảm rồi......
Vi Ngưng Tử nhìn phản ứng của những người khác thì âm thầm đắc ý, nàng ta muốn chính là như thế, nếu Vân Khanh muốn nàng ta xin phép, như vậy nàng ta liền căn cứ những gì mình biết mà xin phép, nàng đi thôn trang không phải giống như đi du ngoạn sao, ngày đầu tiên đã khiến cho phu tử không vui, nếu có thể kéo thành tích của nàng xuống thì tốt nhất, nàng ta nội tâm thầm nghĩ, trên mặt vẫn là dáng vẻ kính cẩn lễ phép.
Mà Lục phu tử nhìn lướt qua khuôn mặt của nàng ta, trong đôi mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, hỏi ngược lại: "Ngươi là đệ tử năm nay mới tới?"
Vi Ngưng Tử chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Đúng vậy, đệ tử Vi Ngưng Tử tham kiến Lục phu tử."
Lục phu tử nhìn cử chỉ của nàng ta, lễ nghi cũng không tệ, xem ra cũng là nữ tử danh môn, nàng gật đầu nói: "Ngươi là gì với Thẩm Vân Khanh?"
"Đệ tử là biểu tỷ của Thẩm Vân Khanh, năm nay vừa tới Dương Châu."
"Ân, ta đã biết, ngươi ngồi xuống đi." Lục phu tử đánh giá nàng ta, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn thực nhu nhược, khuôn mặt cũng thon dài tú lệ, nhưng trong cặp mắt kia có tia kì lạ khiến nàng cảm thấy khó chịu, tựa hồ lúc nào cũng muốn hãm hại người khác. Chỉ là Thẩm Vân khanh cũng quá không hiểu tôn sư lễ nghĩa, nhập học ngày đầu tiên lại vì du ngoạn mà không đến tham dự lớp học của nàng, ánh mắt quay lại tờ danh sách, Lục phu tử chuẩn bị cầm lấy bút lông ở dưới tên Thẩm Vân Khanh đánh dấu, lại nghe thấy An Tuyết Oánh đứng lên thi lễ nói: "Lục phu tử, Thẩm Vân Khanh có nhờ đệ tử mang ra giấy xin phép, xin phu tử xem qua."
Lục phu tử ngừng bút một chút, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, nghiêng đầu nói: "Thẩm Vân Khanh không phải cho biểu tỷ của nàng xin phép giùm sao? Tại sao lại còn nhờ ngươi mang thư xin phép đến?"
An Tuyết Oánh cúi đầu nói: "Đây là nàng ấy trước khi khởi hành mới viết, bởi vì nguyên nhân phức tạp, sợ Vi Ngưng Từ biểu đạt không rõ, không hoàn chỉnh, không bằng tự viết một phong thư, tỏ vẻ tôn kính đối với phu tử, cũng vừa giải thích nguyên nhân."