Lúc ánh mắt Vân Khanh chạm vào mắt hắn, hắn thản nhiên liếc mắt lại một cái, trong con ngươi giống như sông băng chảy đầy lạnh lẽo, khóe môi hơi cong xuống, mang theo vẻ bất ngờ rõ ràng.
Vân Khanh không bị ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo của hắn dọa, ngược lại còn cong khóe môi thản nhiên gật đầu, theo sau mới thu hồi ánh mắt.
"Vân Khanh đến đây lâu như vậy, cũng chưa thèm liếc mắt đến ta nha." Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, nghe tiếng, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, là nữ nhi Lưu Uyển Như của Ty vận tải thuyền bè, cha của nàng ta là quan ngũ phẩm, nhưng là một công việc thật sự béo bở, giao tiếp lui tới đều là thương buôn giàu có chuyển hàng đi khắp nơi. Hàng năm, hàng dệt của Thẩm gia có một nửa là xuất khẩu ra nước ngoài, cho nên quan hệ của hai nhà không tệ, ở trong thư viện, quan hệ với Vân Khanh cũng coi như tốt.
Mà người ngồi bên nàng, là Đồng Tri của phủ nha Dương Châu, cũng là nhị nữ Liễu Dịch Nguyệt của Đại lão gia Liễu gia, nhìn Vân Khanh liền cong miệng lên, hiển nhiên còn nhớ rõ chuyện lần trước bị Vân Khanh chỉnh.
"Còn có nhóm chúng ta!" Hơn nữa còn có hai thứ nữ của Tri Phủ đại nhân đang ngồi, một cái là An Lan, một cái là An Phương, tất cả mọi người đều quen biết ở học đường, kể từ đó, mọi người ngươi một câu ta một câu, khiến chính sảnh trở nên rất náo nhiệt.
Lão thái quân thấy vậy nói: "Hôm nay thật là náo nhiệt, vừa vặn thời tiết cũng không tệ lắm, liền đặt mấy bàn trà rượu trong hoa viên, vui vẻ một chút cùng bọn tiểu bối nào."
Tri Phủ phu nhân thấy tâm tình lão thái quân tốt, đương nhiên vội vàng đáp ứng, lão thái quân liền được đại a đầu Trầm Hương đỡ một bên, dẫn theo một chuỗi tiểu bối phía sau đến hậu hoa viên.
Vân Khanh và An Tuyết Oánh đi cùng nhau, thấp giọng nói: "Ta còn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ đến rất nhiều người."
An Tuyết Oánh cười nói: "Không có, ta xin được mời ngươi, hai người còn lại là do mẫu thân bảo ta cũng nên mời tới, cũng không phải yến tiệc gì, chỉ muốn bảo các ngươi đến đây chơi, náo nhiệt một chút."
Hậu hoa viên có nha hoàn đang cầm khay trà hoa mai chạm trổ hình Bát Tiên quá hải, ba màu năm cạnh bày lên trên bàn đá trong hoa viên, bên trong đều là mứt hoa quả cùng điểm tâm.
Lão thái quân như trước ngồi ở vị trí cao nhất, Tri Phủ phu nhân ngồi bên cạnh bà, lúc này An Ngọc Oánh cũng không ngồi sát gần lão thái quân, mà ngồi dưới của thượng vị, ba gã nam quyến theo thứ tự ngồi đối diện thượng vị, Vân Khanh vốn có thân phận thấp nhất, lại vì có quan hệ thân thiết với An Tuyết Oánh, liền ngồi xuống cạnh nàng ta, khiến Liễu Dịch Nguyệt trợn trừng mắt, méo miệng ngồi bên cạnh Vân Khanh, Lưu Uyển Như lại thờ ơ ngồi đâu cũng được, lấy điểm tâm ăn, một mặt nhìn ngắm phong cảnh trong hoa viên.
Nếu nói là muốn thưởng thức hoa viên, ở Dương Châu khó có được vườn hoa có thể vượt qua Lệ viên, bất quá một nơi là chỗ chuyên dành để du ngoạn, một nơi là chỗ ở, vẫn có sự khác biệt.
Vân Khanh cũng cùng các nàng đánh giá xem loại hoa nào nở đẹp, một lát sau, Tri Phủ phu nhân liền mở miệng nói: "Bảo các ngươi ngồi ở đây ngắm hoa chỉ sợ các ngươi ngơ ngẩn, buồn chán, không bằng các ngươi tìm trò chơi mua vui, thấy thế nào?"
Liễu Dịch Nguyệt vốn là ngơ ngẩn có chút buồn, nàng không thích nhìn ngắm mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, hàng năm đều đi xem, còn có thể nhìn ra cái gì mới chứ, tính tình nàng hoạt bát, đầu óc cũng linh hoạt, liền mở miệng nói: "Hay là chúng ta chơi đoán vật đi, ai thua liền uống ba chén rượu, nếu không muốn uống rượu, thì biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem, thế nào?"
Đoán vật là một loại chò trơi thông thường trong tiệc rượu đương thời, đó là đặt vật gì đó lên khay, sau đó dùng một cái bát úp lên, sau đó bảo những người khác đoán bên trong là vật gì, vật bên trong đều là vật tùy ý lấy được, hoặc là vật mang theo bên người, bắt đầu từ người thứ nhất, sẽ gọi tên bảo người ta đoán, nếu đoán không ra, liền chịu phạt rượu. Kế tiếp người bị gọi tên sẽ đặt vật vào trong, lại bảo người ta đi đoán, lần lượt như thế.
Vừa nghe đề nghị của nàng, nét mặt già nua của lão thái quân giống như hoa nở, cười ha hả nói: "Ý này không tệ, ta đây già nhất, sẽ bắt đầu trước."
Lão thái quân mở miệng, những người khác sao có thể không nghe, nha hoàn phía sau liền bưng khay lên, lão thái quân thần thần bí bí đặt khay dưới bàn đá, sau đó nha hoàn liền úp cái bát lên trên, đứng ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy ánh mắt lão thái quân quét tới quét lui qua mọi người, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người An Ngọc Oánh, kêu lên: "Ngọc nha đầu, con đoán đi, trong đây là vật gì?"
Lão thái quân điểm danh An Ngọc Oánh đầu tiên, nhưng không ai thấy kỳ quái, chỉ thấy An Ngọc Oánh mở to hai mắt nhìn khay kia, lại cười quay đầu nói: "Lão thái quân, trong đó e là một khối bánh hạt dẻ."
Khả năng quan sát thật tốt!
Con ngươi Vân Khanh xẹt qua mặt bàn của lão thái quân, nàng thích ăn đồ ngọt, cho nên đối với điểm tâm lại càng chú ý, lúc trước đã nhìn thấy lão thái quân cầm một khối bánh hạt dẻ, trên bàn mỗi người đều có một đĩa gì đó, có thể cũng đã ăn hết, An Ngọc Oánh có thể nhanh chóng đoán được, có thể thấy được tầm mắt của nàng đối với tính cách của lão thái quân vẫn là vô cùng hiểu biết.
Quả nhiên, lão thái quân phá lên cười ha ha, tính tình bà vô cùng thẳng thắn: "Ngọc nha đầu, ta đây là cố ý để thua con."
An Ngọc Oánh xinh đẹp trả lời: "Tổ mẫu nói như vậy là không đúng, rõ ràng là Ngọc Oánh tự mình đoán được."
"Con đó." Lão thái quân bưng chén rượu lên, nha hoàn rót cho bà ba chén nhỏ, bà thoải mái bưng lên uống: "Ngọc nha đầu, kế tiếp là con rồi."
Thấy lão thái quân hiền hoà như thế, những người khác cũng thả lỏng rất nhiều, An Tuyết Oánh còn tìm tòi trên người, nghĩ xem lát nữa sẽ để vào vật gì, mới có thể khiến những người khác bất ngờ.
Nha hoàn bưng khay đã đến bên người An Ngọc Oánh, sau khi nàng ta giật giật ngón tay, nha hoàn liền nâng khay đứng dậy, chỉ thấy đôi mắt nàng ta xoay chuyển, cười nói: "Lần này vật ta đặt vào rất khó đoán...... rất quan trọng đó?"
Chỉ thấy nàng ta làm bộ như nhìn qua hết thảy, lúc ánh mắt xẹt qua Ngự Phượng Đàn, sắc mặt liền mang theo chút ngượng ngùng, ngay khi Vân Khanh nghĩ nàng ta sẽ gọi tên Ngự Phượng Đàn, ánh mắt nàng ta lại chuyển trở về, nhìn Vân Khanh nói: "Mời Thẩm tiểu thư đoán thử, bên trong là cái gì?"