Nơi đó trở thành nơi văn nhân, khách quý đến ngâm thơ, thơ ca truyền bá lại cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm gia giàu có truyền khắp thiên hạ, còn có người nói Thẩm gia giàu có đến nỗi ngang với một nước (nguyên văn: phú khả địch quốc),khi đó nghe xong chỉ cho là cường điệu lên mà thôi, giờ nhớ lại mới thấy đó thật sự có lòng trách phạt.
Nếu thật sự giàu có ngang với một nước, xếp hạng toàn quốc, Thẩm gia cũng không đứng nhất được, thương nhân bán muối Lĩnh Nam, ngân hàng tư nhân Tây Bắc kia đều có tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ giàu có nhất định vượt qua Thẩm gia chỉ nổi tiếng giàu có ở Giang Nam thôi.
Thật ra đôi khi trong lòng Vân Khanh cũng nghi ngờ, mặt dù năm đó Tứ Hoàng tử phát hiện từ đường Thẩm gia là dùng bạc xây nên, cũng không đến nỗi phải xét nhà, hiện giờ đúng là Đại Ung hưng thịnh, nước giàu dân mạnh, quốc khố có thể trống rỗng đến nỗi như vậy hay sao? Nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, nàng thật sự nghĩ không ra còn có lý do khác.
Chẳng qua nàng cảm thấy Thẩm gia là thương gia không có người hùng mạnh che chở mà nói, lại quá nổi tiếng, tai họa sớm muộn cũng giáng xuống. Ông bà ta đã nói, “người sợ nổi tiếng heo sợ khỏe mạnh”, lời nói qua loa, để ý mới thấy chí lý.
Vân Khanh buông chén trà, ngước mắt nhìn Thẩm Mậu, thấy ông đang bàn bạc cùng Tạ thị chuyện mở lại Như Thiện Viên, cười, ngắt lời, nói: "Cha, thật ra nữ nhi đối với việc mở lại Như Thiện Viên cũng có chút ý tưởng, chẳng những có thể thật sự làm việc thiện, cứu giúp người khác, còn có thể giúp người trong phủ của mình nữa."
Thẩm Mậu lần đầu tiên nghe nữ nhi mở miệng nói chuyện buôn bán với mình, kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Vân Khanh nói cho cha mẹ nghe một chút xem, xem có đề nghị tốt nào?"
Ông nói xong, nở nụ cười nhìn sang Tạ thị một cái, trong mắt đầy bao dung cùng cưng chiều nhìn nữ nhi. Vân Khanh biết bọn họ cho rằng mình nhất thời nổi hứng mà nói thôi, dù sao kiếp trước chính mình không hề quan tâm đến những việc này, cũng cho rằng dính líu với vàng bạc là thô tục, giờ nhìn lại, mỗi người trên đời đều là dựa vào vàng bạc mà sống, chỉ có vài người khoát lên mình áo đẹp, vừa theo đuổi vàng bạc, vừa phỉ nhổ nó.
Lúc này nếu muốn lời nói của mình có hiệu quả, thì phải có bộ dáng khiến người ta tin mới được, nàng thu hồi tư thế tiểu nữ nhi trước mặt cha mẹ, chín chắn ung dung nhìn Thẩm Mậu, nói: "Cha, nương, hai người đều là người có lòng thiện, hai người có nghe câu《sáu mức kinh tập》, bố thí (cứu giúp, cứu tế),là một trong sáu cách duy nhất tu hành tới bờ bên kia của Bồ Tát. Mà bố thí có thể chia làm ba loại là: cao (thượng),vừa, thấp (hạ dùng món ăn để bố thí là loại bố thí thấp; dùng y phục, vật quý bố thí là loại bố thí vừa; dùng đầu óc, cố gắng bố thí là loại bố thí cao."
Thẩm Mậu suy tính một hồi: "Ý của con là?"
"Cho người cá không bằng tặng người cần câu." Vân Khanh biết phụ thân đang chú tâm, bắt đầu thật sự nghe nàng nói, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu chúng ta bỏ tiền ra mở Như Thiện Đường bố thí cứu giúp người khốn khổ, cách này đương nhiên rất tốt, bọn họ có thể lập tức được cứu giúp, nhưng sau này thì sao, bọn họ vẫn là hai bàn tay trắng, đa số bọn họn vẫn còn quá nghèo. Chúng ta là nhà giàu ở Dương Châu, chủ yếu là dựa vào hàng dệt kim, hàng thêu, xuất khẩu ra nước ngoài,.., mà những thứ này đều cần phải có người tài chuyên nghiệp, dựa vào Thẩm gia chúng ta mà nói, từ trồng dâu, nuôi tằm, lấy kén, dệt vải, thêu hoa, lại đến vận chuyển xuất khẩu đều làm cả, phải cần rất nhiều người có kinh nghiệm."
"Đúng, đúng." Thẩm Mậu nghe nữ nhi nói rõ ràng rất có lý, không khỏi quan tâm: "Đúng vậy, tú nương (người chuyên thêu thùa) tay nghề tốt hơn bảy, tám năm còn chưa đủ rành nghề, đi mua cũng khó, còn có dệt vải, lấy kén cũng đều phải có kinh nghiệm mới được, nếu không rất khó làm ra sản phẩm tốt."
"Thế đó, nếu là chúng ta mở Như Thiện Đường, không chỉ là cho người cần câu, còn dạy bọn họ kỹ thuật bắt cá nữa?" Vân Khanh tóm tắt lại.
"Ý của con là dạy bọn họ kỹ thuật nghề, để bọn họ có thể tự mình đi kiếm việc, sau đó khi chúng ta cần người liền có thể lấy trong Như Thiện Đường, đúng lúc có thể bù vào những chổ trống." Dù sao cũng là người làm ăn, Thẩm Mậu tưởng tượng liền hiểu rõ tất cả.
Vân Khanh gật đầu nói: "Cha quả nhiên lợi hại, nữ nhi nghĩ đúng là như vậy."
Tạ thị ở bên nhìn hai phụ - nữ (cha với con gái) nói chuyện, bà cũng hiểu: "Nhưng, nếu như thế, nếu là người gia cảnh không tệ, đều tới học, Như Thiện Đường không phải còn phải lo cả việc mời phu tử, còn nhiều việc khác nữa, mục đích không giống với việc mở Thiện Đường."
"Cho nên nếu có người muốn vào học nghề, trước hết phải ký với Thẩm gia khế ước làm công trong năm năm, sau khi học xong, Thẩm gia sắp xếp người đó đi làm ở đâu, tiền công sẽ dựa vào tay nghề của người đó, dựa vào tiêu chuẩn tiền công trên thị trường, mà người nghèo đến Như Thiện Đường, đối với người đó mà nói, khế ước năm năm cùng cái nghề trong tay, người đó đương nhiên sẽ chọn bên có lợi cho mình." Vân Khanh giải thích.
Mà trong lòng Thẩm Mậu đã có tính toán, Thẩm gia buôn bán với nước ngoài, số lượng nhiều, chất lượng cao, người phải rất kiên nhẫn, mà càng là tú nương giỏi, người càng lớn tuổi, mắt càng kém. Nếu là tự mình đào tạo, thứ nhất tiết kiệm được việc phiền toái phải đi xung quanh tìm người và giữa chừng thiếu người, thứ hai cùng là thật sự giúp đỡ người khác, có tay nghề, sau năm năm những người này ra khỏi Thẩm gia, bọn họ đều có thể tự mình tìm việc làm khác, hoặc là làm cho các nhà buôn nhỏ khác cũng không có vấn đề gì.
"Nhưng vậy thì, Như Thiện Đường là một học đường dạy nghề rồi, mà không phải chỉ là nơi làm việc thiện mà thôi." Thẩm Mậu còn có chút lo lắng cuối cùng, năm đó tổ tiên mở Như Thiện Đường là vì cứu giúp người ngheo khổ, không yêu cầu bất cứ thứ gì.
Thật ra đây là mục đích của Vân Khanh, không vô duyên vô cớ làm việc thiện, những người đó cũng không có cách nào nói Thẩm gia là nhà có tài sản lớn, lấy tiền nuôi một đám người nhèo, có lẽ trong mắt người ngoài, Thẩm gia vẫn là đang suy tính chuyện làm ăn gì đó.
Kể từ đó, người đời đều nói thương nhân lời (lãi) cao, chẳng qua càng phỉ nhổ, càng xa rời cái hư danh này.
"Nếu không muốn học nghề, tự lực cánh sinh, Thẩm gia bố thí thì lần sau sẽ lại quay lại, làm việc thiện không nuôi người làm biếng, chỉ có thật sự dựa vào hai tay mình thì cả đời mới khá hơn được.
Lúc Vân Khanh nói những lời này, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, Thẩm Mậu nhìn ngẩn ra, rồi cười lên: "Vân Khanh của ta thật sự trưởng thành rồi."
Có thể không trưởng thành sao? Trong thân xác nàng là một linh hồn hai mươi tuổi rồi, nếu là còn là một cô bé 13 tuổi nghĩ thế giới tất cả đều tốt đẹp như vậy, đó chẳng phải là lãng phí ông trời đã cho nàng cơ hội trọng sinh. Thật ra đôi khi nàng nghĩ, có thể bởi vì Thẩm gia đã làm nhiều việc thiện, cho nên nàng mới có cơ hội quý giá này, nếu không, nhiều người chết oan như vậy, cũng không tới phiên nàng có cơ hội sống lại lần nữa.
Thẩm Mậu càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt diệu, cũng đặc biệt có thể thực hiện được, lần trước ông ra ngoài vừa nhận một đơn đặt hàng, vì chuyện người làm công mà lo lắng, mỗi ngày đều nghĩ cách giải quyết vấn đề này, nếu sau này chuyện buôn bán với nước ngoài mở rộng ra, càng cần nhiều người hơn, ông suy nghĩ liền vỗ chân đứng lên, nói với Tạ thị: "Ta ra trước, hai mẹ con cứ từ từ nói chuyện đi."
Sau đó nói với Vân Khanh: "Sau này nếu có chủ ý hay gì, phải sớm nói cho cha a." Cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài.
Tạ thị thấy Thẩm Mậu yêu thương Vân Khanh, giữa mày tươi cười càng nhiều thêm, kéo Vân Khanh nói: "Nương thấy con gần đây hình như hơi gầy đi thì phải a?"
Sờ sờ hai má, Vân Khanh nhíu mày nói: "Đâu có ạ."
Tạ thị cẩn thận nhìn hai má Vân Khanh, đáy mắt hiện lên đau lòng, ôn nhu nói: "Đúng là gầy đi rồi, có phải ăn cơm không ngon không?" Một câu là hỏi Lưu Thúy đứng phía sau.
"Bẩm phu nhân, tiểu thư ăn cơm không tệ, nhưng mỗi buổi tối đều đọc sách đến khuya." Lưu Thúy đã sớm muốn nói, hiện tại tiểu thư suốt ngày không rảnh rỗi, cả ngày cầm quyển sách, hoặc là luyện chữ này nọ, nói ngắn gọn, không có lúc nào rảnh rỗi cả, nàng có cảm giác tiểu thư so với mình còn bận hơn.
"Con cũng không thể liều mạng như vậy, nếu để người ta nhìn thấy, còn tưởng con muốn đi tham dự khoa cử nữa ấy chứ." Tạ thị vuốt tóc nữ nhi, bảo Hổ Phách đi bưng một chén chè ngân nhĩ hột sen lại đây.
Bưng chè ngân nhĩ hột sen lên, Vân Khanh cười nói: "Đâu có ạ, sư phụ dặn phải xem hết sách a."
Sau khi uống hết chè ngân nhĩ hột sen, ở lại cùng Tạ thị dùng bữa tối, Vân Khanh mới trở lại viện của mình.
Sau đó, đêm tối buông xuống, đèn trong Thẩm phủ đều sáng lên, đèn lồng ở mái che trên đường hình dáng tinh xảo, ánh sáng chiếu ra xung quanh, tạo nên màu sắc hơi mờ sương.
Vân Khanh đóng sách lại, xoa xoa hai mắt để thư giãn, lại ngẩng đầu nhìn lên, đã khuya rồi, Thanh Liên ở một bên chờ đợi đã thấy có sương mù rồi, người lại đứng thẳng, nàng mở miệng nói: "Tốt lắm, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Thanh Liên trừng lớn mắt, hỏi: "Tiểu thư muốn nghỉ ngơi ư?"
"Ừ." Nàng cũng không muốn đọc nữa, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lại đọc tiếp, Thanh Liên chuẩn bị giường, lại hầu hạ nàng thay trung y mặc đi ngủ, lúc này mới đi ra ngoài, hôm nay là nàng ấy gác đêm, cần canh giữ ngoài phòng, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể gọi.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, chiếu ánh bạc trong suốt ngập phòng, Vân Khanh kéo chăn lên, đang chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên nàng mở bừng mắt, một bóng đen đang đứng trước giường nàng, thân hình cao lớn khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn, nàng phản xạ, kéo chăn lên từ từ lùi vào trong, lúc ánh mắt nhìn quen với đêm tối rồi, lại phát hiện bóng người này nhìn hơi quen mắt.