Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền ngoảng lại nói với Tạ thị: "Nói lão gia ngươi, chuyện sinh ý của nhà mình quan trọng, nhưng chuyện tìm chổ ở cho dì với cháu gái cũng không thể qua loa được, cuối cùng để người ta ở lại khách viện của chứng ta không tốt lắm, không phải để người ta nói xấu sao, khiến hắn để bụng."
Lời này của lão phu nhân, giống như trên mặt Vi Ngưng Tử còn đang tươi cười thắng lợi hung hăng tát một bạt tai vậy, lập tức khiến vẻ mặt Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì khó coi hơn.
Hai người bọn họ định lợi dụng khoảng thời gian này lấy lòng lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân không nói gì về việc để các nàng ra khỏi Cúc Khách viện, vậy các nàng vẫn ở trong đó, cũng không ai dám đuổi các nàng đi, dù sao Tạ dì cũng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân. Hôm nay lão phu nhân cố tình nói vậy, các nàng đương nhiên là không còn gì để nói nữa.
Tạ thị vốn không định để mẹ con các nàng ở lại Thẩm phủ, trước đây lão phu nhân không nói gì, nàng cũng không dám nói, tránh cho người ta nói Thẩm phủ mỗi người một ý, nàng lại là thân tỷ tỷ nên cũng ngại mở miệng, lúc này đương nhiên gật đầu nói: "Mẫu thân nói phải, con dâu sẽ chuyển lời cho lão gia."
Khóe miệng Vân Khanh cười nhẹ châm chọc, đáp lại khuông mặt trắng xanh của Vi Ngưng Tử, còn có đáy mắt Tạ dì hừng hực lửa giận. Trong lòng bọn họ nhất định là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố không dám có một chút biểu đạt nào, chỉ cần các nàng dám nhăn mặt, không chừng lão phu nhân một chút ân tình cuối cùng cũng không còn.
Hai người làm bộ vui vẻ, nói với lão phu nhân: "Phiền lão phu nhân quan tâm."
"Không cần, các ngươi tìm được chổ tốt, ta cũng yên tâm." Lão phu nhân nghiêng người dựa vào cái gối phía sau, mắt hơi buông lỏng nói.
Tạ thị vừa thấy liền biết mẹ chồng đã mệt rồi, liền đứng dậy nói: "Mẫu thân, con dâu lui xuống trước."
"Ừ, các ngươi đều ra ngoài đi." Lão phu nhân khoát tay, nghiêng người xuống gối ngủ một chút, những người khác thấy vậy đều theo Tạ thị đi ra ngoài.
Ra khỏi Vinh Tùng đường, sắc mặt Tạ dì liền đen lại, nhìn thấy Tạ thị, nói khó nghe: "Nhìn thấy ta bị lão phu nhân đuổi đi, tỷ tỷ giờ vui vẻ lắm."
Tạ thị nghe vậy nhìn Tạ dì cười cười: "Muội muội nói thế sai rồi, ngươi vốn không phải người Thẩm gia, chỉ ở tạm chổ này, lão phu nhân cho ngươi ở lại, mới khiến lão gia để ý đến đến các viện thích hợp ở Dương Châu, lời này của ngươi làm tổn thương tấm lòng của lão phu nhân rồi."
"Hừ." Tạ dì hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang tia khinh thường, cái lão phụ bên trong kia giờ đây không đáng tin cậy nữa, bà còn kiêng nể cái gì, mắt lé nhìn Tạ thị nói: "Ta đến đây lâu như vậy, không thấy tỷ tỷ có ý định đưa ta đi qua nhà cô?"
Mới vừa bị lão phu nhân đuổi khỏi cửa, Tạ dì lâp tức nghĩ tới Liễu phủ, trong đầu bà thật ra mỗi người đều tính tới hết, hiện giờ dựa vào Thẩm phủ không được nữa liền định thử đi tới Liễu phủ xem sao?
Tạ thị cũng nhìn thấu trò hề của bà ta rồi, vừa rồi nói chuyện của Vi Ngưng Tử bà còn chưa rõ ràng lắm, e rằng lại là muội muội này đằng sau giở trò, nàng liền hơi ghét rồi, thản nhiên nói: "Ngày nào ngươi chuẩn bị tốt rồi, ta liền đưa thiếp mời cho ngươi đi Liễu phủ."
"Ta ở trong phủ lại không có việc gì, sau hôm nay liền có thể." Tạ dì bỏ lại một câu như vậy, kéo Vi Ngưng Tử xoay người bước đi. Chậm rãi đi theo phía sau là hai mươi hai nha hoàn do Thẩm gia mua cho mẹ con bà, cùng tính tình kiêu căng của bà ta trở thành một sự tương phản rõ nét.
So với khí thế kiêu ngạo của Tạ dì, Vi Ngưng Tử vẫn chưa hiểu lắm, vì sao kế hoạch này của nàng chu đáo, cẩn thận như thế, lại gặp phải Ngũ bà mối cố tình kể chuyện, khiến toàn bộ đều thất bại, ngược lại còn bị lão phu nhân chán ghét nữa, đuổi mẹ con các nàng ra khỏi phủ.
Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn Vân Khanh, nhưng thấy vẻ mặt nàng tươi cười, dựa vào Tạ thị, tươi cười trên mặt đầy hạnh phúc cùng vui sướng, mà trong mắt Tạ thị cũng tràn đầy quan tâm cùng yêu thương, hai bóng người đan vào cùng một chổ, ánh mặt trời sau lưng bọn họ làm hình ảnh này càng khiến người ta hâm mộ.
"Ngươi nói với ta đây là mưu kế tốt, nói có thể khiến lão phu nhân không thích Vân Khanh cùng Tạ thị nữa, giờ thì sao, ngược lại chúng ta lại bị đuổi đi, ngươi nhìn ngươi xem, thật là một chút cũng không dùng được!" Tạ dì chửi mắng Vi Ngưng Tử, đáy mắt tràn đầy bất mãn.
Vi Ngưng Tử thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mặt Tạ dì đang tràn ngập oán hận, buổi sáng sau khi biết nàng bị người ta ngắt bị thương, lợi dụng vết thương đó đi vu oan cho Vân Khanh, mở miệng đều là hận Tạ thị cùng Vân Khanh, không ân cần thăm hỏi đến vết thương trên người nàng lấy một câu, còn không ngừng nói dùng thật tốt, xuất hiện vết thương thật là tốt, mãi cho đến nay đều là như vậy.
Vì cái gì, vì cái gì, ông trời ơi, người không công bằng, vì cái gì người đối tốt với Thẩm Vân Khanh như vậy, nàng ta được cha mẹ cưng chiều, có gia đình giàu có đồ sộ, nàng ta muốn gì có đó, còn cho nàng ta vận số tốt như vậy?
Nàng rốt cuộc có điểm nào kém nàng ta chứ, nói về tài mạo, nói về trí tuệ, không cái nào thua kém Thẩm Vân Khanh, nàng thật không cam lòng.
Nhìn thấy bóng dáng Vi Ngưng Tử mảnh khảnh, mang vô hạn không cam lòng, khóe miệng Vân Khanh không khỏi cong lên cười lạnh, nàng biết lúc này Vi Ngưng Tử đang suy nghĩ cái gì, nàng nhớ lại trước khi chết, những lời nói ác độc của Vi Ngưng Tử, mỗi một câu đều là ghen ghét, đố kị, căm hận.
Trên thế giới này có một loại người, bình thường không có khiếm khuyết lớn nào, duy nhất lại thể làm cho nàng điên cuồng, đó là lòng ghen tị.
Lòng ghen tị có thể làm một người mất đi lý trí, mất đi suy nghĩ, nàng ghen tị những ai tốt hơn mình, một khi nhìn thấy người ta vượt qua mình, có thứ mà mình không có, sẽ bị cuốn vào sự hối tiếc, tủi thân, tự cho rằng vì người đó mà mình trở thành người xui xẻo nhất thế giới, do đó muốn cướp đi hết tất cả những gì người đó có, có thể cướp liền cướp, không thể cướp liền phá hủy, ác độc đến khiến người ta không thể giải thích được.
Mà người như thế, từ đầu đến cuối, cùng sẽ không tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình, các nàng chỉ biết cho rằng, người khác có vận may tốt, được ông trời chiếu cố, tất cả đều trở thành lý do dĩ nhiên để nàng làm chuyện xấu.
Mà Vi Ngưng Tử, chính là điển hình trong đó.
Nàng nhìn ánh nắng chiếu xuống bóng lưng mẹ con hai người dần đi xa, chậm rãi cười, xoay người nói với Tạ thị: "Nương, chúng ta đi thôi."
Tới trong viện của Tạ thị, Tạ thị liền nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Khanh, hỏi: "Vừa rồi ở chổ tổ mẫu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con không phải có chuyện gạt ta chứ?"
Vân Khanh nhìn Tạ thị gắng gượng, cả người không tự chủ được thả lỏng rất nhiều, cười cười với bà, Lưu Thúy liền đi tới nói hết chuyện đã xảy ra, Tạ thị nghe xong, vẻ mặt không thể tin được, chén trà trong tay lung lay: "Cái đó thật sự do nàng ta làm sao?"
Bà hỏi chính là chuyện Vi Ngưng Tử trong thư viện quyến rũ Cẩn Vương thế tử, tuy đã qua thời gian chịu tang nửa năm rồi, Đại Ung trong nửa năm hiếu tang không thể tham gia tụ họp, người đang chịu tang, sau nửa năm vào ngày thường có thể đi thăm viếng, vẫn không thể tham gia yến hội, cưới xin, linh tinh…, cho đến một năm sau cởi y phục trắng mới xem như qua thời gian chịu tang. Ai chịu tang trong người phải tránh chuyện nam nữ, nào có ai lúc mới chịu tang phụ thân, trước mặt người khác ngang nhiên gây ra chuyện này.
Lý ma ma trái lại không hề sợ hãi hay ngạc nhiên, nói: "Phu nhân, có câu nô tỳ đã muốn nói, nhân dịp hôm nay muốn nói hai câu."
Tạ thị nhìn bà một cái: "Ngươi nói."
Lý ma ma dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Phu nhân có nhớ ngày đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng cơm thì nhị tiểu thư có kiêng dè gì không?" Lý ma ma là hồi môn của Tạ thị, khi còn ở Tạ phủ, nhị tiểu thư trong lời nói của bà là chỉ Tạ dì.
Tạ thị nghe xong, mày nhăn lại, ánh mắt chợt lóe, mới nhớ tới chuyện Lý ma ma nói, ngày ấy cùng lão phu nhân đón tiếp, bà liền không cố ý để phòng bếp để riêng thức ăn chay với thức ăn mặn, cùng đặt trên cùng một bàn, coi như muội muội bà thật sự là không kiêng kị ăn mặn. Điều này ở nhà giàu, người ta vô cùng kiêng kị, sau đó giấu giếm không ai biết cũng thôi vậy, nếu có ai nói chuyện này ra ngoài, người khác biết sẽ chê cười.
Lại nghĩ đến vẻ mặt của Vi Ngưng Tử lúc trong thư viện, Tạ thị hiểu được muội muội cùng cháu gái hai người không chừng còn để việc này ở trong lòng. Nàng khẽ thở dài một cái, muội muội này nhất định là gấp gáp gả cho Vi gia, cuối cùng cũng không có khả năng lên được mặt bàn (???).
Vẻ mặt bà mang vài phần đáng tiếc: "Thôi được, chờ lão gia trở lại, ta lại đi hỏi muội ấy muốn mua viện như thế nào, dù sao lão phu nhân đã lên tiếng rồi, liền để các nàng dọn ra ngoài đi."
Trên mặt Vân Khanh nở nụ cười nhẹ, hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi, mẹ Vi Ngưng Tử tự mình gây ra rắc rối, tổ mẫu cùng mẫu thân đều muốn để các nàng đi ra ngoài, dù sao trong phủ này các nàng không ở lại được nữa rồi.
Nghĩ vậy, tâm tình nàng liền tốt lên, vui mừng lôi kéo Tạ thị hỏi: "Nương, cha uống thuốc đó cũng gần hai tháng rồi, đến hai tháng, lại nhìn nhìn, nếu thành công, nương liền có thể cho con thêm một tiểu đệ đệ rồi."
"Ngươi cái nha đầu này nói cái gì đó!" Tạ thị nhìn thấy bộ dáng nàng cười khẽ, sẳng giọng: "Lời này một khuê nữ như ngươi có thể nói sao?"
Vân Khanh vểnh môi, hì hì đáp: "Bình thường thôi, chẳng lẽ nương không muốn có thêm đệ đệ bên cạnh sao?"
Muốn chứ, sao lại không muốn, nhiều năm như vậy rồi Tạ thị vẫn suy nghĩ, bà sờ sờ bụng, nhưng không phải bà muốn có là có được: "Chỉ lo cha ngươi khỏe lại, hắn sẽ thường đi tới chổ ba người kia."
Hơn một tháng nay Thẩm Mậu uống loại thuốc này, tâm tình cùng thân thể đều hơi sa sút, ngày thường không ngủ thư phòng, cũng là nghỉ ở chổ của Tạ thị, cũng ít động tâm tư, nam nhân thôi, cảm thấy mình không có năng lực, tự nhiên sẽ uể oải, bị ảnh hưởng. Nếu tốt lên, thế còn không phải như trước đây sao.