Một ngày sau khi Tạ thị từ Liễu gia trở về, Tề gia lại phái người tới, nói lần trước Mã phu nhân đến là hiểu lầm ý tứ của Tề phu nhân, nên gây hiểu lầm, nàng ta tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa phái xe ngựa tới đón Vân Khanh cùng Tề phu nhân cùng đi miếu, lấy thành ý tỏ vẻ chính mình xin lỗi.
Thành ý? Vân Khanh cười lạnh, đời trước chính mình cũng nghĩ đến Tề phu nhân là thật mang nàng đi tự miếu bái phật dâng hương, đáng tiếc, chân tướng là bị Liễu gia tạo áp lực, phải nhanh chóng giải quyết nàng, bà cô kia mặt ngoài hiền lành từ tâm nhưng là không có vì mẫu thân đi cầu bà mà có nửa điểm thương hại......
Bất quá những điều này là do nàng đoán từ kiếp trước, mục đích đi Liễu gia là vì trước tiên ở trong lòng mẫu thân lưu lại vết tích, Tạ thị đã đến cửa nhờ vả, về sau Liễu gia không thể nói không biết Tề gia là vị hôn phu của nàng, tránh cho bọn họ ngụy biện, nương cũng sẽ có ý nghĩ khác, có thể cho nương đối Liễu gia không giống như đời trước tín nhiệm họ hoàn toàn.
Lưu Thúy trong tay cầm bộ y phục tơ lụa màu xanh giúp Vân Khanh mặc vào, hơi có chút bất bình nói: "Cũng không biết người Tề gia là chuyện gì xảy ra, phái người đến nói cũng nói không rõ ràng."
Phối hợp đưa tay lên, Vân Khanh cúi mắt nhìn vạt áo, nhẹ giọng nói: "Nếu người ta đã đến cửa bày tỏ áy náy, chúng ta cũng không thể quá nhỏ mọn, đi thôi." Trước khác nay khác, cả đời này, nàng sẽ tự quyết định đời mình. Hôn sự này, nàng nhất định sẽ lui, thù này, nàng cũng nhất định sẽ báo, nàng nhất định sẽ làm Tề gia cùng Liễu gia cực kì “rạng danh” ở Dương Châu.
Sớm có xe ngựa Tề gia đợi ở cổng sau, bởi vì Tự Miếu là nơi thanh tĩnh, trừ bỏ Lưu Thúy và hai tiểu nha hoàn ra, cũng không có mang nhiều người, lên xe ngựa, Vân Khanh ngồi ngay ngắn ở trong đó, chưa tới nửa canh giờ, đã đến trước cửa Tề Phủ.
Tề phu nhân là trưởng bối, Vân Khanh làm vãn bối phải hành lễ, Lưu Thúy liền xốc mành lên đỡ nàng xuống xe ngựa.
Tề phu nhân đứng ở cửa lớn, mặc một thân xiêm áo màu vàng phú quý, đứng phía sau là một nam tử bộ dáng trắng nõn mặt tròn, chính là vị hôn phu của Vân Khanh - Tề Thủ Tín, vừa nhìn thấy Vân Khanh đi tới, một đôi mắt vì miệt mài quá độ mà thâm quầng thâm lộ vẻ kinh diễm.
Dưới nắng mặt trời, làn da nữ tử trắng noãn như sương tuyết, hơi ửng hồng, mặt trái xoan, mắt phượng hơi khép lại, đoan trang tú lệ tràn đầy quyến rũ, nhan sắc kiêu sa như đóa mai mùa đông, rặng ngời hơn cả hoa nở rộ vào mùa xuân.
Vài năm nay đã ra vào nhiều nơi phong nguyệt, xem qua mỹ nữ cũng không thiếu, còn cho rằng có dạng mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, nay mới biết được, thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cái tên Hồng Linh đứng đầu bảng, nháy mắt biến thành son chi tục phấn.
Không nghĩ tới vị hôn thê ba năm trước đây gặp qua vài lần, thế nhưng giờ đây lại biến thành
mỹ nhân kinh diễm, nghĩ đến tiểu mỹ nhân xinh xắn động lòng người trước mắt này vốn là của hắn, lại bởi vì từ hôn đẩy ra, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nói khẽ với Tề phu nhân nói: "Nương, sao nương không nói cho con biết, Thẩm Vân Khanh lại là một mỹ nhân như thế!"
Nhi tử vừa mở miệng, làm nương liền rõ ràng hắn đang nghĩ cái gì: "Như thế nào, coi trọng nàng ta, ngươi cẩn thận cho ta một chút, đừng vì một nữ nhân hạ lưu, làm hỏng hảo sự với Tề gia!"
"Nào có, nương, nàng ta chỉ là con gái của một thương nhân, chẳng qua nhi tử thấy bộ dạng của nàng taxinh xắn, muốn đem về làm ấm giường thôi, làm chính thê, dựa vào nàng ta à, không xứng!" Tề Thủ Tín nhanh chóng giải thích.
"Được rồi, nương biết rồi, con gấp cái gì, qua không được vài ngày, nàng ta sẽ biến thành nữ nhân dâm dục bị người đời thóa mạ, đến lúc đó nhà chúng ta tới cửa nạp nàng ta làm thiếp, nàng ta sẽ không cao hứng đến chết sao!"
Tề phu nhân rủ xuống khóe mắt, nhìn Vân Khanh đến gần, thật là mỹ nhân bại hoại, nhớ tới những lời Vân Khanh nói khi Mã phu nhân đến từ hôn, nén giận trong lòng, chủ ý nhi tử cũng tốt, đến lúc đó nạp nàng ta làm thiếp, xem mình làm sao xử trí tiểu tiện nhân này, dám lấy tiền đồ của lão gia uy hiếp bà!
Mắt thấy Vân Khanh đến gần, Tề phu nhân vẻ mặt mang cười, nhiệt tình tiến lên, nắm tay nàng nói: "Vân Khanh, rốt cục con đã đến, sáng sớm ta đã ở trong này chờ con rồi." Đây là ám cao giọng nói Vân Khanh không biết cấp bậc lễ nghĩa, làm cho trưởng bối chờ nàng.
"Làm phiền phu nhân đợi lâu, phật môn trọng địa, Vân Khanh đương nhiên muốn tắm rửa trang điểm mới dám tiến đến, e sợ làm bẩn mắt Phật." Vân Khanh mỉm cười trả lời.
Miệng lưỡi lợi hại! Tề phu nhân thầm mắng, lôi kéo Vân Khanh hướng xe ngựa đi đến: "Mỗi người đều nói nữ nhi Thẩm gia như tiên tử hạ phàm, xem con thì biết, lời này quả thật không sai."
Dọc theo đường đi, Tề phu nhân đều cùng Vân Khanh không ngừng nói chuyện, bộ dáng tươi cười thân mật, dừng ở trong mắt người không biết, còn tưởng rằng là một đôi mẹ con, đến cửa Tự Miếu, hai người xuống xe ngựa.
Ánh mắt của Tề phu nhân không ngừng quét nhìn chung quanh, một mặt lôi kéo Vân Khanh hướng bên trong bảo điện đi đến, Tề phu nhân đi phía trước, khi đến cửa, Vân Khanh không cẩn thận trợt chân một chút, đổ tựa vào trên người Tề phu nhân.
Chỉ là một chút, Vân Khanh đã nhanh chóng đứng lên, mặt cúi thấp bất an xin lỗi: "Thật ngại quá, Tề phu nhân, đều tại con đi đường không cẩn thận, dẫm phải góc váy rồi."
"Không có việc gì." Tâm tư Tề của phu nhân hoàn toàn không có ở nơi này, không thể để ý lôi kéo Vân Khanh vào bảo điện, khi nhìn thấy một bóng người ở sau, an tâm cười cười: "Vân Khanh, ta muốn đi theo đại sư cầu phúc, phong cảnh chung quanh Tự Miếu không tồi, con tùy tiện đi dạo, đến lúc cần ta sẽ cho người tìm con."
Quả nhiên, cũng giống y như kiếp trước. Vân Khanh nhu thuận gật đầu, Tề phu nhân mới rời đi.
Ở trước Phật quỳ xuống, Vân Khanh trong lòng ám niệm, trời cao ở trên, Phật tổ có mắt, nếu không cũng sẽ không cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng không có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng cha mẹ đều có thể song toàn, nàng cũng sẽ hết sức cố gắng bảo trụ Thẩm gia, cực kì thành khẩn dập đầu dâng hương, sau đó Vân Khanh ra bảo điện.
Đúng y như lời Tề phu nhân, Tự Miếu non xanh nước biếc, nơi Phật Môn trang nghiêm và tinh khiết, gió mát đập vào mặt, vui vẻ thoải mái, chung quanh người tiến đến dâng hương cũng không thiếu, đều tự mang theo người nhà vào cầu phúc.
Bỗng nhiên một nam tử phía trước vội vàng hướng tới bên này chạy tới, đông đánh vào trên người Vân Khanh, một câu cũng không nói, lại chạy xa rồi.
Lưu Thúy ở một bên xem này nọ, nhìn thấy tình huống bên này của Vân Khanh, vội vàng chạy tới, thấy nàng vô sự, mới hướng nam tử chạy xa mắng: "Đây là người nào, đi đường cũng không chú ý một chút, đụng vào người ta, một câu xin lỗi đều không có."
Lấy tay vuốt ve váy, mắt phượng hướng tới nam tử chạy mất, liếc mắt một cái tràn đầy thâm ý, Vân Khanh mở miệng nói: "Thôi, người đã chạy xa, em còn nói nhiều lời như vậy làm gì."
Trên một con đường nhỏ trên núi.
Một nam tử xấu xí đứng ở nơi đó, trong tay nắm giữ một cái hà bao, đặt ở trên mũi ngửi, thật là thơm, không hổ là thiên kim nhà giàu gì đó, vừa mới xoay người muốn đi, một nha hoàn tiến tới gọi hắn.
Xoay người lại, Vương Nhị Cẩu liếc mắt nói: "Ngươi là ai?"
Nha hoàn kia mặc một thân váy xanh nhạt sắc, sắc mặt kiêu căng nhìn hắn: "Ngươi là Vương Nhị Cẩu đúng không, phu nhân phái ta tới tìm ngươi."
"Dạ, dạ, phu nhân lệnh cho ta trộm gì đó. ta đã lấy được rồi." Khuôn mặt Vương Nhị Cẩu đáng khinh mang theo cười nịnh, không phải mới vừa rồi đã có một nha hoàn tới sao, tại sao lại phái người nữa đến.
Nha hoàn cau mày nói: "Ừm, thời điểm ngươi cùng người khoác lác, lấy ra hà bao cũng không hẳn làm người ta tin tưởng, phu nhân bảo ta nói cho ngươi biết, bên trái trên mông của Thẩm tiểu thư có một vết bớt, nói như vậy sẽ càng thêm chân thật, hiểu chưa?"
Một tiểu mỹ nhân như vậy, trên mông lại có bớt, Vương Nhị Cẩu tiếc hận lắc đầu, hắc hắc cười gian nói: "Đương nhiên đương nhiên, ta nhất định sẽ dựa theo phu nhân phân phó, sẽ nói chuyện giữa ta cùng tiểu thư Thẩm gia khắp nơi."
"Ừ, sau khi chuyện thành, phu nhân chắc chắn sẽ thưởng lớn, mau đi đi."
"Tiểu nhân nhất định đem chuyện này làm tốt, cô nương cứ nói phu nhân yên tâm đi!" Mắt tam giác híp lại, Vương Nhị Cẩu khom thắt lưng không ngừng gật đầu, vừa đi vừa lui, bộ dáng cực kì chân chó.
Thẳng đến khi thân ảnh Vương Nhị Cẩu biến mất ở cuối đường nhỏ, nha hoàn mới đứng bên kia hung hăng phi một ngụm, vẻ mặt khinh thường xoay người trở về Tự Miếu.