Giống như những người khác, Vân Khanh chỉ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đối với Vi Ngưng Tử thương hương tiếc ngọc, sau đó còn nói lời thân mật nữa, làm Vi Ngưng Tử thẹn thùng liên tục. Nam nhân trên đời quả nhiên đều giống nhau, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân bổ nhào vào mình, tâm liền vội vàng trở thành người yêu hoa, tới bảo vệ đóa hoa trắng nhỏ.
Nàng nhíu chặt mày, mắt nhìn đi chổ khác, mà vẻ mặt Ngự Phượng Đàn rất vô tội, sao hắn ngược lại bị nàng ghét bỏ rồi? (^^)
Vi Ngưng Tử lúc này không rảnh suy nghĩ gì nữa, nàng nhìn thấy ánh mắt Chương Huỳnh, đó là vẻ mặt có thù tất báo, nàng không có quyến rũ Cẩn Vương thế tử, ngược lại làm cho những người khác đều ghen ghét nàng.
Thấy người đang đi tới, trong lòng nàng sợ hãi, nhìn thấy Vân Khanh đột nhiên nhớ ra, còn có Vân Khanh nữa, vừa rồi nàng cũng ngã vào lòng thế tử, so với mình còn thân mật hơn, chỉ cần dời sự chú ý của những người này đi, các nàng sẽ không đến tìm mình gây chuyện nữa.
Nghĩ như vậy, Vi Ngưng Tử vội xoay người, vẻ mặt rất vội vàng, đi tới chổ Vân Khanh, dò hỏi: "Biểu muội, vừa rồi muội ngã không bị thương chứ."
Ánh mắt Vân Khanh nhìn nàng cứ như thưởng thức quái vật vậy, từ khi nàng ngã đến giờ, chuyện đã qua lâu như vậy, Vi Ngưng Tử không phải là người phản ứng chậm như thế, vì sao bây giờ mới đến lấy lòng, nàng hơi nghi ngờ, khi bắt gặp vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Chương Huỳnh, tất cả vấn đề đều có đáp án rồi.
Thì ra là muốn thù hận của Chương Huỳnh cùng các nàng chuyển qua cho nàng, nếu vậy, chính nàng sẽ gánh chịu toàn bộ oán khí.
Muốn giả bộ, ai không giả bộ được. Hôm nay liền cùng ngươi đùa chút vậy.
Vân Khanh tươi cười với Vi Ngưng Tử, mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, khẽ cau mày, cười nói: "Cám ơn biểu tỷ đã quan tâm, không sao cả."
Nhìn thấy Vân Khanh cười chân thành, Vi Ngưng Tử nhất thời không phân biệt được là nàng ấy thật sự muốn an ủi hay là châm chọc mình đây, nàng cũng không để ý, cố ý cao giọng, nói: "Không có sao, vậy thì tốt quá, suýt nữa làm tỷ sợ muốn chết, nếu muội té, cũng không bị thương, may mắn thế tử đỡ cho muội."
Mắt thấy ánh mắt Chương Huỳnh và mấy người khác rốt cuộc đã chuyển sang nhìn Vân Khanh, khóe miệng Vi Ngưng Tử nhẹ nở nụ cười, nàng chỉ được kéo đứng dậy thôi, còn Vân Khanh lại càng tiếp xúc thân mật hơn.
Ngự Phượng Đàn dựa vào cây bên cạnh, lấy ra khăn gấm, tỉ mỉ lau sạch ngón tay vừa chạm vào Vi Ngưng Tử, bên này nhìn thấy tình hình Vân Khanh bên đó, xem ra tình cảnh nàng không tốt lắm, nhưng, hắn không hề bỏ lỡ ánh mắt nàng lóe lên tia ranh mãnh, Vi Ngưng Tử kia e rằng lát nữa sẽ chết còn thảm hại hơn.
Đắc ý ư, e rằng đắc ý quá sớm, Vân Khanh thở dài nói: "Biểu tỷ, lúc nãy tỷ bỗng nhiên chạy đến, nếu không phải vừa khéo đụng vào ta, thì người té ngã là tỷ rồi." Nói xong, lại thân thiết cúi đầu nhìn chân Vi Ngưng Tử, tiếp tục nói to: "Biểu tỷ, vừa rồi chân tỷ bị bong gân mà, xem ra bị thương cũng không nặng lắm nhỉ, tốt quá rồi!"
Nàng vừa nói xong, Vi Ngưng Tử liền thầm kêu không tốt.
Ai cũng đều hiểu ý Vân Khanh muốn nói, nàng không cẩn thận bị đụng trúng nên mới ngã vào lòng Cẩn Vương thế tử, không hề cố ý, mà người đụng vào nàng là Vi Ngưng Tử, nếu lúc ấy không có nàng, mục tiêu của Vi Ngưng Tử là muốn ngã vào lòng của Cẩn Vương thế tử. Kế đầu tiên thất bại, lại cố thực hiện kế thứ hai, chân rõ ràng không bị gì cả, lại cố giả vờ bị thương, làm cho Cẩn Vương thế tử nảy sinh loại tình cảm thương hương tiếc ngọc, đưa tay kéo nàng, hai người còn khắng khít, nói lời thân mật nữa chứ.
Đám người Chương Huỳnh đã trừng mắt, vội vàng xông tới, nàng đối với Vân Khanh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vị này là?" Trước khi ra tay, nàng muốn biết rõ đối phương, suy cho cùng có một số người không thể đụng vào được.
Hai tròng mắt Vi Ngưng Tử chờ mong nhìn Vân Khanh, hy vọng nàng có thể như lúc che chở An Tuyết Oánh mà che chở cho mình, dù sao tổ mẫu cũng đã nói Vân Khanh nên chăm sóc nàng cho tốt không phải sao? Nhưng nàng không nghĩ lại, nàng muốn Vân Khanh che chở nàng giống như che chở cho An Tuyết Oánh, thì vừa rồi nàng phải giống An Tuyết Oánh bất chấp bị Chương Huỳnh làm khó dễ, vẫn đứng bên cạnh Vân Khanh chứ? Nàng lại tránh đi, lúc này lại đến yêu cầu Vân Khanh giúp nàng, thật là khôi hài mà!
Nhưng người là như vậy, chỉ cần mình cảm thấy điều đó đúng, có lý, thì tất cả đều là lỗi của người khác.
Đáp lại hai mắt chờ mong của nàng, Vân Khanh lông mi dài rủ xuống mang theo một chút mỉa mai, lông mày mang một nỗi buồn, nhỏ giọng nói: "Vi Ngưng Tử, nàng là biểu tỷ của ta, phụ thân vừa mất, từ kinh thành đến Dương Châu giải sầu."
Giải sầu? Có quỷ mới tin, giải sầu sẽ tới học đường báo danh sao? Quá rõ ràng là trong nhà xảy ra biến cố nên đến đây tìm người thân để nương tựa mà. Chương Huỳnh cười, nói với Vân Khanh: "Nếu là đệ tử mới tới, chắc chắn không quen thuộc nơi này, ta đưa hai ngươi đi tham quan chung quanh nha."
Chương Huỳnh sao có thể thật sự làm vậy được, Vi Ngưng Tử đương nhiên biết không đơn giản chỉ đi tham quan chung quanh như nàng nói, trong mắt hạnh lộ tia xin giúp đỡ, nhìn Vân Khanh, từ chối: "Không cần, biểu muội sẽ đưa ta đi, có đúng không?" Vẻ mặt nàng là một thân một mình như thế, điềm đạm đáng yêu như thế, không hề giả bộ, hơn hẳn vẻ mặt vừa rồi té trên mặt đất, xem ra thoải mái hơn a.
Nhìn đôi mắt hạnh có nét quen thuộc, nàng có mềm lòng không? Nàng sẽ không, Vân Khanh lắc đầu, đời này nàng không định lại làm người tốt, nếu vừa rồi đổi lại là nàng, nàng vô cùng chắc chắn Vi Ngưng Tử nhất định sẽ không mở miệng giúp nàng đâu.
Nếu nông phu từng bị rắn độc cắn, không bao giờ lại tin tưởng rắn độc, mặc dù nó đáng thương đến cỡ nào đi chăng nữa, bởi vì sau khi nó phục hồi, tỉnh táo trở lại, nó sẽ vong ân phụ nghĩa, răng sắc nhọn độc đến cỡ nào.
Nàng ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, mắt phượng ngước lên, môi nhỏ hé mở, thương tiếc nói: "Muội muốn đi tìm phu tử có chút việc, biểu tỷ không phải nói muốn đi tham quan thư viện sao? Chương tiểu thư rất rành thư viện, nàng sẽ giới thiệu mọi chổ cho tỷ."
Lần này Vân Khanh phối hợp như thế, ánh mắt Chương Huỳnh lộ nét hài lòng, nắm lấy tay Vi Ngưng Tử dắt vào bên trong. Bởi vì cả nhóm người che khuất mọi hành động, không ai biết nàng bị cưỡng ép cả, cũng không ai chú ý tới, Vi Ngưng Tử bị các nàng đưa vào trong viện, mắt thấy không giãy ra được, liền muốn lớn tiếng gọi phu tử.
Chương Huỳnh nhanh tay lẹ mắt, lập tức bịt miệng nàng lại, nàng chỉ có thể kêu ư ư thôi, Chương Huỳnh nghe tiếng kêu liền thấy phiền, liếc mắt nhìn phu tử một cái, thấy không có ai chú ý cả, hung hăng ngắt (nhéo) vào bên hông Vi Ngưng Tử.
Xiêm y mùa xuân vốn mỏng, Chương Huỳnh sống an nhàn sung sướng nên để móng tay rất dài, lúc ngắt đến thịt, Vi Ngưng Tử đau quá phải kêu lên, lại bị Chương Lạc hung hăng bịt miệng lại, chỉ có thể để cho nước mắt chảy ra một cách tuyệt vọng.
"Khóc, trước mặt ta ngươi ít giả bộ đi, thủ đoạn dụ dỗ này của ngươi không biết học ở đâu, giả bộ chân bị thương để hấp dẫn Cẩn Vương thế tử, thật không biết xấu hổ!" Chương Huỳnh cười lạnh châm chọc.
Một cô nương nhìn thấy xiêm y trên người nàng, trong mắt lộ vẻ khinh thường: "Vừa rồi các ngươi có nghe Vân Khanh nói phụ thân nàng mới mất, trên người nàng còn mặt y phục trắng, thế mà giữ ban ngày ban mặt lại đi quyến rũ nam nhân, thật sự làm được a."
"Đúng vậy, chưa từng thấy người nào như vậy..." Các nàng mỗi người một câu, không chỉ ghen tị mà còn khinh thường nữa.
Vi Ngưng Tử bất chấp châm chọc hay khiêu khích, hai mắt đầm đìa nước mắt nhìn những người đi lại trong viện, hy vọng có thể có một người thấy ánh mắt cầu cứu của nàng, đưa tay cứu giúp.
Vân Khanh thản nhiên nhìn các nàng đi vào trong viện, kéo An Tuyết Oánh đi về phía phu tử.
An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh lạnh lùng trước mặt, lại quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử nước mắt lưng tròng, Chương Huỳnh khí thế hung dữ mạnh mẽ, cùng Chương Lạc và vài vị tiểu thư nữa đang vây quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, hỏi: "Vân Khanh... Nàng thật sự là biểu tỷ của ngươi?"
"Đúng vậy." Thật đến không thể thật hơn, thật hy vọng bọn họ không phải tỷ muội gì, như vậy bi kịch của kiếp trước sẽ không xảy ra.
Đã là biểu tỷ của Vân Khanh, nàng vì sao không giúp đỡ, An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh, thấy vẻ mặt nàng có chút chán ghét, trong lòng liền biết vừa rồi nhất định hành động của Vi Ngưng Tử đã chọc giận nàng rồi: "Vậy... Vậy nàng có thể bị... ức hiếp hay không a?" Suy nghĩ một chút, nàng không nói chữ "đánh" ra, tính cách Chương Huỳnh không hề tốt, đánh nhau cũng không có gì lạ.
Đi đến trước bàn phu tử, Vân Khanh ngước mắt nhìn trong viện, hết sức chắc chắn nói: "Sẽ không đâu." Trong viện này còn có một người, tuy rằng bị sự rực rỡ của Ngự Phượng Đàn che lấp, gần như bị người quên mất, nhưng người đó thích nhất loại nữ tử mềm yếu như Vi Ngưng Tử, hơn nữa... còn có tâm thích "cứu giúp" người khác.
Cảnh Hữu Thần lúc đó cũng đứng ở đang đứng ở trước bàn khác, đang nói chuyện với một vị phu tử, vị Hứa phu tử đó không chỉ là lão sư dạy học, còn là phó viện trưởng của thư viện.
Từ lúc Vân Khanh đi vào, ánh mắt hắn chưa từng rời đi, lúc này thấy nàng đứng cách hắn không xa, nhớ tới cảm giác kỳ lạ vừa rồi, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, lại chỉ nhìn thấy nụ cười đúng mực, cái khác đều không có. Trong nháy mắt đó e rằng là mình ảo giác thôi.
Nghĩ vậy, hắn tươi cười dịu dàng, cực kỳ lễ độ nói: "Vừa rồi thật nguy hiểm, may mắn tiểu thư ngươi không bị sao cả."
Trải qua chấn động vừa rồi, cảm giác quay cuồng đã bị chôn chặt rồi, Vân Khanh đã có thể thản nhiên đối mặt với hắn, ánh mắt nàng bình thản, giống như lần đầu nhìn thấy người xa lạ thôi, đáp lễ cực lý tiêu chuẩn, nói: "Đa tạ công tử quan tâm."
Giờ đây lại nhìn thấy hắn, trong lòng chút gợn sóng cũng không có, tuy tướng mạo được gọi là tuấn mỹ, y phục trên người cũng tinh xảo quý giá, nhưng nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được ngoài bộ mặt tươi cười kia, một đôi tinh quang bắn ra bốn phía kia, ánh mắt lại hơi lỗ mảng. Cảm giác như thể vị hoa hoa công tử này, cố tình giả bộ vung tiền như rác.
Ở kiếp trước nàng thật đúng là một khuê nữ lẻ loi, tầm nhìn hạn hẹp, nhận định không sâu sắc, kiến thức quá kém, cho đến sau khi gả cho Cảnh Hữu Thần, nhìn thấy các công tử trong kinh thành, mới biết được nam tử ưu tú còn có rất nhiều, nhưng lúc đó nàng không còn tâm tư nào nghĩ đến việc này nữa, toàn tâm toàn ý muốn làm một phu nhân tốt, chủ mẫu tốt.
Nhưng ngay cả mong muốn nhỏ bé đó, cũng không làm được, thật sự là bi ai.
Không muốn lãng phí thời gian nhớ lại nữa, Vân Khanh xoay người hành lễ với Hứa phu tử, nói: "Đệ tử có chuyện muốn hỏi lão sư."
Vừa rồi trong viện, Vân Khanh cùng Chương Huỳnh giành co với nhau, Hứa phu tử đều thấy hết, đối với việc xuất thân không quá coi trọng, đã có vài phần thiên vị với nữ đệ tử, ông xoa xoa râu dưới cằm, gật đầu hỏi: "Chuyện gì, cứ hỏi không sao cả?"
Vân Khanh nói: "Đệ tử có một người thân ở xa có việc không thể tới báo danh được, muốn hỏi phu tử có thể viết tên, đóng học phí trước, đợi sau khi hắn đến, lại đến học viện đi học được không?"
"Nếu người thân ngươi ở xa có việc thật, sau khi đóng học phí, có thể báo tên nàng cho ta, ghi tên lên." Yêu cầu này Hứa phu tử đương nhiên có thể đáp ứng.
Nghe vậy, Vân Khanh đầu tiên là làm một cái đại lễ, sau đó nói tiếp: "Cám ơn phu tử đã thông cảm, bằng hữu kia của ta là nam tử, thư viện phân biệt nam nữ, đệ tử không thể vào nam viện báo danh được, xin phu tử thứ lỗi."
Nghe nói là một nam tử, Hứa phu tử nhíu mày, cũng không nói gì cả, đến sau khi Vân Khanh đóng học phí, cầm bút nói: "Ngươi cho ta biết tên của hắn đi."
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn Cảnh Hữu Thần, người này hiện nay đang còn rất khiêm tốn, thậm chí không có tiếng tăm gì, nhưng về sau, sẽ ảnh hưởng cả đời Cảnh Hữu Thần.