Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 420: Trước ngày xuất giá




Với sự nhạy bén của Cẩn Vương, sao lại không biết nếu nhắc tới cái chết của Hàn tướng quân, vương phi khẳng định là muốn nới với Ngự Phượng Đàn vài chuyện liên quan đến hôn sự của hắn và Hàn Nhã Chi.

Ông đặt chén trà lên bàn, đứng lên đi mấy bước, chân mày hơi nhíu lại: “Năm đó Hàn tướng quân quả có giao phó Nhã Chi cho ta, ta cũng đồng ý để nó làm con dâu tương lai của ta. Nhưng ta không hề nói muốn nó làm vợ con.”

Hàn tướng quân có lẽ cũng biết, Hàn Nhã Chi không cha không mẹ, không có chỗ dựa vững chắc, không có môn đệ, mà Ngự Phượng Đàn từ nhỏ đã được phong làm thế tử, cô gái như vậy không thể làm thế tử phi của vương phủ được. sao lại vọng tưởng xa vời con gái mình có thể gả cho thế tử đây? 

Nhưng sau khi Ngự Phượng Đàn nghe được lời Cẩn Vương, đáy mắt lại càng toát ra nghi ngờ, Cẩn Vương nhìn hắn, biết điều hắn nghi ngờ chính là nếu Cẩn Vương không nói, vì sao Cẩn Vương phi lại nói với hắn như vậy.

Cẩn Vương nhăn mày lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này ta và mẫu phi con rất ít khi nói đến. Vốn sau khi chuẩn bị đại hôn cho con xong lại nói đến chuyện mấy người em trai của con. Có thể để mẫu phi của con có ấn tượng là ta có ý cho con và Nhã Chi ở bên nhau. Con cũng không cần nóng vội, đợi khi gặp được mẫu phi con, ta sẽ nhắc với bà ấy.”

Nếu Cẩn Vương đã nói như thế, Ngự Phượng Đàn cũng không tiện nói những chuyện khác. Hắn nghĩ thầm trong lòng, có lẽ như phụ vương nói, mẫu phi đã hiểu sai ý của phụ vương. Dù sao người lớn tuổi hơn Hàn Nhã Chi trong phủ cũng chỉ có mình, tuổi tác Ngự Phượng Tùng và Ngự Thanh Bách cũng không khác mấy so với Hàn Nhã Chi, đương nhiên mình càng thích hợp cưới Hàn Nhã Chi làm vợ hơn, nghĩ như vậy, sự không vui trong lòng hắn dần biến mất. 

Ngự Phượng Đàn gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói với Cẩn Vương: “Phụ vương có thể tham gia hôn lễ của con, con rất vui.”

“Ta vất vả từ Túc Bắc về chính là muốn tham gia hôn sự của con. Con đương nhiên vui mừng rồi.”

Dứt lời, hai cha con liếc nhìn nhau, cười không ra tiếng đứng lên. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Bác Văn sai người đưa rượu đã được chuẩn bị vào, vì vậy hai cha con xa cách đã lâu ngồi xuống đối diện với nhau, vừa ăn vừa uống, nói đến những chuyện quan trọng ba năm nay, trong đó cũng không ít chuyện thú vị, hai cha con cụng rượu với nhau. 

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến ngày mười ba tháng bốn, cũng chính là ngày trước hôn lễ một ngày. Dựa theo phong tục, trước khi nam nữ hai bên rước dâu một ngày, nhà gái phải phái người đến nhà trai cùng chuẩn bị phòng ốc, trình tự này được gọi là “phô phòng”.

Thẩm phủ đến kinh thành, đa số bạn bè thân thiết đều ở Dương Châu, hơn nữa thân nhân của Thẩm gia vốn ít, sau khi Liễu gia sụp đổ, hai nhà không qua lại nữa, cộng thêm người Thẩm gia không hưng thịnh, thế hệ Thẩm Mậu cũng chỉ có một người con trai là ông.

Chuyện đến Cẩn Vương phủ trải giường chiếu này do Tần thị nhúng tay, bà là mẹ của nghĩa huynh Vân Khanh, cũng là thân thích của Thẩm gia. Quan hệ giữa Tần thị và Thẩm gia rất tốt, đương nhiên rất vui lòng làm việc này. Sau khi phô phòng, chuẩn bị lễ chúc mừng, từng việc đều làm vô cùng thỏa đáng, còn sai người trông coi trong phòng, không để người ngoài vào phòng. 

Bận rộn hồi lâu, một ngày rất nhanh đã qua, sau khi Tạ thị cảm ơn Tần thị rồi tiễn Tần thị đi, bà bèn móc ra một vật từ trong rương, để vào tay áo, đi đến Quy Nhạn các của Vân Khanh.

Đây là trước khi cưới một đêm, Tạ thị giống như những người mẹ khác, muốn giảng giải những chuyện phải chú ý khi kết hôn cho con gái nghe. Bà bảo đám nha hoàn lui xuống trước, chỉ còn lại hai người cũng ngồi trong phòng.

Nến trong phòng được đốt lên, chiếu lên vách tường sáng như ánh mặt trời, những trang sức cho việc vui trên bàn trang điểm trong phòng tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nến. 

Tạ thị nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi của con gái trước mặt, ngồi xuống bên cạnh nàng, chậm rãi nói: “Nhớ dáng vẻ khi còn bé của con, tựa như vẫn còn là ngày hôm qua, có điều chớp mắt một cái, con đã phải lập gia đình rồi.”

Những lúc sống qua ngày, cảm thấy thời gian rất dài, mà khi nhìn lại lại cảm thấy cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Tạ thị nói, đáy mắt cũng ươn ướt.

Vân Khanh biết Tạ thị thương cảm, bèn vội vàng khuyên nhủ: "Mẫu thân đừng khóc, con gả đến kinh thành cũng không xa." 

Tạ thị nhìn nàng, lắc đầu nói: “Con không hiểu đâu, đây không phải là vấn đề có xa hay không, mà là sau này con sẽ là vợ của người khác, khi nói đến con người ta cũng sẽ nói là Ngự phu nhân.”

Bà giơ tay lên, dịu dàng vuốt tóc Vân Khanh, khẽ cười một tiếng, hai giọt nước mắt đọng lại trên mặt lóe sáng như trân châu, ánh mắt tỉ mỉ nhìn dung nhan Vân Khanh một lần nữa, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy. Cô con gái này vẫn luôn ở bên cạnh bà, nay gả đi làm vợ người ta, tấm lòng người làm mẹ vừa vui vẻ vừa phiền muộn:

“Mẫu thân hơi xúc động, con là bảo bối của mẫu thân, vào Cẩn Vương phủ không thể sống thoải mái như ở nhà, lòng mẫu thân không nỡ, cứ nghĩ nếu con chịu thiệt thòi thì làm sao bây giờ? Tính cách này của con dù có bị uất ức cũng không nói với ta, sợ ta lo lắng, nhưng mẫu thân chính là như vậy, không nhìn thấy con là lại hết lòng lo lắng cho con.” 

Ngón tay dịu dàng của mẹ phủ lên đỉnh đầu mang theo từng dòng nước ấm, trong mắt Vân Khanh cũng xông lên một lớp sương mỏng, tựa đầu và bờ vai không phải vô cùng dày rộng nhưng lại rất thân thiết của Tạ thị.

Kiếp trước nàng xuất giá, nàng mang theo tai tiếng không chịu nổi, lại từ Dương Châu đến kinh thành, tất cả đều lạ lẫm.

Con người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, mẫu thân khi đó càng lộ ra sự lo lắng và sợ hãi nhiều hơn, sự hạnh phúc khi gả con gái đi lại rất ít. 

Giờ đây tuy đáy mắt Tạ thị vẫn còn lo lắng nhưng nhìn ra được bà tương đối hài lòng với việc Vân Khanh gả cho Ngự Phượng Đàn. Chí ít kiếp này Vân Khanh đã không còn tai tiếng xấu nữa, còn có sắc phong và ban hôn của bệ hạ, những điều này đối với một nữ tử mà nói chính là một sự bảo đảm.

Thân làm mẹ, điều mong muốn nhất không phải là con gái mình được nở mày nở mặt xuất giá đến nhà hôn phu đối tốt với con gái hay sao?

Vân Khanh đưa tay ôm bả vai Tạ thị, cọ cọ đầu nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng, con gái đi Cẩn Vương phủ cũng có thể sống yên ổn.” 

Mặc kệ là hoàn cảnh gì, đối mặt với ai, trải qua hai năm không ngừng tôi luyện, Vân Khanh có lòng tin dựa vào sự cơ trí của nàng bây giờ, nàng vẫn có thể ứng phó được với những tình huống trong trạch viện.

Tạ thị nghe thấy những lời này, trong lòng lại càng xúc động, bây giờ con gái có thể nói ra những lời tự tin như vậy, đây đều là đã phải đối mặt với nhiều người nhiều việc mới có thể có được sự tự tin đó. Con gái đã trưởng thành, nên có tương lai riêng của mình.

Cũng như chim đã đủ lông đủ cánh, đã đến lúc rời khỏi cánh chim của mẹ để sống một mình rồi. 

Vân Khanh cũng đã lớn lên, không còn tiểu cô nương cần mình hết lòng lo lắng nữa.

Tạ thị cầm khăn lau khô nước mắt trên mặt, nhìn gương mặt của Vân Khanh, mỉm cười nói: “Mẫu thân biết, Vân Khanh của ta vẫn luôn rất giỏi.”

Nói rồi, bà móc ra một quyển sách từ trong tay áo, đặt vào tay Vân Khanh, hơi ngại ngùng, nét mặt cũng hơi lúng túng nói: “Sách này, lát nữa buổi tối một mình còn ở trên giường xem đi.” 

Vân Khanh cúi đầu nhìn quyển sách bìa màu vàng trong tay mình, sau khi hơi ngẩn ra, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Đời trước nàng cũng là người đã kết hôn, đương nhiên biết thứ trong tay mình là thứ gì. Mà Tạ thị thấy nàng cúi thấp đầu xuống, bà cũng không được tự nhiên khẽ ho khan một tiếng, mắt nhìn bình sứ Thanh Hoa trước mặt. Sau khi nói xong những chuyện phải làm trong đêm động phòng hoa chúc, bà quay đầu lại nhìn Vân Khanh, cũng không biết nàng nghe có hiểu hay không, cầm khăn cười hỏi:

“Những lời mẫu thân vừa nói, con có nhớ không?” 

Những lời này Vân Khanh đều đã nghe qua một lần, nhưng lúc này trong tay mình đang cầm một quyển sách như vậy, bên tai lại nghe mẫu thân nói, nàng vẫn cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, nhiệt độ trên mặt cũng ngày càng tăng cao. Nàng yên lặng gật đầu, xấu hổ không mở miệng nói chuyện.

Tạ thị vốn cũng hơi ngượng ngùng, thấy Vân Khanh e lệ như vậy, bà dứt khoát không nói nữa, việc này biết đại khái là được. Bà chuyển đề tài, tiếp tục nói với Vân Khanh: “Khi vào động phòng, con phải nhớ để quần áo của con lên trên quần áo của hắn, đặt giày lên trên giày của hắn.”

Cái này Vân Khanh chưa từng nghe qua, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tạ thị, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu. 

Tạ thị cười híp mắt nói: “Đây là ngoại tổ mẫu của con nói cho ta biết, có thể quản chặt tân lang, khiến hắn không bắt nạt con được.”

Khi Vân Khanh nghe được Tạ thị nói những lời này, nàng không hề đỏ mặt, trong mắt chứa ý cười giảo hoạt, dựa vào Tạ thị nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, vậy lúc cha con và người đại hôn, có phải người cũng đè lên không?”

Tạ thị nghe xong, không khỏi giận dữ nhìn nàng, dùng ngón tay ấn trán Vân Khanh, gương mặt chứa ý cười mang theo giận dữ, nói: “Cha con tay chân nhanh hơn ta nhiều.” 

Nói như vậy, năm đó chính là Thẩm Mậu đè quần áo lên người Tạ thị rồi, xem ra cha cũng biết phong tục này, còn tay chân nhanh nhẹn như vậy.

Vân Khanh mím môi len lén cười, suy nghĩ một chút, kỳ thực ở trong phủ, thoạt nhìn mẫu thân dường như mọi chuyện đều lấy phụ thân làm chủ, nhưng trên thực tế phụ thân vẫn thương mẫu thân nhất, mọi việc chỉ cần mẫu thân vừa khóc, ông đã không còn cách nào.

Nàng không tự chủ được lại len lén nghĩ đến, không biết Ngự Phượng Đàn có hiểu được phong tục này không, đến lúc đó liệu tay chân có nhanh nhẹn như cha mình, cướp giày của nàng để xuống bên dưới hay không... 

Tạ thị thấy khóe miệng con gái nổi lên một nụ cười ngọt ngào thì biết nàng đang nghĩ tới ai rồi, nghĩ lại lại muốn dành chút thời gian cho con gái, bà bèn dặn dò vài câu, dặn nàng hôm nay đi nghỉ sớm một chút, đừng đọc sách quá muộn để tránh ngày mai khí sắc khi rời giường không tốt.

Vân Khanh tất nhiên đồng ý từng cái một, tiễn Tạ thị ra ngoài, nàng đứng ở cửa viện nhìn ra bên ngoài.

Thẩm phủ đã được quét dọn sạch sẽ, toàn bộ hoa cỏ cây cối trong phủ cũng đã được người ta sửa sang lại, hiện ra một tư thế bừng bừng sức sống lại dạt dào hỉ khí. Cửa phủ đốt đèn lồng đỏ lớn treo thật cao, tơ lụa màu đỏ treo dưới hành lang trong phòng, trên mái hiên bay nhẹ nhàng theo gió, tựa như những đám mây màu đỏ, đứng trong viện nhìn từ xa, chỉ cảm thấy mình đang trong không khí vui mừng. 

Nàng đứng ở đó nhìn, nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai năm qua từ sau khi mình sống lại, một loạt những chuyện nàng phải đối mặt sau khi đột nhiên sống lại, nàng vô cùng cảm khái. Có lẽ giống như Tạ thị nói vậy, khi trải qua thì thấy ngày ngày đều chậm, đợi đến khi thời gian qua đi rồi, lúc nhìn lại chỉ là thời gian trong nháy mắt. Đây cũng là cái gọi là thời gian trong nháy mắt.

Lưu Thúy nhìn bóng dáng Vân Khanh đứng ở cửa, cười hì hì nói: "Tiểu thư, hôm nay phu nhân dặn nô tỳ thúc giục người đi ngủ sớm một chút. Người đừng vui quá mà không ngủ được đó.”

Vân Khanh quay đầu nhìn gương mặt xinh xắn của Lưu Thúy, hoa lá trong sân khẽ đung đưa, tuy ở đây không bao lâu nhưng nhà chính là nhà, đều có một tình cảm sâu đậm trong lòng. Nàng chậm rãi đi vào trong viện, nói với Lưu Thúy: “Bây giờ còn sớm mà.” 

Lưu Thúy biết tâm trạng Vân Khanh lúc này nhất định là căng thẳng và kích động, hoặc còn có cả không nỡ, nàng nghe nói trước đây có nữ tử lúc gả đi còn ở trong phòng khóc đến kinh thiên động địa, tiểu thư dù không khoa trương như vậy, trong lòng cũng sẽ không nỡ, bèn đi theo sau Vân Khanh cười đùa nói: “Tiểu thư, có phải người căng thẳng không? Người yên tâm đi, nô tỳ thấy thế tử đối xử với người tốt như vậy, dù có gả qua đó cũng không cần lo lắng gì.”

Vân Khanh cười chúm chím liếc mắt nhìn nàng ấy, thấy khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng ấy liến thoắng nói, rõ ràng là để mình không lo lắng như vậy nữa đây mà: “Há mồm ngậm miệng toàn là gả đi, người không biết còn tưởng rằng cái gì em cũng hiểu đó.”

"Tiểu thư!" Lưu Thúy bị chặn lại, xoay người nói: 

“Người không có lúc nào không chế nhạo nô tỳ sao? Thế tử đối tốt với người, người khác không biết, nô tỳ lại rất rõ ràng.”

Vân Khanh nhìn bộ dạng ấy của nàng ấy, lập tức nở nụ cười, vốn đúng là hơi căng thẳng. Nói thế nào đi nữa thì Cẩn Vương phủ cũng không so được với nhà mình, Cẩn Vương phi cũng không phải là Tạ thị, bây giờ nàng nghĩ tới ngày mai còn là một ngày phải cực khổ nữa, bèn đi nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Vân Khanh đã tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi lại, lúc này hạ nhân trong phủ Phù An Bá cũng đã bắt đầu bận rộn. Ngày đại hôn cuối cùng đã tới.