Khi nàng quay đầu lại thì mọi người cũng đã viết xong bài thơ của mình giao cho Cổ Thần Tư. Cổ Thần Tư cho nha hoàn đem thơ của các vị tiểu thư chép lại. Bởi vì dù gì cũng là nữ quyến, nếu thơ văn tự tay viết rơi vào trong tay nam tử bên ngoài thì gặp phải phiền toái gì cũng sẽ không tốt.
Thơ ca đưa qua xong các tiểu thư lại bắt đầu nói chuyện phiếm nhưng trên mặt mỗi người đều có chút thấp thỏm không yên, ánh mắt thường nhìn về phía gian Thuỷ tạ ở đối diện, trộm nghĩ không biết mình viết bài thơ vừa rồi có thể hiện được chút tài hoa nào hay không.
Một lát sau các công tử ở đó đều đứng lên, Tam hoàng tử với thân hình hơi béo, mặc cẩm bào màu xanh đậm thêu rồng dẫn đầu đám người đi tới.
Tam hoàng tử so với Tứ hoàng tử lớn hơn hai tuổi, nét mặt có vẻ giống Minh Đế nhiều hơn, thân hình hơi béo nhưng không khiến người ta có cảm giác đáng khinh mà ngược lại có vài phần phong độ. Tuy vậy là trên mặt lại ẩn giấu vẻ tàn khốc, tuyệt đối không phải là người hòa ái như vẻ bề ngoài. Trong triều đình cũng có nhiều người ủng hộ vị hoàng trưởng tử này cho nên hắn cũng là một trong những ứng viên của chức Thái tử.
Theo sau hắn còn có Từ Nghiên Mặc trưởng tử của Từ quốc công, Tân Khoa Trạng Nguyên Cảnh Trầm Uyên, tân khoa Bảng Nhãn Tư Bồi Thạch, An Sơ Dương, Trì Diệu thứ tử của Trì Quận Vương cùng với những nam tử trẻ tuổi khác. Xem trang phục thì phần lớn đều là thế gia công tử.
Đại Ung có nhiều tuấn nam mỹ nữ, ở đây lúc này ai nấy đều là người tuấn tú lịch sự. Khi những nam tử trẻ tuổi này vừa đi đến liền khiến nhiều tiểu thư thẹn thùng, lui về một bên tránh bị thất lễ trước mặt người khác.
Vân Khanh nhìn Trì Diệu đứng ở bên người An Sơ Dương thấy mặt mày tuấn lãng, khí chất thanh thuần, bộ dạng tuấn tú lịch sự liền quay đầu nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, quả nhiên thấy nàng ấy vẻ mặt thẹn thùng, thoáng liếc nhìn Trì Diệu rồi cúi đầu sau đó lại nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa.
Trong tay Tam hoàng tử cầm một bài thơ đi tới nói: "Thần Tư, ngươi không hổ là kinh đô tài nữ. Hôm nay viết ra bài thơ này lại có thể khiến Tân Khoa Trạng Nguyên cũng phải khen ngợi, quả thật không đơn giản."
Cảnh Trầm Uyên những ngày gần đây mới từ Dương Châu trở về chưa cùng Vân Khanh gặp lại, hai người khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Lúc này nghe Tam hoàng tử ngỏ lời khen ngợi bài thơ này thì thở dài cười nhạt nói: "Bài thơ này đâu chỉ có mình thần khen ngợi, ngay cả những người khác cũng có nhận định như vậy. Tư huynh còn nói muốn đến thỉnh giáo Cố tiểu thư đây này."
Cổ Thần Tư viết ra bài thơ này xác thực không tệ. Vừa rồi khi vừa đưa thơ qua, không chỉ có hắn khen ngợi mà bây giờ Tam hoàng tử lại cố tình ở trước mặt mọi người nói lời khen ngợi ngụ ý muốn lôi kéo. Hắn tự nhủ mình không có ý gì khác với vị Cổ Thần Tư tiểu thư này mà ánh mắt đối phương lại lộ ra vẻ kiêu ngạo thì tốt nhất vẫn nên sớm nói rõ ý của mình mới được.
Mà vừa rồi Tư Bồi Thạch liên tục nịnh nọt Tam hoàng tử, sau khi nhìn thấy bài thơ cùa Cổ Thần Tư lại không dứt lời tán dương, nếu hắn đã có ý nịnh bợ như vậy không bằng thuận nước đẩy thuyền, tạo cái nhân tình cho hắn.
Vân Khanh nghe vậy nội tâm cười thầm. Có thể nói ngoài tài học hơn người ra thì Cảnh Trầm Uyên ở phương diện đối nhân xử thế cũng là thực khéo biết đưa đẩy. Lúc này Tư Bồi Thạch cảm kích nhìn Cảnh Trầm Uyên sau đó liền đi lên trước từng bước, sắc mặt hơi hồng khom mình hành lễ với Cổ Thần Tư nói: "Cổ tiểu thư xuất thơ ý cảnh siêu phàm: "có tình có lí" như vậy, chỉ có từ "phong lưu khác biệt" mới có thể hình dung được. Tiểu sinh vô cùng bội phục."
Vân Khanh nghe được lời của Tư Bồi Thạch thì hơi nhíu mày, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn về phía Cổ Thần Tư thấy vẻ mặt của nàng ta thản nhiên thì nghĩ chẳng lẽ vị Cổ tiểu thư này viết thơ cùng phong cách như mình sao? Không ngờ giữa bọn họ cũng có chút ăn ý như vậy.
Gặp Tân phong Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn đều nói như vậy nên Lâm Chân cũng có chút tò mò, không biết bài thơ tài tình ra làm sao mới có thể được khen ngợi như thế: "Bài thơ hay như vậy thì chúng ta cũng rất muốn thưởng thức đó."
Tam hoàng tử nghe thấy lời Cảnh Trầm Uyên nói liền biết vị Trạng Nguyên này có ý lảng tránh. Tuy rằng Cảnh Trầm Uyên là cháu ngoại của Trương các lão nhưng dù sao cũng là cách một thế hệ, Tam hoàng tử nhận thấy Minh Đế xem trọng vị Trạng Nguyên này nên nếu không mượn được sức hắn thì ít nhất cũng tạo được mối quan hệ hòa thuận. Bây giờ đã biết ý tứ của hắn, ánh mắt thâm trầm quay sang nói với Tư Bồi Thạch: "Nếu Tân khoa Bảng Nhãn đã nói thế, vậy ngươi ở trước mặt mọi người ngâm bài thơ đó đi. Nếu không có Trạng Nguyên Lang thì thay bằng một Bảng Nhãn cũng không tệ, chỉ cần có thể tâng bốc Cổ Thần Tư là được.
Cổ Thần Tư sau khi nghe các công tử nói vậy thì vẻ mặt tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng không mở miệng ngăn cản. Tư Bồi Thạch tiến lên vài bước, hơi chút ngại ngùng nhìn Cổ Thần Tư rồi dùng giọng diễn cảm ngâm thơ:
"Bài thơ 《 Vịnh cúc 》
Vô lại thi ma hôn hiểu xâm,
Nhiễu ly y thạch tự trầm âm.
Hào đoan uẩn tú lâm sương tả,
Khẩu giác cầm hương đối nguyệt ngâm.
Mãn chỉ tự liên đề tố oán,
Phiến ngôn thuỳ giải tố thu tâm?
Nhất tòng Đào lệnh bình chương hậu,
Thiên cổ cao phong thuyết đáo câm (kim).
(Bài "Vịnh cúc" trích trong tuyển tập "Hồng Lâu Mộng" – xin được mượn bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng:
Sớm tối ma thơ lẩn quất hoài,
Quanh rào tựa đá khẽ ngâm chơi.
Sương kề ngọn bút thơ giàu tứ,
Trăng rọi trên môi giọng ngát mùi.
Mối hận ngấm ngầm đề chật giấy,
Lòng thu giãi tỏ biết chăng ai?
Phẩm bình từ lúc nhờ Đào lệnh,
Cao tiết nghìn thu rộn khắp nơi.)
Hắn vừa ngâm xong thì từ đằng xa truyền đến tiếng tán thưởng: "Bài thơ thật hay."
Nhìn sang thì thấy Ngũ hoàng tử mỉm cười đi cùng Tứ hoàng tử, Ngự Phượng Đàn và hai nam tử lạ mặt đi đến. Tam hoàng tử vừa nhìn thấy Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng hai nam tử xa lạ phía sau, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Ngự Phượng Đàn nói: "Thì ra Thế tử không đi cùng ta đến đây là bởi vì đi với Tứ đệ, Ngũ đệ chiêu đãi hai vị khách quý đến từ Tây Vực."
Trước đó việc Minh Đế đem nhiệm vụ chiêu đãi hai vị Hoàng tử Tây Vực giao cho Ngự Phượng Đàn đã khiến Tam hoàng tử bất mãn bởi bình thường những chuyện như vậy sẽ do Hoàng tử như hắn đảm nhiệm. Hơn nữa người có tư cách chiêu đãi ngoại tân (khách nước ngoài) đại đa số là Hoàng tử có tư chất làm Thái tử nhưng Minh Đế lại không chỉ định ai trong ba Hoàng tử đã thành niên mà để cho Ngự Phượng Đàn tiếp quản chuyện này, cũng không biết trong lòng ông ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, Tam hoàng tử rõ ràng có ý nhằm vào hắn.
"Chỉ có thể trách Tam đường huynh ngươi đi nhanh quá, khẩn trương muốn nhìn xem chủ nhân của bài thơ này nên trong chốc lát ta không theo kịp, chỉ có thể cùng Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đến vừa đúng lúc cùng nhau đi qua đây thôi." Dĩ nhiên Ngự Phượng Đàn cũng không phải là người tùy tiện có thể bị ngôn ngữ công kích, hắn bất động thanh sắc mà châm chọc Tam hoàng tử vì muốn thân thích của mình là Cổ Thần Tư được vang danh đã đi quá vội vàng, căn bản là chưa từng đem hai vị khách quý của Tây Vực đặt ở đáy mắt.
Điều này làm cho mọi người ở đây đều có ý nghĩ khác về Tam hoàng tử, khiến Tam hoàng tử tức giận đến biến sắc, trên khuôn mặt trắng tròn nổi lên chút hồng. Ngự Phượng Đàn thấy hắn ta như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên không nói gì thêm về hắn nữa mà chuyển sang hai vị nam tử lạ mặt phía sau nói: "Thái tử, An Tố Vương, các tiểu thư của Đại Ung chúng ta đang tổ chức hội thơ, các ngươi cũng góp ý bình luận một chút."
Nam tử được gọi là Thái tử là Hách Liên An Nguyên, khuôn mặt hắn hơi vuông, vóc người cao lớn, toàn thân có một cỗ bá đạo cuồng vọng khí chất của người trên cao, tầm mắt đảo qua các nữ tử trong đình dõng dạc nói lớn: "Thơ ca chẳng qua chỉ dùng để giải sầu, không có việc gì tụ tập một chỗ rồi ngươi một câu ta một câu không biết là đang nói cái gì, nào có sảng khoái như cưỡi ngựa rong ruổi chứ!"
Lời nói ra cực kỳ cuồng vọng, không có một chút lễ tiết khiến các tiểu thư trong gian thủy tạ ai nấy đều nhíu mày. Thái tử Tây Vực tuy quyền cao chức trọng nhưng là khách nhân, một chút lễ giáo tôn trọng nước khác cũng không có khiến người khác khó mà ưa thích nổi.
Vân Khanh cũng biết vị Thái tử Hách Liên An Nguyên này, hắn là nhi tử của Tây Vực Vương và Vương Hậu, bộ tộc của mẫu thân có gia thế không tầm thường, xuất danh chính thống. Hách Liên An Nguyên mười tuổi đã được phong làm Thái tử Tây Vực, dưới sự bợ đỡ của mọi người đã hưởng thụ cuộc sống phong quang vô hạn. Người như vậy thì tính cách cuồng vọng cũng không có gì kỳ quái. Ai bảo người ta là đứa trẻ ngậm thìa vàng ra đời chứ?
Khi sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi, nam tử đứng ở Hách Liên An Nguyên bên người mới mở miệng nói chuyện: "Vương huynh ngươi là nam tử, đương nhiên cưỡi ngựa rong ruổi chính là chuyện sảng khoái nhất nhưng các nữ nhi luôn ôn nhu đoan trang diễm lệ cũng không thể giống như nam nhi được. Nếu ai ai cũng rong ruổi trên lưng ngựa ra chiến trường chẳng phải khiến cho hậu cần trống không, lương y không ai tiếp viện sao?"
Nếu hai nước muốn ký hiệp ước hòa hảo tự nhiên là không hy vọng có chuyện gì gây xung đột, do vậy khi có người đứng ra hoà giải ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm một hơi cùng nhìn về phía vị nam tử đã nói chuyện - Hách Liên An Tố.
Tây Vực khác với Đại Ung, Hoàng tử của họ một khi thành niên sẽ được phong vương, mà lần này cùng Thái tử đi sứ đến Đại Ung là vị An Tố Vương này. Diện mạo của hắn so với Hách Liên An Nguyên không có sự sắc bén bá đạo nên đứng ở bên cạnh Hách Liên An Nguyên rất dễ bị bỏ qua, nhưng khi hắn vừa mở miệng nói chuyện thì mọi người sẽ chú ý tới. Thật ra hắn cũng rất tuấn mỹ nhưng là người không thích tản ra khí chất của mình mà thôi.
Nghe Hách Liên An Tố nói xong, ánh mắt Hách Liên An Nguyên liếc sang có chút khinh thường, khi ánh mắt nhìn đến Vân Khanh thì lập tức sáng rỡ.
Từ trước đến nay hắn đã nhìn quen mỹ nhân, ngày đó ở trong xe ngựa, từ rất xa nhìn thoáng qua Vân Khanh chỉ cảm thấy dáng người không tệ nhưng lúc này nhìn gần đột nhiên cảm thấy như trăm hoa nở rộ ngay trước mắt, làn váy uyển chuyển như nước, áo ngoài như mây, ngồi ngay ngắn ở đó như một vị Hoa tiên tử. Tuy rằng thoạt nhìn nàng có vẻ hơi nhu nhược nhưng dung mạo xinh đẹp dường này tuyệt đối có thể bổ sung cho khuyết điểm kia. Nếu cưới về làm Thái Tử Phi, không nói đến thân phận, chỉ dựa vào diện mạo như vậy trong đám nữ tử của các huynh đệ khác cũng là khó gặp, còn so với trong hoàng cung Tây Vực thì chưa chắc các phi tần của phụ vương có được vẻ đẹp như vậy. Thật không uổng công hắn cực khổ đến đây một chuyến để ý bản hiệp ước vô dụng này rồi.
Lại nhớ đến biểu hiện của Thẩm Vân Khanh ngày đó, nàng đúng là một nữ tử thông tuệ, đáp án câu đó là con kiến, nàng cũng là người thứ hai nghĩ ra. Nếu nàng có thể dốc sức phụ trợ hắn thì khi ngồi trên vương vị hắn cũng sẽ không ngần ngại mà cho nàng một vị trí ở lại bên cạnh mình. Hách Liên An Nguyên trong lòng thầm nghĩ, mỗi một ý tưởng đều tràn ngập cuồng vọng, chỉ xem người hòa thân như một vật tùy thân mà không hề coi là chính thê chút nào.
Trong lúc đó Tứ hoàng tử lại nhìn Vân Khanh chăm chú, nghĩ đến đêm đó mình đã chắc chắn sẽ cưới nàng làm Trắc phi rồi từ từ hành hạ nàng, nhưng cuối cùng lại trở thành trò đùa. Đợi lát nữa trên yến hội Tây Vực sẽ nêu lên yêu cầu cưới nàng, nàng sẽ phải đi hòa thân trở thành nữ nhân của người khác.
Đã qua nhiều năm như vậy, lần duy nhất trong đời hắn muốn cưới được một nữ tử thì lại phải đưa cho người ngoại cương quả thực khiến cho hắn cực kỳ khó chấp nhận. Nhưng trước việc nước hắn chỉ có thể buông tha cho một nữ nhân chứ không thể từ bỏ những nỗ lực mấy năm nay. Hắn nhớ rõ lời nói và ánh mắt dò xét của Minh Đế nên tuyệt đối không thể phạm loại sai lầm như vậy nữa.
Ngự Phượng Đàn lạnh lùng nhìn Hách Liên An Nguyên. Trường bào tuyết trắng khiến hắn như một bức tượng điêu khắc đứng trong làn băng tuyết, không có một chút ấm áp nào. Nhận thấy động tác của Ngự Phượng Đàn, ánh mắt Ngũ hoàng tử như có điều gì suy nghĩ, nhìn thoáng qua Hách Liên An Nguyên và Vân Khanh sau đó lâm vào trầm tư.
Nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên An Nguyên, trong lòng An Sơ Dương có chút không vui, lạnh băng mở miệng nói: "Mới vừa rồi còn không phải muốn phẩm thơ à? Phải chăng thơ của Cổ tiểu thư là bài hay nhất hôm nay?"
Lời vừa nói ra cũng đem lực chú ý của những người khác quay trở lại vấn đề này, Tư Bồi Thạch đi đầu nói: "Hôm nay bài thơ này tuyệt đối có thể nói là xuất sắc nhất."
Khi Vân Khanh nghe được bài thơ ngâm lên đã cảm thấy có chút khó nói, lúc này nghe Tư Bồi Thạch lại tiếp tục ca ngợi nàng chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng An Tuyết Oánh lại cau mày nhìn Cổ Thần Tư nói: "Bài thơ này là Vân Khanh viết, nàng và ta cùng nộp bài lên, có phải có lầm lẫn gì hay không?" Lời của nàng vốn là lời khách khí bởi vì sau chuyện của An Ngọc Oánh, An phu nhân cảm thấy nên cho An Tuyết Oánh hiểu thêm về đạo lí đối nhân xử thế vì thế thường xuyên dạy bảo nữ nhi, tuy rằng trong một lúc không thể biết hết nhưng cũng phần nào để An Tuyết Oánh nhìn nhận các sự việc không còn đơn giản nữa. Ai cũng không phải kẻ ngốc, trên mỗi tập thơ đều có ghi tên người viết thì khó xảy ra chuyện lầm lẫn được.
Khi nghe An Tuyết Oánh nói, sắc mặt Cổ Thần Tư từ kiêu ngạo liền trở nên khó coi. Những người trong nhà thủy tạ đều đột nhiên nhìn nhau có chút khó xử nhưng không ai mở miệng nói chen vào. Tuy rằng xuất thân Thẩm Vân Khanh không bằng người khác nhưng nay cũng là một Quận chúa, Thái Hậu còn để cho nàng ngủ lại trong cung thì hiển nhiên là rất thích nàng. Nếu không có gia thế hùng hậu như Cổ Thần Tư thì không thể tùy tiện trêu chọc được.
Tam hoàng tử vốn là muốn cho biểu muội của mình có thể rạng danh để chọn một mối hôn sự tốt, đến lúc đó hắn cũng có thêm một trợ thủ. Tuy nhiên với tình huống lúc này thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn. Đối với những hộ ngoại tộc như Đột An Bá phủ gia nhập giới thượng lưu trong kinh thành hắn luôn có một loại thái độ khinh bỉ không để vào mắt vì vậy lúc này mới nhìn sang Vân Khanh, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm âm thầm khen ngợi.
Cổ Thần Tư bị mọi người nhìn lại sắc mặt đỏ ửng nghĩ rằng trong trường hợp đông người như thế này không thể bị hạ bệ liền quay đầu nói với An Tuyết Oánh: "An tiểu thư cũng không nên nói lung tung như vậy. Ngươi không thể bởi vì Vận Ninh quận chúa có chức cao thì nói những bài thơ hay đều là của nàng. Ngươi không thể vì lấy lòng người khác mà theo chiều gió vu hãm ta. Hành vi như vậy thật sự quá mức vô sỉ!"
An Tuyết Oánh vốn nói chuyện cực kỳ khách khí, nếu Cổ Thần Tư thông minh một chút thì chỉ cần dựa theo lời của An Tuyết Oánh nói là nha hoàn chép sai thơ, đề sai tên, như vậy ai cũng dễ xuống đài. Nhưng bây giờ nàng ta lại chỉ trích An Tuyết Oánh vì nịnh bợ Vân Khanh làm ra hành vi vô sỉ, việc này tuyệt đối khiến An Tuyết Oánh không thể chấp nhận. Hai tay nàng nắm chặt, đôi mắt long lanh có chút sắc bén nhìn Cổ Thần Tư rồi đứng lên nói: "Cổ tiểu thư, thơ này là Quận chúa Vận Ninh viết ra sau đó giao cho ta cùng trình lên, chẳng lẽ ta còn có thể nhớ sai. Ngươi nói ta vô sỉ, vậy ngươi đạo văn người khác thì gọi là cái gì!"
Cổ Thần Tư thật không ngờ bình thường An Tuyết Oánh ôn lương hiền dịu lúc này lại có bộ mặt kiên cường. Dĩ nhiên nàng ta cũng sẽ không biết được rằng tuy rằng An Tuyết Oánh tính tình mềm mỏng nhưng khi muốn bảo vệ bạn tốt thì tuyệt đối không phải là loại chỉ biết núp ở phía sau tránh gió. Hơn nữa thơ làm có hay hay không trong quan niệm của nàng không quan trọng, mấu chốt là nhân phẩm con người rất trọng yếu.
Từ lúc nãy đến giờ Vân Khanh vẫn luôn ngồi im không nói, ánh mắt nhìn về phía Trì Diệu thì thấy hắn ta nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh với ánh mắt có chút không vui sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ đối với vị hôn thê này không có hứng thú.
Chẳng lẽ Trì Diệu không thích An Tuyết Oánh? Nhưng sao lúc trước lại nghe nói Trì Quận Vương phi rất yêu thích, hài lòng về An Tuyết Oánh?
Cổ Thần Tư sau khi bị chỉ trích liền hạ quyết tâm đem bài thơ này coi là của mình. Vừa rồi ngoài An Tuyết Oánh thấy được bản gốc bài thơ thì cũng không còn ai khác đọc được. Thẩm Vân Khanh là con gái của thương nhân, nếu nói là tài hoa thì những người khác cũng không mấy tin tưởng. Nàng là kinh đô tài nữ chẳng lẽ việc thắng được bằng một thủ thơ không phải là chuyện bình thường sao?
Lâm Chân nghe hai người nói chuyện rồi quan sát Vân Khanh và Cổ Thần Tư. Quả thật Cổ Thần Tư ở kinh thành thanh danh vang dội mà Vân Khanh trước giờ vẫn luôn từ chối các buổi tiệc trà xã giao giao lưu văn chương nên trong kinh sớm đã có lời đồn nói con gái thương nhân không tài không hoa. Lúc này nhìn An Tuyết Oánh trở nên tức giận, nàng ta cũng nghĩ giống như lời của Cổ Thần Tư liền nhỏ giọng hỏi: "An tiểu thư, bài thơ này thật là Quận chúa làm à? Thoạt nhìn có chút không giống."
Đương nhiên Lâm Chân nói lời này cũng không phải có ác ý. Nàng cũng chỉ là mang tâm tình như những người khác mà nói ra thôi, nhưng lời này làm cho dáng vẻ bệ vệ của Cổ Thần Tư càng thêm tự tin. Mới vừa rồi nàng ta còn có chút chột dạ nay như được lên chín từng mây, sắc mặt mang theo vẻ đắc ý nói: "Quận chúa Vận Ninh, cho dù Ngoại Tổ Phụ của ngươi là đế sư của tiên đế vang danh thiên hạ nhưng ngươi cũng không phải là lớn lên trong dòng dõi thư hương. Ta có thể lý giải tâm trạng nóng lòng muốn có được danh tiếng nhưng tác phẩm thơ từ xuất sắc này cần phải dựa vào bản lĩnh chân thật mới làm được. Mạo muội làm ra chút hành vi trơ trẽn chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy căm ghét."
Vân Khanh nhìn miệng nàng ta cứ nói liên hồi một tràng dài, suy luận ra một màn vô sỉ liền cười lạnh lùng kéo An Tuyết Oánh ra sau phía sau mình, nhìn Cổ Thần Tư nói: "Hôm nay ta vốn không muốn vạch trần. Ngươi đã làm sai còn muốn ở đây khí thế bức người chính là muốn ta đem chân tướng nói ra. Vậy ta đây khẳng định: Bài thơ《 Vịnh Cúc 》là do ta viết."
Tam hoàng tử nghe xong liền nheo đôi mắt, lộ ra khí thế nhìn chằm chằm Vân Khanh. Cổ Thần Tư là biểu muội của hắn nên đương nhiên không thể để cho tội danh đạo văn này rơi xuống người Cổ Thần Tư, cho nên hắn sẽ không mở miệng ngăn cản hai người tranh luận với nhau.
Mà Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử lại càng không mở miệng. Bọn họ hi vọng Cổ Thần Tư bị mất mặt dẫn đến Tam hoàng tử cũng sẽ bị mất mặt trước mặt khách quý Tây Vực, như vậy mới có thể coi như là đả kích Tam hoàng tử.
Hách Liên An Nguyên thì lại cười cười ngồi xuống, ánh mắt mang vẻ châm chọc nhìn một màn kịch trước mặt rồi nhìn thoáng qua Ngự Phượng Đàn mang ẩn chứa địch ý.
Ngự Phượng Đàn rõ ràng biết hắn đang châm chọc điều gì nhưng không mở miệng ngăn cản tình huống trước mặt, thậm chí trước ánh mắt của hắn ta cũng coi như không nhìn thấy, đôi mắt chỉ dừng trên đám người trong đình. Tây Vực lúc trước bị thua trong tay thủ hạ hắn nên Thái tử Tây Vực đối hắn có địch ý là chuyện bình thường.
Sự việc đi đến bước này trong lòng mỗi người đều cảm thấy thực nghi hoặc. Xưa nay Cổ Thần Tư ở kinh thành có tài danh, trong hội thơ cũng thường đoạt được hạng nhất, nếu nói nàng đi đạo thơ của người khác thì quả thực có chút kỳ lạ.
Nhưng Quận chúa Vận Ninh có thể khiến cho Bệ hạ và Tây Thái Hậu vui vẻ yêu thích thì cũng không thể là một kẻ ngốc. Nàng không thể vô duyên vô cớ tại đây làm loạn nhận thức bài thơ kia là của mình. Nếu thật sự là nhanh chóng muốn lập công trong khi ở đây có nhiều người như vậy thì một khi bị vạch trần chính là thân bại danh liệt.
"Ngươi nói là ngươi viết, vậy tại sao cuối cùng khi chép ra lại là tên của ta chứ? Vậy bài thơ ta viết đã đi đâu?" Đã đến tình trạng này Cổ Thần Tư tuyệt đối không thừa nhận chính mình đạo văn vì một khi thừa nhận thì sau này không còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài gặp người khác.
Vân Khanh nhìn nàng ta cười cười nói: "Bài thơ ngươi viết đương nhiên chỉ có ngươi biết nó ở đâu. Người thu thơ là Cổ tiểu thư cơ mà, ta làm sao mà biết được. Tuy nhiên ta muốn hỏi, nếu bài thơ này là Cổ tiểu thư viết vậy thì thơ của ta ở chỗ nào?"
"Ai biết thơ của ngươi ở đâu chứ. Có lẽ ngươi không viết nên mới cố ý để cho An tiểu thư đem thơ của mình và ngươi nộp lên. Lúc ấy ta nhìn thấy chỉ có bản của An tiểu thư." Cổ Thần Tư nói lời bịa đặt càng ngày càng lưu loát khiến An Tuyết Oánh cũng phản bác nói: "Trước khi ta nộp lên rõ ràng có hai bản, ngươi tìm ra thơ của Vân Khanh trước đi để xem thơ này rốt cuộc có phải là của nàng ấy hay không?!"