Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 362: Kiêu Ngạo (2)




Bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ có giọng nói trầm thấp của Minh Đế chậm rãi vang lên, Tuệ Không lẳng lặng nghe Minh Đế nói xong, cho đến khi Minh Đế hỏi: "Đại sư, không phải lúc ấy ngươi nói, nàng không phải yêu nữ họa quốc, nhưng vì sao trẫm lại nằm mơ thấy việc đó chứ? Đây có phải là trời xanh muốn dự báo cho trẫm, thậm chí cho dù là có người làm ra, nhưng cũng coi như là một kiểu của thiên mệnh?"

Hai tay Minh Đế đặt trên đầu gối, hơi hơi vuốt ve, quần áo màu vàng sáng bị vò ra một ít nếp nhăn, con ngươi thâm thúy nhìn vào Tuệ Không đại sư, chờ đợi lời giải thích của hắn.

Nói đến sự bất lực cùng nỗi kinh hoàng mà cơn ác mộng này mang lại, cho dù Minh đế đã tại vị hơn hai mươi năm cũng khó có khi nào cảm nhận được, nguyên nhân vì trong ngày thường ít khi phải chịu như vậy, cho nên một khi vừa cảm giác được, liền trở nên rất khó quên.

Gương mặt xinh đẹp của An Ngọc Oánh, thái độ bức bách của Tiết quốc công, còn có những thần tử mang vẻ mặt khinh thường, cùng kêu lên buộc hắn thoái vị......

Tuệ Không nửa khép hai tròng mắt, trước niệm một câu Phật hiệu, sau đó mới lấy một loại giọng điệu cao thâm phi thường, cực kỳ thong thả nói: "Bệ hạ, ngài là Chân Long hạ phàm, có thể mơ thấy loại giấc mơ này, đương nhiên là có nguyên nhân. Có một thứ gọi là, không có lửa làm sao có khói, trong buổi thọ yến hôm qua, trên người An tiểu thư thoáng hiện Cự Long, tuy đây là do mẫu thân nàng gây nên, nhưng dù gì cũng trùng với ký ngữ, bần tăng từng nói, nếu là trùng hợp, vậy cũng không tính là ký ngữ. Tuy nhiên, cho dù là vậy, nhưng cũng có thể thấy, sát khí trong số mệnh của An tiểu thư rất nặng, mới có thể dẫn đến loại trùng hợp này."

"Sát khí rất nặng?" Minh Đế hơi nghiêng người tới trước, nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, từ khi sinh ra số mạng nàng đã mang sát khí, dẫn tà khí đến, cho nên mặc dù việc này do mẫu thân nàng gây nên, nhưng cũng do có sát khí dẫn dắt." Đôi mắt Tuệ Không xa xăm: "Mặc dù không có năng lực họa quốc, nhưng thực ra cũng không phải là điềm lành."

"Vậy vì sao ngày đó cao tăng không nói với trẫm?" Lúc này không phải Minh Đế đang hoài nghi, mà là cảm thấy ngày đó hẳn nên trực tiếp bắt An Ngọc Oánh lại, nay lại không thể dùng tội danh này để xử lý nàng, dù sao Tiết quốc công cùng Ninh Quốc Công còn ở đấy, mặc dù hắn là hoàng đế, cũng không thể lật lọng, hình tượng đế vương Nhất Ngôn Cửu Đỉnh vẫn cần bảo trì.

Trong đôi mắt Tuệ Không mang theo vẻ nhân từ, nói: "Bệ hạ, ngày đó là thọ yến của An lão thái quân, mà mẹ nàng ấy lại phạm phải tội lớn, bần tăng là người xuất gia, không đành lòng tiếp tục kích thích một nữ nhân nhu nhược. Vả lại, bần tăng cũng từng nghĩ, thân phận của An tiểu thư thật cao quý, tuy có sát khí, nhưng nếu gả cho người có nhiều quí khí, long khí thịnh, liền có thể áp chế cỗ sát khí này, cho nên bần tăng cũng chưa từng nhiều lời, khiến bệ hạ thêm ưu phiền."

Minh Đế nghe Tuệ Không từ từ nói, bắt lấy trọng điểm trong lời nói của hắn, ánh mắt hơi co rụt lại, hỏi ngược lại: "Ý của đại sư là, sát khí của An Ngọc Oánh cần phải có người thân phận cao quý, mới có thể áp chế?"

"Bệ hạ quả nhiên thánh minh, quả thực là vậy. Người càng quý khí, càng có thể áp chế sát khí trên người nàng." Tuệ Không bất động thanh sắc nhìn Minh Đế, gật đầu với Minh Đế, nói, mặt mày giãn ra, tràn ngập thành kính cùng thanh cao.

Trong đầu Minh Đế nhanh chóng xoay chuyển, chẳng lẽ hắn nằm mơ thấy giấc mộng quỷ dị này, là do sát khí nặng của An Ngọc Oánh mà ra, mà hắn không thể lấy tội danh sát khí quá nặng mà xử trí An Ngọc Oánh, cũng may Tuệ Không đại sư đã chỉ cho hắn phương pháp giải quyết..

"Đại sư cảm thấy, ai có nhiều quý khí đây?"

"Trong thiên hạ, đương nhiên Thiên Tử quý nhất."

Những lời này, đương nhiên là Minh Đế biết, cũng thấy có chút dễ nghe. Nhưng hắn lại lắc lắc đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ buồn bã: "Đại sư không biết, nước ta từ khi khai quốc tới nay, trong hậu cung, không thể có hai phi tử xuất thân từ cùng một nhà. Nay trong cung đã có Oánh phi, nàng ta lại là đích muội của Oánh phi, không thể tiến cung nữa."

"Bần tăng không biết loại quy củ này, mong bệ hạ thứ tội. Chỉ là loại sát khí này của An tiểu thư vẫn chưa nặng đến mức phải là người quý khí nhất mới có thể ngăn chặn, chỉ cần quý khí tương đương với sát khí của nàng, lại ở gần bệ hạ, cũng có thể hóa giải."

Ngụy Ninh ở một bên nghe Tuệ Không đại sư nói, ở gần bệ hạ, lại là người quý khí, không phải đang nói đến hoàng tử sao.

"Đại sư là nói, hoàng tử của trẫm cũng có thể?" Minh Đế ma sát ngón cái cùng ngón trỏ với nhau, thực hiển nhiên đang tự hỏi trong đám hoàng tử ai thích hợp nhất.

Trước mắt, hoàng tử trưởng thành chỉ có ba người, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, cùng Ngũ hoàng tử.

Chính phi của Tam hoàng tử đã định, lại có trắc phi, so với hai vị hoàng tử khác mà nói, chỉ hôn cho hắn thật không thích hợp.

Tứ hoàng tử do Đương Kim hoàng hậu sinh, Minh Đế là phụ thân hắn, so ra hắn còn quý khí hơn cả Ngũ hoàng tử đã sớm mất mẫu thân, hơn nữa Ngũ hoàng tử đã có một trắc phi, mà vị trí trắc phi chính phi của Tứ hoàng tử đều còn trống, thân phận đích nữ của Ninh Quốc Công, chỉ hôn cho Tứ hoàng tử cũng thập phần thích hợp.

Chỉ là có chút việc khiến trong lòng Minh Đế hơi có bất mãn, thật vất vả Tiết thị mới bị hình phạt đóng đinh làm cho tàn phế, theo như hắn biết, chắc chắn không chịu được bao lâu nữa sẽ chết, như vậy liền chặt đứt liên kết giữa Ninh Quốc Công phủ cùng Tiết Quốc Công Phủ. Nay nếu chỉ hôn An Ngọc Oánh cho Tứ hoàng tử, chẳng phải là làm cho bọn họ một lần nữa thành lập mối quan hệ.

Ánh mắt Minh Đế thoáng trầm xuống, ngón tay ma sát nhanh hơn, tâm tư cũng xoay chuyển nhanh hơn, nhớ lại giấc mơ khủng bố kia, lại cảm thấy điểm này cũng không coi là gì, dù sao cũng chỉ là gả một nữ nhi qua, cho dù Ninh Quốc Công phủ cùng Tiết Quốc Công Phủ muốn kết minh, đợi Tiết thị chết rồi, còn có thể lại cho người làm kế thất, quan hệ không phải một nhát hai nhát là có thể chặt đứt.

Nghĩ đến đây, Minh Đế khép mắt lại, vẻ trầm tư trong mắt bị thay thế bằng sự quyết đoán của đế vương, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Tuổi củ tứ hoàng tử cũng không còn nhỏ, trong phủ còn chưa có chính phi trắc phi, trẫm liền chỉ hôn An Ngọc Oánh cho hắn......" Thanh âm dừng một chút, khi tiếp tục lại như tiếng chuông ngân: "Làm trắc phi đi!"

Tiếp đó, hắn chuyển ánh mắt về phía Tuệ Không đại sư, hỏi: "Như vậy, cơn ác mộng của trẫm sẽ biến mất sao?"

"Đêm qua bệ hạ mơ thấy ác mộng là do nhiễm phải sát khí, bần tăng sẽ ở trong cung niệm chú bảy bảy bốn chín ngày để loại trừ sát khí, làm cho bệ hạ Long thể an khang, bảo vệ nước ta đời đời hưng thịnh." Tuệ Không nói xong câu đó, đứng lên cung kính thi lễ với Minh Đế.

Thật ra trong lòng Minh Đế cũng có ý muốn Tuệ Không lưu lại, người biết thiên mệnh như vậy, ở bên mình trừ tà xem mệnh quả thật không còn gì tốt hơn, nhưng vốn nghe nói Tuệ Không đại sư luôn chu du khắp thiên hạ, không màng danh lợi, Minh Đế còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì khiến hắn lưu lại mới tốt, không nghĩ tới Tuệ Không sẽ nói ra lời như vậy, càng cảm thấy tuyệt.

49 ngày sau, muốn lưu người nữa cũng dễ dàng hơn, trong mắt Minh Đế lộ ra ý cười, thấp giọng nói: "Vậy thì vất vả đại sư rồi."

"Người xuất gia vốn vì chúng sinh thiên hạ, không nên nói đa tạ." Tuệ Không cực kỳ khiêm tốn.

Ngụy Ninh nhìn canh giờ, thấp giọng nhắc nhở nói: "Bệ hạ, còn nửa canh giờ nữa là phải lâm triều rồi."

Lúc này trời vừa sáng, trên bầu trời có chùm ánh sáng đỏ vàng từ đường chân trời nhú ra, chiếu sáng một nửa bầu trời, nội thị cung nữ bên ngoài đã bắt đầu bận rộn, chuẩn bị hầu hạ Minh Đế thay quần áo, rửa mặt.

Giải quyết vấn đề ác mộng, tâm tình Minh Đế hiển nhiên không tệ, cười nói: "Đại sư, sáng sớm hôm nay đã mời ngươi vào cung, nay trẫm phải lâm triều, có thời gian lại cùng đại sư luận bàn phật lý. Ngụy Ninh, đưa đại sư đến hộ quốc tự tĩnh tu."

Hộ quốc tự, chính là nơi Trí Minh đại sư từng ở, Tuệ Không nghe đến ba chữ này, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút đắc ý, trên mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh thong dong, không vui không buồn, theo Ngụy Ninh hướng Hộ quốc tự mà đi.

Lúc bầu trời ngày thu bị ánh mặt trời diễm lệ nhuộm màu như một hồ bích ngọc chiếu vào Trữ Tú cung, bên trong truyền ra tiếng đối thoại của Hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử.

"Tuệ Không đã tiến vào Hộ quốc tự rồi." Hoàng hậu lộ ra khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng vẻ ung dung, nhìn Tứ hoàng tử chậm rãi nói.

Tối hôm qua Tiết quốc công phái người đi giết Tuệ Không diệt khẩu, đợi nửa ngày cũng không có ai trở về bẩm báo, vừa cảm thấy không thích hợp thì trong cung truyền đến tin tức, sáng sớm tinh mơ Tuệ Không đã được Minh Đế mời vào trong cung, cũng vào ở trong Hộ quốc tự, được Minh Đế coi là thượng khách. (google dịch là: VIP @~@)

Chỉ là một tên giang hồ bịp bợm mà có thể tránh thoát sự đuổi giết, còn làm cho Minh Đế gọi hắn vào cung, đám người Tiết quốc công tức giận đến cả đêm không ngủ được, lại không thể đi nói cho Minh Đế biết, Tuệ Không này là giả, bởi vì hôm đó chính Tiết quốc công nói Tuệ Không đại sư là do mình từ bên ngoài mời tới, lúc ấy vì làm cho Minh Đế tin phục tài bói toán của Tuệ Không, ở một bên nói không ít chuyện Tuệ Không thần kỳ như thế nào, lợi hại như thế nào, hơn nữa còn lấy bản thân ra mà chứng minh, mãnh liệt gia tăng độ tin cậy của bản Phật ký kia.

Nếu như bây giờ hắn đi nói với Minh Đế rằng Tuệ Không là giả, vậy thì chẳng khác gì nói với Minh Đế, những lời hắn nói trước đó đều là giả, người chưa điều tra rõ mà dám dẫn tới trước mặt Minh Đế, đây là tội đại bất kính.

Đương nhiên, Tiết quốc công cũng không sợ Tuệ Không sẽ nói ra chuyện ngày đó là do một tay hắn an bài, dù sao Tuệ Không cũng tham dự vào đấy, nhưng cái người nên chết mới có thể an toàn này lại chạy vào trong cung, tay hắn cũng không thể dễ dàng với tới rồi.

Minh Đế có thể cho Tuệ Không vào Hộ quốc tự ở, nhất định là rất coi trọng hắn, nếu vô cớ chết đi, chỉ sợ sẽ bị nghiêm khắc truy cứu, đến lúc đó điều tra ra cái gì, đối với Tiết gia cũng không phải là tin tức tốt. Minh Đế rõ ràng đã bắt đầu cố kỵ cùng phòng bị người Tiết gia.

"Việc này nhi thần đã biết rồi." Giọng Tứ hoàng tử lạnh lùng: " Không phải mẫu hậu có việc muốn tìm nhi thần sao?"

Sáng nay vừa hạ triều, người của Trữ Tú cung liền ngăn hắn lại, nói Hoàng hậu có chuyện tìm hắn. Mỗi ngày hắn đều đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, bình thường có việc có thể thừa dịp thỉnh an mà nói, kiểu chặn đường hắn như vậy cũng không nhiều.

Hoàng hậu nhìn khuôn mặt Tứ hoàng tử lạnh lùng, làn da màu đồng cổ cũng toát ra vẻ lãnh liệt, dưới đôi mày rậm là một đôi mắt ưng lợi hại, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run. Đứa con trai này, từ nhỏ đã không để bà phải lo lắng, học cái gì cũng rất nhanh, thậm chí còn có năng lực hơn cả Ngũ hoàng tử, điều này cũng làm cho bà rất vui vẻ. Duy chỉ có một điều, đó là khá hờ hững với chuyện nam nữ.

Theo như bà biết, trong phủ trừ hai nha hoàn thông phòng ra, ngay cả một người thiếp cũng không có, hơn nữa một tháng khó có khi nào ngủ được hai lần với nha hoàn thông phòng, quả thực nên gọi là lãnh đạm rồi.

Các Hoàng tử khác đều nạp trắc phi, chỉ có Tứ hoàng tử không có, một nam nhân hai mươi tuổi không hề có chút nhiệt huyết nào đối với loại chuyện này, ngược lại khiến cho người làm mẫu hậu như bà có chút lo lắng, có phải con trai có vấn đề gì hay không.

"Hôm nay gọi con đến, là có một chuyện muốn nói với con. Phụ hoàng con có ý muốn con cưới An Ngọc Oánh làm trắc phi." Hoàng hậu lẳng lặng nói rồi ngước mắt nhìn vẻ mặt của Tứ hoàng tử, muốn xem xem đứa con trai này sẽ có phản ứng gì.

Dù sao, dựa vào gia thế cùng ngoại hình của An Ngọc Oánh mà nói, cũng coi như không tệ. Nếu không phải mẫu thân nàng ta mang tội khi quân, cho dù là làm Tứ hoàng tử phi, cũng vẫn có tư cách.

Chỉ thấy sau khi Hoàng hậu nói xong, vẻ mặt của Tứ hoàng tử chuyển từ lạnh lùng sang mang theo một chút ghét bỏ, mày rậm nhẹ nhíu, giọng càng lạnh thêm, nói: "Nhi thần không thích nàng ta."

Đâu chỉ là không thích, nếu như nói lúc trước ấn tượng về nàng ta coi như còn tạm được, thì sau khi thấy An Ngọc Oánh ở trong đám Hắc y nhân chật vật chạy loạn, lại ở trên thọ yến thất hồn kêu loạn, đối với một nữ nhân không đủ thông minh, tâm địa lại ác độc, diện mạo cũng không phải khuynh quốc khuynh thành gì như thế, hắn thật sự khó mà có được cảm tình gì tốt.

Huống chi bây giờ nàng còn có mẫu thân như vậy, tuy rằng Tiết thị kia là dì của hắn, nhưng nói thẳng, thanh danh chả có quan hệ gì với thân thích.

Từ khi Tứ hoàng tử vừa mở miệng, Hoàng hậu liền biết hắn không thích, trên khuôn mặt trắng nõn của bà cũng lộ ra một chút khó xử, lông mi thập phần tinh xảo hơi hơi nhăn lại, nhìn vẻ mặt nhi tử đang không vui, than nhẹ một cái, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Trước đó mẫu hậu cũng đã đoán được là con sẽ không thích, nếu con nguyện ý thì đã không chờ cho tới bây giờ. Nhưng theo cách nói chuyện của phụ hoàng con, mẫu hậu đoán được, chuyện này không có khả năng thương lượng. Con cũng biết, phụ hoàng con rất đa nghi. Ông ấy không trực tiếp chỉ hôn, mà cho người truyền đến tai bổn cung, cũng vì muốn thử đứa con trai là con đấy, xem xem con có cung kính nghe theo lệnh của ông ấy hay không. Nếu ngay cả việc phụ hoàng con chỉ hôn một trắc phi cho con mà con cũng phản đối, con nói ông ấy sẽ nghĩ thế nào?"

Hoàng hậu nhìn mi tâm Tứ hoàng tử càng lúc càng nhăn lại, biết hắn đang nghe mình nói, liền tiếp tục: "Phụ hoàng con sẽ nghĩ, đứa con trai của ông ấy ngay cả chuyện này cũng phản đối, trong lòng có phải đã có ý nghĩ khác đối với ông ấy hay không, đến cưới trắc phi mà cũng không nguyện ý nghe theo lệnh của phụ hoàng, vậy về sau những chuyện khác thì sao, con còn có thể nghe theo mệnh lệnh của ông ấy hay không? Trong lòng còn có người phụ hoàng là ông ấy hay không? Đến cuối cùng, có lẽ sẽ không tiếp tục giao việc cho con xử lý nữa."

Tuy lời Hoàng hậu nói không phải hoàn toàn có lý, nhưng những phân tích của bà về Minh đế vẫn có chỗ đúng. Làm vợ chồng đã mấy chục năm, dù sao cũng không phải chỉ để trưng. Còn Tứ hoàng tử, trong khi đang nghe lời khuyên giải an ủi mềm mỏng của Hoàng hậu, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của một nữ nhân.

Nàng đứng trong biển hoa, nở một nụ cười lạnh nhạt, da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời cứ như có thể bị hòa tan bất cứ lúc nào, một đôi mắt phượng xinh đẹp luôn tản ra ánh sáng mê người, khi liếc mắt nhìn người, khóe mắt hơi cong, lộ ra một cỗ quyến rũ khó có thể nói nên lời, trong lúc lơ đãng liền khiến cho người ta trầm luân trong vẻ phong tình của vị tiên tử ấy......

Bề ngoài đã mê người như thế, vậy mà lại còn có đầu óc thông minh cùng thái độ lạnh nhạt, nàng dung hợp vẻ diễm lệ cùng với vẻ thanh cao, tạo ra một loại khí chất khiến người khác chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra sự khác người, một lần nhìn qua, khó mà quên được. (đoán xem người con gái này là ai??)

"Muốn kết hôn với An Ngọc Oánh, cũng được thôi, nhưng nhi thần còn có một yêu cầu." Tứ hoàng tử cảm thấy mình như bị nữ nhân đột nhiên xuất hiện trong đầu mê hoặc,trong lòng của hắn sinh ra một nguyện vọng bức thiết. Những nguyện vọng kiểu này, từ sau khi hắn hiểu chuyện, rất hiếm khi xuất hiện.

"Yêu cầu gì?" Thấy Tứ hoàng tử chịu thỏa hiệp, đồng ý cưới An Ngọc Oánh, Hoàng hậu vội hỏi. Tuy rằng bà cảm thấy An Ngọc Oánh cũng không phải là nàng dâu tốt nhất, nhưng Hoàng gia cưới vợ, chủ yếu vẫn là nhìn vào bối cảnh sau lưng nữ nhân ấy, tiếp theo là phẩm chất tính cách, cuối cùng mới là vẻ ngoài. Hai điều kiện trước, An Ngọc Oánh coi như đạt tiêu chuẩn, hơn nữa là Minh Đế mở miệng yêu cầu, dù là sáu phần cũng biến thành mười phần chắc chắn rồi.

Tứ hoàng tử từ trong ý cảnh tốt đẹp kia nâng lên ánh mắt, trong đôi mắt đen như mực còn sót lại một tia tình cảm có thể gọi là nhu tình, khóe môi đỏ thẫm như cười như không nhếch lên thành một đường cong, lạnh nhạt nói: "Nhi thần sẽ nói khi phụ hoàng tứ hôn."

Muốn hắn cưới An Ngọc Oánh, cũng được, nhưng hắn cũng có thể cưới thêm một nữ nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, tin rằng phụ hoàng nhất định sẽ không cự tuyệt nguyện vọng của hắn.