Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 359: Tra Nữ Mất Mặt




Một buổi thọ yến lại biến thành buổi phán quyết, sự hưng phấn lúc đầu của mọi người nơi đây cơ hồ đã không còn, Minh Đế tâm tình đương nhiên cũng không tốt hơn là bao, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Minh Đế vừa đi, những khách nhân khác đương nhiên cũng liên tiếp cáo từ, một buổi thọ yến đang yên đang lành của An lão thái quân lại biến thành như vậy, xiêm y màu đỏ sậm in chữ Thọ mặc trên người lại đối lập với khuôn mặt mang nét bi thương của bà, bà nhìn các vị khách nhân mang theo áy náy nói: "Làm phiền các vị tới tham gia thọ yến của lão thân, cũng không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, Thục Phân, Hãn nhi, các con thay ta tiễn các vị đại nhân và phu nhân ra về đi."

An Thượng Thư cùng An phu nhân đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười thỏa đáng, vừa không có vẻ mặt bi ai mà cũng không quá vui vẻ, không khiến người khác cảm thấy bọn họ đối với chuyện của Ninh Quốc công phu nhân là vui sướng khi người gặp họa, hai người chia ra đưa nữ khách nam khách rời đi.

"Vân Khanh." An Tuyết Oánh thấy phụ thân mẫu thân đều đi tiễn khách, trong lòng còn sợ hãi chậm rãi đến bên người Vân Khanh, trong mắt còn mang theo dư chấn khiếp sợ sau một màn vừa rồi.

Vân Khanh nhìn nàng mỉm cười, trong ánh mắt mang theo tĩnh lặng: "Sao rồi, bị dọa rồi ư?"

"Có một chút." An Tuyết Oánh nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thương tiếc dừng lại ở trên người An Ngọc Oánh vừa bị người nâng dậy: "Tam tỷ tỷ bị dọa sợ tới mức thực thảm, khóc không khác gì lệ nhân, Đại bá mẫu làm sao có thể làm chuyện như vậy, tội khi quân nghiêm trọng thế nào chứ, một khi bị bệ hạ phát hiện, sao có thể dễ dàng tha thứ đây, nếu Đại bá mẫu vừa rồi không nói ra chân tướng, chỉ sợ Tam tỷ tỷ hiện tại đã không còn đường sống rồi."

Sau khi nàng nói xong, liền thu hồi tầm mắt, lại đón nhận ánh mắt của Vân Khanh, trong đôi mắt phượng kia lộ ra một tia cổ quái, đang sáng quắc nhìn vào nàng, trong con ngươi đen như mực lại là từng đạo tinh quang ẩn ẩn lóe sáng, làm cho An Tuyết Oánh vô tình cảm thấy có chút không được tự nhiên, không khỏi hỏi ngược lại: "Vân Khanh, ngươi làm sao vậy, vì sao lại nhìn ta như vậy?"

Ánh mắt An Tuyết Oánh trong suốt không hề lẫn một tia tạp chất, trong đôi mắt to tròn đã tràn ngập nghi vấn, Vân Khanh nhìn nàng, trong đầu lại hồi tưởng lời nói vừa rồi của nàng, thản nhiên mở miệng nói: "Tuyết Oánh, mọi chuyện, không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu."

"Như thế nào?" An Tuyết Oánh nghi hoặc nhìn nàng, không biết Vân Khanh tại sao lại nói như vậy: "Chuyện vừa rồi, chẳng lẽ còn có việc cổ quái gì khác......?"

"Đại bá mẫu của ngươi là đích nữ của Tiết quốc công, từ nhỏ có cái gì chưa thấy qua, hiện tại lại là Ninh Quốc Công phu nhân, bà ấy là loại người vì hôn sự của nữ nhi mà đi phạm vào sai lầm này sao? Bà ấy muốn hại không phải là An Ngọc Oánh, mà là ta." Vân Khanh mặc kệ vẻ mặt của An Tuyết Oánh lúc này biến đổi như thế nào, nếu An Tuyết Oánh đã là bạn tốt của nàng, Vân Khanh cũng không muốn giấu diếm chuyện này, cứ như vậy, về sau khi hai người nói chuyện, ít nhiều gì cũng sẽ xảy ra vài tình huống ngại ngùng, tựa như lời vừa rồi của An Tuyết Oánh, đang đồng tình An Ngọc Oánh, đang tội nghiệp An Ngọc Oánh.

Những thứ này, An Ngọc Oánh không đáng được nhận, nội tâm Tuyết Oánh thuần khiết hiền lành lương thiện không nên vì loại người ác độc này mà tồn tại, cho nên nàng phải nói ra sự tình, mặc dù An Tuyết Oánh sẽ cảm thấy bất ngờ, thực khiếp sợ, nhưng Vân Khanh tin tưởng, việc này so việc giấu diếm An Tuyết Oánh sẽ tốt hơn nhiều.

"Ngươi là nói Đại bá mẫu muốn hại ngươi? Bà ấy ban đầu muốn......" Ngữ khí của An Tuyết Oánh mang chút kinh hoảng, trợn to mắt nhìn Vân Khanh, nhưng trong đầu cũng rất nhanh liên tưởng lại tình huống lúc ấy khi xuất hiện chim diều hâu. Nếu Vân Khanh không nói ra, nàng cũng sẽ không nghĩ đến điểm này, nhưng nếu Vân Khanh nói như vậy, nàng liền nhớ đến vị trí hai người ngồi là ở trung tâm đóa hoa mẫu đơn khổng lồ kia: "Ngươi là nói diều hâu cắp xà, vốn là muốn ném về hướng ngươi?"

Vân Khanh cười nhẹ: "Ngươi cứ nói đi, trong vườn này làm sao đột nhiên lại xuất hiện diều hâu, có con diều hâu nào sẽ bắt rắn bay về phủ đệ trong kinh thành mà ném chứ? Hơn nữa biết được quẻ bói của Tuệ Không đại sư có được mấy người?"

Nghi vấn về từng người một lần lượt bị lôi ra, An Tuyết Oánh cẩn thận phân tích cẩn thận tình hình trước sau, bởi vì Vân Khanh cố ý tránh né, nàng cũng không nghĩ tới Tuệ Không đại sư cũng có vấn đề, chỉ là nghĩ đến kỳ thật quẻ Phật ký kia đám người Tiết thị đã sớm biết, liền nói ngay: "Đại bá mẫu bọn họ là muốn hại ngươi, muốn khiến ngươi trở thành yêu nữ kia! Vân Khanh ngươi làm sao đoán được, trời ạ, nếu không phải ngươi sớm phát hiện, vậy thì tội danh yêu nữ kia sẽ rơi vào người ngươi, vậy váy của Tam tỷ tỷ nàng......"

Vân Khanh ánh mắt lưu chuyển, trong đôi mắt đen láy như trân châu mang theo ý cười, cũng không phủ nhận hay thừa nhận, chuyện như vậy mọi người tự biết là tốt rồi: "Tam tỷ tỷ ngươi lần trước ở đêm Thất Tịch không thành công khiến ta táng mạng dưới đao của hắc y nhân, lúc này đây nàng ta làm sao có thể buông tha ta, nếu nàng ta cứ muốn như vậy, ta cũng chỉ có thể phản kích thôi."

An Tuyết Oánh nghĩ tới chuyện vừa rồi, đem vị trí của An Ngọc Oánh đổi thành Vân Khanh, bàn tay nhỏ bé bất giác từ từ nắm chặt, nếu là Vân Khanh bị bắt, lại có bao nhiêu người có thể cầu tình cho Vân Khanh chứ, Vân Khanh không giống An Ngọc Oánh, có nhiều quan hệ phức tạp rắc rối che chở như vậy, đáy mắt nàng ngấn nước: "Vân Khanh, ngươi, ngươi vừa rồi vì sao không đem những chuyện này nói ra, các nàng làm như vậy thật sự quá đáng lắm rồi!"

Trong ngày thường An Ngọc Oánh đối với nàng vung tay múa chân, khi dễ nha hoàn của nàng, tất cả An Tuyết Oánh đều không để trong bụng mà cho qua, nghĩ rằng nàng ta là tỷ tỷ nên cũng nhịn, nhưng nhớ tới hành vi hai lần trước của An Ngọc Oánh, lúc này đây, An Tuyết Oánh cảm thấy rất tức giận.

"Nói như thế nào, nói ra không phải làm cho sự tình càng trở nên phức tạp sao? Đến lúc đó người và việc bị liên lụy càng ngày càng nhiều, chuyện này liền trở nên càng ngày càng phức tạp, ngược lại không bằng cứ như vậy được giải quyết sạch sẽ lưu loát, còn làm cho Ninh Quốc Công phu nhân chủ động đứng ra nhận tội không phải càng tốt sao?" Hơn nữa An Ngọc Oánh có mẫu thân phạm phải tội khi quân, thanh danh ở kinh thành chỉ e càng ngày càng kém. Một câu này, Vân Khanh không nói ra, chỉ là nghĩ trong lòng, trên mặt từ đầu đến cuối cũng chỉ là nụ cười thản nhiên.

"Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại xấu xa như vậy, ngươi về sau cần phải cẩn thận hơn một chút." An Tuyết Oánh kéo tay Vân Khanh, lòng tràn đầy lo lắng nói.

Cảm nhận được quan tâm trong lời nói của nàng, Vân Khanh trong mắt lại xẹt qua một cảm xúc cực kỳ phức tạp: "Tuyết Oánh, chính ngươi cũng phải cẩn thận hơn."

Nghe xong lời Vân Khanh, An Tuyết Oánh cả người run lên, buông xuống hàng mi dài rậm, che đi thần sắc bi thương trong mắt, cúi thấp đầu xuống: "Ta, ta biết rồi."

Hôm nay Ninh Quốc Công phu nhân nhìn An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh đi đổi quần áo, nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ không ai mở miệng hoặc sai người tách An Tuyết Oánh ra, bà ấy không phải không biết An Tuyết Oánh và Vân Khanh quan hệ rất tốt, cũng không phải không biết An Tuyết Oánh một đường đều cùng Vân Khanh đứng chung với nhau, nhưng trong mắt Ninh Quốc Công phu nhân, An Ngọc Oánh, Oánh phi, Tiết quốc công những người này, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến sự tồn tại của An Tuyết Oánh, nếu là An Tuyết Oánh vào lúc diều hâu ném xà, mà nàng còn đứng cùng Vân Khanh, thì tội danh họa quốc yêu nữ hôm nay, An Tuyết Oánh cũng không tránh khỏi bị liên lụy, bởi vì nàng cũng đứng ở trong hình hoa mẫu đơn ấy.

Minh Đế là một người như thế nào, Tiết quốc công bọn họ không thể không rõ ràng, một khi đã phát hiện cảnh tượng như vậy xuất hiện, Minh Đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua người nào, ông tình nguyện đều xem cả hai người là người được ký ngữ ám chỉ, ‘Nữ Đại Ngự Hưng’ quẻ này cũng không nói chỉ là một người, đây là lý giải của đế vương.

Dựa vào sự thông minh của An Tuyết Oánh mà nói, nàng không có khả năng không nghĩ tới điểm ấy, nàng chính là không muốn nghĩ như vậy, nhưng mà sự thật ở trước mắt, tự lừa gạt bản thân không bằng đối mặt, đó cũng là nguyên nhân thật sự khiến Vân Khanh tức giận.

An Ngọc Oánh, Tiết quốc công cùng Vân Khanh nay đã kết thù, vô luận đối phương làm ra thủ đoạn gì, bọn họ cũng cảm thấy bình thường, bởi vì mọi người là đối địch, nhưng An Tuyết Oánh là đường muội của An Ngọc Oánh, cũng là cháu gái An lão thái quân, bọn họ lại không đặt sinh tử của một cô gái tinh khiết thiện lương như vậy ở trong mắt, người như vậy, tâm tình là cực độ ích kỷ, dù là ai thì ở trong mắt bọn họ, hoặc là cùng chiến tuyến với họ, nếu không chính là đáng chết.

Vân Khanh vô cùng phẫn nộ, nàng cảm thấy người sở dĩ được gọi là người, là vì họ còn có thiện niệm, hiểu chuyện, mà những người này, hành vi ngay cả súc vật cũng không bằng!

"Tuyết Oánh, thiện lương không có nghĩa là luôn bị khi dễ, mà là dựa vào bản tâm mà làm người, ta không muốn nói là bọn họ sai, bởi vì bọn họ cũng được coi là thân nhân của ngươi, nhưng những việc bọn họ làm, đã có chuyện hôm nay mở đầu, sau này có lẽ sẽ còn tàn nhẫn hơn." Vân Khanh thấp nói với An Tuyết Oánh xong, nhìn cần cổ trắng như tuyết lộ ra đường cong yếu ớt, lại nắm thật chặc tay nàng.

An Tuyết Oánh vẫn gật gật đầu, một nỗi ưu thương nồng đậm hiện ở giữa trán, Vân Khanh biết trong vòng nửa khắc này, sẽ không thể khiến nàng chấp nhận hết sự thật, cũng không thể cưỡng cầu, mà hôm nay thấy nàng cũng mệt rồi, liền cho Tiểu Hàn đỡ An Tuyết Oánh đi vào nghỉ ngơi.

Phần lớn mọi người đã đi về, Tạ thị cùng An phu nhân còn ở đằng trước không biết đang nói gì đó, Vân Khanh nhìn người ở chỗ này cũng không nhiều lắm, liền tính tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đúng lúc này, Tiết Nhất Nam đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, môi mang nụ cười khẽ: "Vận Ninh quận quân còn tính lưu lại tiếp tục xem tuồng sao?"

Người của Tiết gia, trong đầu Vân Khanh hiện ra phản ứng đầu tiên chính là như thế, nàng che giấu sự không kiên nhẫn trong ánh mắt, nhợt nhạt mở miệng nói: "Nay người đi tiệc tàn, còn có cái gì mà xem, chẳng qua cũng chỉ là một đám lang sói mà thôi." Nàng khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra một chút ý cười, theo lông mi thật dài phóng ra: "Nhưng thật ra Tiết Tứ công tử, ngươi như thế nào lại không đi xem đường tỷ của ngươi, bà ta hiện tại phải chịu Đinh hình, chỉ sợ chống đỡ không được lâu đâu."

Tiết Nhất Nam biểu tình nghiền ngẫm, không tràn ngập phẫn nộ như Tiết Quốc công, cũng không bi thống như Ninh Quốc Công, nếu muốn dùng một từ để hình dung hắn, đó là không thèm đếm xỉa, hắn phảng phất cũng cùng Vân Khanh giống nhau, trong ánh mắt mang theo một tia tìm kiếm: "Ta như thế nào cảm thấy, sự việc hôm nay, đều do ngươi một tay an bài đây?"

Ánh mắt của hắn ẩn ẩn sáng lên, giống như một con sói đang nhìn thẳng vào con mồi của mình, làm cho Vân Khanh có một loại ảo giác bị nhìn trộm, bất quá Vân Khanh tuyệt không kinh hoảng, từ những lời này của Tiết Nhất Nam, nàng có thể đoán được, chuyện hôm nay, Tiết quốc công cũng không nói cho Tiết Nhất Nam biết, vì thế nàng thản nhiên cười, dung nhan hoa mỹ như trăng rằm mới nhú: "Tiết Tứ công tử nói chuyện gì, tại sao ta lại nghe không hiểu vậy."

Tiết Nhất Nam nhìn nàng mang theo biểu cảm vô tội, cùng giọng nói mang vẻ áy náy phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia, hắn nhẹ nhàng cười vài tiếng, tiếng cười như kim thạch va chạm: "Tuy rằng ta lấy không ra chứng cớ gì, nhưng ta biết là ngươi làm, hơn nữa, ta cảm thấy ngươi làm vô cùng tốt nha!"

Hắn nói xong câu đó, cây quạt trong tay nhanh chóng phất ra, đồ họa giang sơn thủy mặc trên mặt quạt tản ra đại khí hồn nhiên, vừa thấy liền biết là tác phẩm danh gia, phối với khí chất phong lưu của hắn, tạo ra phong cách đặc biệt tiêu sái.

Nghe hắn câu nói sau cùng, lại nhìn hắn hành tung như gió, nhanh nhẹn mà đi, Vân Khanh đáy mắt lộ ra một chút tìm tòi, Tiết Nhất Nam này, đến tột cùng là người thế nào, vì sao làm cho nàng cảm giác người này, rất kỳ quái, là người khó dò xét, chẳng lẽ người hành tẩu trên giang hồ, đều khiến người khác cảm thấy như thế sao?

Vân Khanh không rõ, sống hai đời, nàng chưa từng cùng người giang hồ giao thiệp qua, không biết người giang hồ chân chính là như thế nào, nhưng có nghe nói họ là người sảng khoái, hào khí, luôn nói nghĩa khí, nhưng ba điểm này, một chút cũng không thấy trên người Tiết Nhất Nam.

An Ngọc Oánh bị dọa một hồi, vừa khóc được một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, mắt thấy mọi người tản đi không ít, nàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt mới dần có tiêu cự, xem tình hình ở giữa sân.

An phu nhân còn đang cùng Tạ thị nói chuyện, An lão thái quân đã được hạ nhân đỡ đi nghỉ ngơi, mặt khác còn có ba phe cánh của Ninh Quốc Công đang ở một bên giúp tiễn khách, mà trên một ghế khác, Thẩm Vân Khanh đang nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng ta, nụ cười kia đắc ý như vậy, tươi đẹp như vậy, dừng ở trong mắt An Ngọc Oánh, lại chói mắt vô cùng.

Nàng ta không biết từ đâu tìm được khí lực, đôi chân như nhũn ra cũng trở nên mạnh mẽ hơn, vài bước đi đến trước mặt Vân Khanh, khóe môi mang nụ cười châm chọc lại lạnh như băng: "Thẩm Vân Khanh, ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ!"

Vân Khanh cười càng thêm bình thản, châm chọc nơi đáy mắt lại đặc biệt không che giấu, nàng đứng lên, mặt đối mặt với An Ngọc Oánh nói: "An tiểu thư nói lời này, làm cho Vân Khanh không biết nên nói như thế nào rồi, hôm nay An tiểu thư thật đã tỏa sáng một phen, ở ngự tiền hiến vũ, kỹ kinh tứ tòa, thật sự làm cho Vân Khanh khó được một lần mở rộng tầm mắt."

"Thẩm Vân Khanh!" An Ngọc Oánh trợn lớn con ngươi, nhớ tới vũ nhục hôm nay, những gì mình phải chịu đựng, nhất thời xông về phía Vân Khanh.

Vân Khanh một tay bắt lấy cổ tay nàng ta, lấy tốc độ nhanh chóng đâm vào ma huyệt của nàng ta(một huyệt vị trên bàn tay), làm cho cả người nàng ta tê dại, toàn thân vô lực, sau đó nâng lên tay còn lại, lấy xuống một nhánh cây khô trên đầu An Ngọc Oánh, cầm ở trong tay: "Ngươi biết không? Ta rất không thích ngươi, bắt đầu từ lúc ở Dương Châu, khi ngươi ra vẻ đương nhiên sai bảo những người khác thay ngươi làm nền, ta liền đối với ngươi không có hảo cảm, kết quả sau khi vào kinh thành, ngươi lại ba lần bảy lượt ra tay hãm hại ta, tuy rằng thủ đoạn mỗi một lần càng ngày càng cao, nhưng mỗi một lần người đều bị bại thảm hại hơn, hôm nay nương của ngươi vì cứu ngươi mà sắp phải chết, ngươi lại còn tới trước mặt ta mà hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ trong đầu của ngươi cũng chỉ chứa một người nam nhân sao?"

Nghe được câu nói sau cùng, mắt của An Ngọc Oánh trừng lớn hơn nữa, Vân Khanh phượng mâu nhấc lên, ngây ngô đem cành khô tới gần mắt của An Ngọc Oánh chừng một tấc, ngữ khí đột nhiên trở nên âm trầm: "Ngươi nếu lại trừng, ta sẽ đem nhánh cây này đâm vào trong mắt của ngươi!"

Hai người bọn họ đứng nói chuyện, những người khác nhìn không thấy biểu tình gì, chỉ có vị trí An phu nhân đang đứng mới có thể nhìn rõ ràng động tác của Vân Khanh, chỉ thấy ánh mắt bà dừng trên tay Vân Khanh, sau đó giơ tay lên sờ sờ huyệt thái dương trên đầu, sau đó thu hồi ánh mắt, mang theo Tạ thị đứng ra chỗ khác.

"Ngươi dám! Ngươi nếu làm vậy, ngoại công ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" An Ngọc Oánh ngoài mạnh trong yếu hô lên.

"Tốt, vậy thì thử xem, xem là ngươi biến thành người mù có vẻ khó coi, hay là ta có vẻ sợ ngoại công của ngươi hơn a!" Vân Khanh ngân thu lại châm, tay cầm cành khô cũng hướng về phía trước.

"Không cần a, không cần!" An Ngọc Oánh lập tức theo bản năng thối lui ra phía sau, sơ sẩy lại té ngã trên mặt đất, sợ Vân Khanh thật sự đâm nhánh cây vào con mắt của mình, tay vung vẩy lung tung kêu lớn.

Nếu là ngày thường, An Ngọc Oánh khẳng định sẽ không bị dọa đến sợ hãi như vậy, nhưng hôm nay, nàng ta thiếu chút nữa phải vào thiên lao, trái tim đã bất ổn, xao động cực kỳ, lúc này lại bị kích thích như thế, liền bắt đầu hoảng loạn.

Tiếng kêu của nàng ta cao vút chói tai, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của vài vị phu nhân tiểu thư còn lại, các nàng nhìn đến An Ngọc Oánh ngồi dưới đất, liên tục lui về phía sau, mà Vận Ninh quận quân trên mặt mang theo sự vô tộivà sợ hãi, thập phần khó hiểu nhìn An Ngọc Oánh.

An phu nhân nhìn An Ngọc Oánh ngồi dưới đất, mắt đẹp híp lại, trên mặt lại mang theo vô cùng quan tâm đối với người xung quanh phân phó: "Còn không mau mang Tam tiểu thư trở về phòng, hài tử này thật đáng thương, làm sao chịu nổi những sóng gió loại này a.”

Vân Khanh vừa nghe lời này liền nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ, An phu nhân quả nhiên cũng đoán được tiền căn hậu quả của sự việc, xem ra đã muốn ghi hận Ninh Quốc Công phu nhân bọn họ rồi, những lời cuối cùng thêm vào cực kỳ khéo, thanh âm không cao không thấp như đang nói cho những người khác, An Tam tiểu thư hôm nay bị kinh hách, chỉ sợ có chút điên điên khùng khùng rồi.

"An phu nhân, ta cũng đi về trước, nơi này còn có chuyện phải xử lý, không tiện quấy rầy thêm." Tạ thị xem An Ngọc Oánh bị hạ nhân đưa đi, thu hồi ánh mắt, mang theo tươi cười thích hợp nói.

An phu nhân mục đích đã đạt được, tự nhiên cũng sẽ không giữ khách, cười đưa các nàng đến cửa.

Vốn nghĩ thọ yến cũng sẽ không chấm dứt sớm như vậy, kết quả nay chưa quá giờ ngọ Tạ thị cùng Vân Khanh đã trở lại, Lý ma ma đầu tiên là kinh ngạc, sau khi nghe Hổ Phách kể lại sự tình, liền cho phòng bếp đi chuẩn bị đồ ăn, Vân Khanh và Tạ thị cùng nhau dùng cơm, bởi vì đạt được bước đầu thắng lợi, lại vì nghênh đón những chuyện sẽ xảy ra tiếp đó, Vân Khanh ăn được một chén cơm, còn uống thêm một bát cháo, mới buông xuống bát đũa, khiến Tạ thị hếch mày nói: "Ngày hôm nay con cảm thấy mệt mỏi sao?"

Ngày thường Vân Khanh ít khi có khẩu vị tốt như vậy, tuy nói trong thọ yến chưa khai tiệc, nhưng điểm tâm giữa buổi thì Tạ thị thấy nữ nhi cũng ăn không ít, nay còn có thể ăn một chén cơm, khiến bà làm sao không kinh ngạc chứ.

Vân Khanh hí mắt cười: "Có hơi mệt một chút, đứng cũng đứng rất lâu rồi."

Tạ thị nhớ tới chuyện sáng hôm nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở dài, Hổ Phách nhân cơ hội cho tiểu nha hoàn đem đồ ăn trên bàn dọn dẹp, sau đó lại châm một bình hồng trà, rót ra cho hai người, Tạ thị bưng chén trà lá sen trắng bằng gốm sứ, uống một ngụm, mới nói: "Sauk hi đến kinh thành, nương cảm thấy khắp nơi cũng không quá an bình, vốn lão gia được phong tước vị, ta còn rất vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, không tốt bằng ở Dương Châu."

Quả thật đến kinh thành nửa năm, Tạ thị đã nhìn những việc lớn nhỏ liên tiếp xảy ra, cảm giác phong ba vô định.

Vân Khanh cười nói: "Nương, đó đều là chuyện của người khác, nhà chúng ta sống vui vẻ an bình là tốt rồi, kỳ thật đến chỗ nào đều giống nhau, chẳng lẽ Dương Châu không xảy ra chuyện gì sao, con thấy kỳ thật nương đây là đang nhớ Dương Châu thôi."

Những lời này Vân Khanh nói đã trúng tâm sự của Tạ thị, tay bà nắm chén trà, đáy mắt tựa hồ có tâm sự: "Con nói cũng không sai, đến chỗ nào đều không thể sóng yên gió lặng." Chỉ là kinh thành này, Tạ thị chưa từng đi qua, bà cho dù là đích nữ của Tạ Thư Thịnh, nhưng Tạ gia đã suy tàn, mà bà nay lại gả cho thương nhân, phu nhân trong kinh thành tuy rằng ngoài mặt cùng bà khách khách khí khí, đại đa số vẫn là không thân cận.

Việc này, kỳ thật Vân Khanh cũng biết, Tạ thị khi đó ở Dương Châu, mặc dù là thương nhân, nhưng cũng có những phu nhân có mười mấy năm giao tình, dù là quan gia hay thương gia, cũng đều có thể lui tới, sau khi đến kinh thành, Tạ thị liền cực hiếm xuất môn.

Tựa hồ nghĩ tới việc khác, biểu tình Tạ thị lại sôi nổi một ít: "Ngày hôm nay nhìn đến An phu nhân, nương cảm thấy bà so với trước kia đã thay đổi rất nhiều."

"An phu nhân là người thông minh." Vân Khanh nhấp một ngụm trà, thần sắc trong mắt bị che đi bởi làn hơi của hồng trà, chính vì An phu nhân thông minh và có năng lực, cho nên An Tuyết Oánh mới có thể được bảo hộ cực kỳ tốt, kiếp trước nàng cũng là dưới sự bảo vệ của Tạ thì mà lớn lên, cả đời này, đổi thành nàng đến bảo hộ người thân.

Hai mẹ con còn nói thêm mấy câu, Vân Khanh liền về viện của mình, đi ngang qua một tòa núi giả thì bỗng nhiên có một người đi ra.