Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không biết bên trong bản tấu chương này rốt cuộc đã viết cái gì, Minh Đế sau khi xem xong lại không cho nội thị đọc, ngược lại muốn Ngự Phượng Đàn tự thuật một lần, bản tấu chương này rốt cuộc đề cập chuyện gì?
Ngự Phượng Đàn nhợt nhạt cười, đôi mắt hẹp dài tuyệt mỹ trong đại điện xanh vàng rực rỡ này đặc biệt sinh động, hắn đầu tiên là cúi đầu, sau đó thẳng thắt lưng, thân người thả lỏng, đem nội dung trong tấu chương khẩu thuật lại, đơn giản mà nói, nội dung chủ yếu là như thế này:
Từ nay về sau, Phò mã cưới được Công chúa không được cưới vợ bé, không được đến Thanh Lâu, Tửu quán chơi gái, hễ làm trái, công chúa có thể lấy quân thần Chi Lễ, nghiêm trị không tha. Mà nếu lỡ Công chúa chết, Phò mã không được tái giá, phải vì Công chúa thủ tiết cả đời.
Còn nữa, một khi đã cưới công chúa, Phò mã liền phải toàn tâm toàn ý làm theo ý công chúa, không thể tham dự triều chính, ở trên triều đình không được đảm nhiệm bất kì chức vị nào.
Mà trước khi những điều lệ này xuất hiện, nếu đã cưới vợ bé thì thôi, từ nay về sau không cho phép tình huống như vậy xảy ra, mà Phò mã đảm nhiệm quan vị trên triều thì sau khi điều lệ này được thông qua phải lập tức từ quan, an tâm làm Phò mã.
Phò mã Đại Ung tuy nói là cưới Công chúa Hoàng gia, nhưng Công chúa một khi lập gia đình thì cũng không khác gì nữ tử bình thường, việc này vào lúc trước khi Đại ung kiến quốc, Khôn Đế đề xướng ý thức Quân - Dân ngang nhau, Công chúa tuy là dòng dõi Thiên gia, nhưng sau khi lập gia thì cũng như nữ tử bình thường không có đặc quyền gì. Đây là vì tránh cho Công chúa sau khi thành gia thất sẽ ỷ thế hiếp người, khiến cho phu quân cùng phu gia mỗi ngày đều phải hành lễ quỳ lạy, hạ thấp tình thân gia đình cùng sự hòa thuận trong gia tộc.
Không ngờ tới, điều lệ xuất phát từ dân chủ này dần dần thay đổi, mong muốn Quân - Dân ngang nhau ban đầu lại bởi vì triều đại thay đổi mà thay đổi theo, diễn biến thành Đế vương chi nữ chịu đủ khi nhục mà không có một chút hậu thuẫn, hơn nữa Đế vương ở một mức nhất định nào đó, không tạo ra nguy hiểm đến ngôi vị Hoàng đế cùng đại sự triều chính thì luôn cho Phò mã nắm thực quyền - một công việc béo bở, làm như vậy mục đích đương nhiên là vì muốn nữ nhi có thể sống tốt, nếu như Phò mã có tâm, như vậy cuộc sống của Công chúa khẳng định sẽ trôi qua êm đẹp.
Ngự Phượng Đàn vừa nói xong lời này, trong lòng các quần thần tồn tại những ý nghĩ khác nhau, nay Phò mã trong triều không coi là nhiều nhưng cũng có vài vị, ai ai trong tay đều cầm thực quyền, nhưng chân chính có tài hoa thật sự thì ít vô cùng.
Nhưng điều đầu tiên mà bọn họ lo lắng cũng không phải là việc Ngự Phượng Đàn đang vì công chúa nói chuyện, mà là đang suy nghĩ, chuyện Lục công chúa ái mộ Cẩn Vương thế tử bá quan trong triều người người đều biết, mà ý của Tây Thái Hậu có vẻ cũng rất muốn Cẩn Vương Thế tử có thể lấy Lục công chúa.
Nếu điều lệ Phò mã này một khi được chấp thuận, như vậy thân phận hiện nay của Lục công chúa dù như thế nào cũng không thể gả cho Cẩn Vương thế tử, Cẩn Vương thế tử chính là một tước vị nắm thực quyền, chẳng lẽ cưới Lục công chúa xong thì chỉ có thể được coi là một Vương gia hư quyền sao?
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ tình cảnh Ngự Phượng Đàn được phong làm Trấn Tây đại tướng quân khi đánh lui được quân Tây Nhung năm ngoái, tuy rằng bệ hạ đề phòng Cẩn Vương thế tử, nhưng hắn lại chính là một quân sư dụng binh tài năng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng tới, chỉ vì một nữ nhi, ngài có thể bỏ qua cho một tướng tài bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng tới hay sao?
Cho dù Minh Đế làm được, nhưng còn phải xem Cẩn Vương có đành lòng không.
Vì thế không ít quan viên nhìn Cẩn Vương thế tử, trong lòng ngầm chột dạ, nếu hắn thật sự nhắm vào điều này mà thượng tấu thì vị thế tử này có thể nói là tâm kế thâm trầm, điều lệ này vừa đề xuất liền trở thành một nước cờ hiểm, dù là ai cũng khó có thể nghĩ đến.
Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác, Cảnh Hựu Thần lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn từ trong lòng lan tràn ra tứ chi, hôm qua hắn mới cùng Nhị công chúa xảy ra loại chuyện kia, theo lý là hắn có thể lên làm Phò mã, sau đó mưu cầu tiền đồ tươi sáng, nếu để cho tấu trình của Ngự Phượng Đàn được chấp thuận thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nhị công chúa và hắn đã xảy ra quan hệ, cưới nàng là điều tất nhiên, nếu hắn cưới Nhị công chúa, ngược lại sẽ tự dập tắt tiền đồ của mình thì đây chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình đến tàn phế sao?
Hắn cố chịu đựng cảm giác lạnh lẽo này, môi gắt gao mím chặt, không đem lời phản đổi thốt ra.
Dù sao thì những điều lệ này thoạt nhìn là vì tốt cho Công chúa, nhưng cũng có một điểm cực đoan là nếu cưới công chúa thì không thể có vợ bé, say khi công chúa qua đời lại còn phải thủ tiết, như vậy về sau Công chúa Đại Ung sẽ phải lo lắng suy xét cho hôn sự của mình rồi.
Minh Đế sau khi nghe Ngự Phượng Đàn thuật lại, đôi mắt sáng như sao, cười lạnh một tiếng, không biết là đang cười cái gì: "Những điều lệ này, ngươi nghĩ như thế nào?"
Bách quan nghe khẩu khí của Minh Đế tựa hồ có chút không vui, thật sự không biết Đế Vương có vừa ý những điều lệ này hay không, đành phải cúi đầu đợi lát nữa.
Ngự Phượng Đàn đã sớm có chuẩn bị, bình tĩnh trả lời, không nhanh không chậm đáp: "Thần nghe nói Thất công chúa có thai, liền đến phủ Thất phò mã thăm Thất công chúa, ai ngờ vừa vào phủ lại có gia nô cản lại, lý do là Thất công chúa muốn nghỉ ngơi, thần trước khi đến phủ Phò mã đã đưa bái thiếp, được Thất công chúa hồi đáp mới đăng môn bái phỏng, nay gia nô nói như thế khiến thần sinh nghi, liền yêu cầu gặp thị nữ bên người Thất công chúa, nhưng người trong Phò mã phủ lấy cớ đủ điều vẫn không cho thần gặp Thất công chúa. Thần thấy sự tình khác thường liền kiên quyết xông vào, như thế mới biết được, Thất công chúa đang mang thai, đêm qua lại bị một thiếp thất đẩy ngã xuống đất, cho đến khi thần đến thăm, Thất công chúa vẫn đang bị Lê Phò mã cưỡng chế nhốt trong phòng, không cho đại phu khám bệnh."
"Thần sớm nghe nói về Lê Phò mã tính tình ương ngạnh độc đoán, lại không ngờ sự việc lại đi đên bước này, sau khi suy nghĩ mãi, thần mới viết xuống bản tấu chương này, tuy nói Công chúa cùng Dân chúng là như nhau, nhưng nói cho cùng đứa bé trong bụng nàng vẫn là huyết mạch Hoàng gia, cũng là ngoại tôn của bệ hạ, thần dù là thần tử Đại Ung hay là Đường huynh của Thất công chúa đều không thể chấp nhận chuyện như vậy."
Hắn vừa nói xong, Lê Phò mã liền nhảy ra, sắc mặt khó coi nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, Thất công chúa ở quý phủ có người hầu hạ, làm như có người hành hạ ả không bằng, ả phụ nhân kia lại ở trước mặt ngươi tố cáo chuyện gì nữa, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, một chút phong tình cũng không có!"
Lê Phò mã vừa dứt lời, chúng thần đều theo bản năng nhìn sắc mặt Minh Đế, quả nhiên, trông thấy khuôn mặt Minh Đế trầm xuống.
Ở trước mặt Minh Đế còn gọi Thất công chúa là ‘cái ả phụ nhân kia’, vừa rồi khi Ngự Phượng Đàn nói Thất công chúa mang thai bị đẩy ngã, còn chưa được đại phu chẩn trị, sắc mặt Minh Đế đã nhiễm một tia băng hàn, hơn nữa Ngự Phượng Đàn còn đề cập đến ngoại tôn hoàng gia, cho dù Hoàng Đế không muốn nhưng cũng vì những lời này mà để ý rồi.
"Lê Phò mã, nếu như nói ngươi không ngăn cấm Thất công chúa chuyện gì, ngươi không cấm nàng mặc, không cấm nàng ăn, nhưng ngươi chính là không cho người đi mời đại phu xem bệnh cho nàng, ngươi không để nàng chịu đói, không để nàng bị lạnh, ngươi chẳng qua là muốn nàng trực tiếp chết đi! Nàng là một chính thất phu nhân, một Công chúa hoàng thất, chẳng lẽ ngươi muốn nàng đi bắt chước những thanh lâu nữ tử xu nịnh nam nhân, cố ý phong tình sao? Ngươi nói ra lời như vậy, có thể thấy ngày thường ngươi đối đãi Thất công chúa như thế nào!" Ngự Phượng Đàn khí thế bức người, trong đôi mắt hẹp tràn ngập rét lạnh, tưng bước ép hỏi Lê Phò mã.
"Ta làm sao mà biết, nàng bị bệnh không biết kêu người ta thỉnh đại phu à!" Lê Phò mã bị Ngự Phượng Đàn bức lui về phía sau từng bước, nghĩ vị Thê tử này luôn cười hì hì, khi nói chuyện thì sắc mặt lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng trong miệng vẫn một mực phủ nhận.
Ngự Phượng Đàn nhìn dáng vẻ tức đến giơ chân của hắn cảm thấy vẻ mặt này xấu xí như Tiểu Sửu(có thể hiểu là: xấu như con cá sấu), gương mặt như ngọc như phủ một tầng sương, trong mắt lóe ra ánh băng hàn cười lạnh châm chọc nói: "Nếu không phải ta vừa mới đi thăm quý phủ, chỉ sợ hiện tại Thất công chúa đã không còn mạng rồi! Một thiếp thất nho nhỏ thế nhưng có thể khi dễ một công chúa đến tình trạng này, chưa nói đến thân phận nàng tôn quý cỡ nào, chỉ cần nàng là thê tử của ngươi, là phu nhân chính thất, nàng chẳng lẽ không muốn mời đại phu, muốn hành hạ bản thân đau đến chết sao? Một thiếp thất có thể thao túng được người trong phủ, cản trở nha hoàn thiếp thân của Thất công chúa, từ việc này có thể thấy được thường ngày ngươi đối đãi với Thất công chúa như thế nào, tình trạng cưng thê diệt thiếp, tuyệt đối không thể dung!"
Lê Phò mã là người không biết thức thời, ngu không chịu nổi, nhưng Lê Thị Lang lại không phải, hắn vừa nhìn thấy nhi tử nhảy ra liền biết sự việc không tốt, còn chưa kịp giữ chặt hắn liền nghe được hắn nói như vậy, lập tức tức giận đến tay chân như nhũng ra, vài bước đi qua một cước đá vào đầu gối Lê Phò mã, sau đó tay ấn đầu của hắn, còn mình cũng quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ thứ tội! Thần cảm thấy những chính sách này của thế tử, đối với công chúa là đại phúc."
Kỳ thật trong lòng Lê Thị Lang đối với những điều lệ này thật sự vô cùng tán thành, năng lực của ông không tệ, tư lịch cũng nhiều, vốn có cơ hội tiếp tục thăng chức, nhưng chính bởi vì Lê Phò mã náo loạn quá mức, cho nên chức vụ Thị Lang này ông vừa ngồi xuống chính là mấy năm, mắt thấy những người khác thăng tiến vù vù, còn mình thì vẫn giậm chân tại chỗ, sao có thể không tức được.
Nếu có thể khiến Lê Phò mã trở nên an phận, ông cầu còn không được, dù sao nhi tử ông cũng là một ngọn cỏ dại rồi, có muốn thêm thứ khác cũng vô dụng.
Hơn nữa chuyện Thất công chúa mang thai ông thật sự không biết, Lê Phò mã sau khi cưới Thất công chúa, liền chuyển ra khỏi Lê phủ, tiến vào phủ Phò mã, tin tức của ông cũng không còn nhanh nhạy chính xác nữa.
Tuy rằng Thất công chúa gả cho Lê Phò mã làm vợ, nhưng bào thai trong bụng nói thế nào cũng là ngoại tôn của hoàng thượng, nhi tử ngu ngốc của ông làm sao không chút tự giác cũng không có chứ!
Lê Phò mã bị cha mình đá một cước trực tiếp quỳ trên mặt đất, còn muốn lên tiếng thì bị cánh tay của phụ thân hắn gắt gao đè chặt, thân người bị tửu sắc vét sạch kia làm sao có thể đấu lại sức lực của Lê Thị Lang, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ phục trên đất, nghe được bên tai van lên thanh âm cảnh cáo ——"Ngươi nếu không muốn chết, liền câm miệng cho ta!", thế này hắn mới yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập căm giận.
Lê Thị Lang là người đầu tiên tán thành, tiếp theo Tào Xương Thịnh đã thăng nhiệm làm Tả Đô Ngự Sử cũng đứng dậy: "Thần cảm thấy điều lệ này thập phần hợp lý, Phò mã không tham dự triều chính, là phúc của Đại Ung ta, thần tán thành."
Hắn tuy rằng cưới thứ nữ của Trương các lão, nhưng Trương các lão cũng không nhúng tay vào chuyện của con rể mình, Tào Xương Thịnh là hàn môn đệ tử dựa vào thực lực của mình mà thăng tiến, ghét nhất những người nắm thực quyền quan trọng lại không có chút năng lực nào, đặc biệt là những vị Phò mã này, thường ngày Ngự Sử lên án bọn họ không ít, nhưng chức vị Phò mã này lại liên lụy đến rất nhiều người cùng ích lợi, cũng không phải nhất thời có thể lật đổ.
Nếu điều lệ Phò mã được phê chuẩn, sau này những phò mã sẽ không còn nắm thực quyền, sẽ không có nhiều người phải đi nịnh bợ, cùng gia phủ sau lưng họ kết giao quan hệ, kể từ đó, có thể chấm dứt tình trạng chiếm cứ chức vị quan trọng thông qua quan hệ thân gia.
Tào Xương Thịnh vừa dứt lời, Công Bộ Thượng Thư lập tức cũng đi ra tán thành: "Chính sách này xác thực là thượng sách."
Công bộ là một trong lục bộ, chủ yếu phụ trách các hạng mục công trình, công tượng, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông, công trình kiến trúc, trong lúc thi công không tránh khỏi bị thân thích của những Phò mã này nhúng tay vào, cung cấp nguyên liệu thứ đẳng, vấn nạn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu lũ lượt xuất hiện, điều này làm cho công bộ thập phần nhức đầu, bởi vì một khi gặp chuyện không may, chịu trách nhiệm lại là bọn họ, mà những người đó chỉ lo làm sao trở thành trung gian kiếm lời đút túi riêng, trách nhiệm nhưng không phải chịu một chút nào.
Mắt thấy có người đi trước mở đầu, những quan viên ngày trước luôn bị Phò mã áp chế, khi dễ cũng lập tức đứng ra tán thành, nhất thời không khí trên triều trở nên vô cùng sôi nổi.
Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bọn họ thân là hoàng tử, đương nhiên không thể đứng ra phản đối điều lệ rõ ràng đã bảo vệ quyền lợi đối với cuộc sống sau hôn nhân của công chúa, công chúa là tỷ muội của bọn hắn, tuy rằng có thể không có cảm tình gì, nhưng đứng trên lập trường gia tộc, cho dù trong lòng phản đối, nhưng cũng không thể nói, nếu không liền có vẻ thật lạnh bạc.
Tứ hoàng tử liếc mắt Ngự Phượng Đàn một cái, nhìn đến đôi mắt thanh lệ của hắn, còn ẩn chứa ý cười, hắn một mực cảm thấy tấu chương hôm nay Ngự Phượng Đàn dâng lên cũng không đơn giản như vậy. Nay công chúa trong triều tới tuổi chưa gả kì thực không nhiều lắm, một chính là bào tỷ của mình, Nhị công chúa, một chính là Lục công chúa, mà hai người này, thấy thế nào, đều có liên quan tới bản tấu chương này.
Hôn sự của Nhị công chúa vẫn nằm trong kế hoạch của hắn và mẫu hậu, bọn họ muốn lựa chọn một Phò mã thích hợp mà gả ra ngoài, lấy đó mà mượn sức, còn Lục công chúa thì từ trước đến nay lại chỉ thích Ngự Phượng Đàn.
Ngũ hoàng tử cũng nhìn Ngự Phượng Đàn, đáy mắt mang theo nồng đậm hiếu kỳ, lo lắng hàm nghĩa thực tế của bản tấu chương.
Đương nhiên, ngoài đồng ý cũng có người phản đối, Phò mã nạp vị công chúa cùng thời của Minh Đế đứng ra: "Phò mã tuy rằng cưới công chúa, nhưng cũng muốn vì nước ra sức, nếu như vậy, chẳng phải là đã trắng trợn hủy đi tiền đồ của họ, điều lệ này thật sự không ổn!"
Tào Xương Thịnh đứng ở phía trước, nghe được vị Phò mã kia đứng ra phản đối, rất không khách khí đáp trả: "Các ngươi chớ nói vì nước xuất lực, nếu thật sự tận tâm vì nước thì hãy đảm nhiệm chức vụ của mình cho thật tốt, xin hỏi các ngươi có bao nhiêu là dựa vào chính thực lực của mình mà đi lên, bao nhiêu người là phải trải qua khoa cử để tiến vào quan lộ, các ngươi mượn hào quang hoàng gia, lại đối với công chúa cực kỳ hà khắc, chưa bao giờ nghĩ đến công chúa cũng là dòng dõi hoàng gia, nói đến nói đi, các ngươi kỳ thật chính là muốn mượn mối hôn nhân với công chúa để lót thảm cho quan lộ của chính mình mà thôi!"
Lời này vừa ra, làm cho Cảnh Hựu Thần luôn đứng bên cạnh quan sát toàn thân phát run, hắn run không phải vì sợ hãi, mà vì kinh ngạc, kinh hoàng!
Mắt thấy một đám người đi ra phản đối đều bị Tào Xương Thịnh sắc bén phản bác lại, người trong đại điện bắt đầu chia làm hai phái, nhưng phần lớn đều đứng về phía duy trì điều lệ, dần dần tiếng nói ủng hộ Phò mã càng ngày càng yếu.
Bởi vì phần lớn thế lực ủng hộ Phò mã đều là người cùng Phò mã và Phò mã phủ có quan hệ, bọn họ phản đối là vì nếu làm như vậy sẽ tước đi lợi ích của bọn họ, cho nên lý do để đứng ra phản bác không đủ mạnh mẽ.
Nếu như thật tâm vì muốn tốt cho công chúa, thì ngươi chỉ cần cùng công chúa trôi qua ngày tháng êm đẹp là đủ, đây chẳng lẽ đối với công chúa không tốt sao, nếu nói đối với ngươi không tốt, kỳ thật ngươi chính là có tư tâm, muốn mượn công chúa để tiến vào con đường làm quan, nhờ đó hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hơn nữa điều lệ suy tính cực kỳ chu đáo, mặc dù đã cưới công chúa, phản đối điều lệ, ai biết ngươi sau khi trở về sẽ đối với công chúa làm ra những chuyện gì, vậy thì tốt thôi, nếu công chúa đã chết, thì ngươi liền cả đời không thể cưới chính thê, cũng không cho cưới vợ bé, cứ như vậy mà sống cả đời đi. Trực tiếp hủy luôn đường lui của bọn họ, ý tưởng âm độc này căn bản là không có cách nào thực hiện.
Cảnh Hựu Thần xem tình thế này, suy nghĩ một phen, mới đứng ra nói: "Vi thần cảm thấy điều lệ này cũng không đúng, nếu điều lệ một khi được thực thi, từ nay về sau, cưới công chúa đồng nghĩa với tự hủy đi quan đồ, vậy thì sau này ai lại muốn nguyện ý cưới công chúa, như vậy các công chúa có phải hay không sẽ thuộc vào loại nữ tử khó gả, đây đối với Thiên Chi Kiều Nữ mà nói, thật là không ổn."
Hắn là quan viên ngũ phẩm, phẩm cấp cao hơn hắn ở trên triều đình nhiều đếm không xuể, chỗ đứng của hắn cũng gần như xếp sau cùng rồi, nhưng lúc này hắn vừa mở miệng, mọi người lập tức đem ánh mắt tập trung về phía hắn.
Bởi vì Cảnh Hựu Thần, dù là từ phía Vĩnh Nghị Hầu phủ mà nói hay là dựa vào quan hệ mà xem xét, cho dù có phản đối cũng không liên quan gì đến hắn.
Nói như vậy, bo bo giữ mình, mới là việc mà quan viên trong triều làm nhiều nhất, cho nên rất nhiều quan viên phẩm cấp thấp, vị trí không cao chắc chắn sẽ không lên tiếng, mà Cảnh Hựu Thần lại đột nhiên lên tiếng.
Chúng thần không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Cảnh Hựu Thần và Tứ hoàng tử vẫn âm thầm qua lại, hôm nay lên tiếng, kỳ thật là thay Tứ hoàng tử nói chuyện, dù sao Nhị công chúa nếu gả cho quan to quyền quý đối với Tứ hoàng tử mà nói, thì sẽ thu được một quân cờ có sức mạnh.
**
Trữ Tú cung.
Ánh năng ngày hè chiếu vào những viên ngói lưu ly trên đỉnh Trữ Tú cung, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, những quái thú ngồi xổm trên mái nhà hình cung ngắm nhìn Hoàng Thành phía xa, bên dưới là khuôn vườn trang trí bằng những bụi hoa mẫu đơn đầy màu sắc, cảnh sắc tươi đẹp như thế càng nổi bật lên không khí dọa người trong cung.
Một hàng cung nữ nội thị ai ai cũng thật cẩn thận cúi đầu nhìn mũi chân của mình, ngay cả thở cũng không thở mạnh, sợ không cẩn thận trở thành bao trút giận cho Hoàng hậu.
"Con tối hôm qua đã làm cái gì! Nói!"
Mắt đẹp của Hoàng hậu ẩn chứa lửa giận, trên cái trán trơn bóng được bảo dưỡng cẩn thận có sợi gân máu nhảy dựng, ngón tay phải chỉ vào Nhị công chúa đang quỳ phía dưới, thấp giọng quát.
Tối hôm qua Nhị công chúa mất tích một đêm mới trở lại trong cung, Hoàng hậu sáng sớm đã nghe cung nhân hồi báo, ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa dùng, trực tiếp gọi Nhị công chúa đến Trữ Tú cung, có thể thấy được bà ta đã nổi trận lôi đình không cách nào nhịn được.
"Mẫu hậu, chuyện đêm qua người đều biết rõ, vậy xin mẫu hậu hãy tứ hôn cho nhi thần cùng Cảnh đại nhân." Nhị công chúa nhận thấy Hoàng hậu có chút không vui, nhưng nàng ta trước kia gây chuyện cũng không ít, mỗi lần còn không phải đều bị Hoàng hậu mắng một chút rồi xong, lần này nàng ta cho rằng cũng sẽ như vậy, dù sao nàng ta bây giờ đã trở thành người của Cảnh Hựu Thần, Hoàng hậu có thể làm gì nàng ta bây giờ.
Nàng ta không biết rằng chuyện này thật sự quá hoang đường, một công chúa hoàng gia lại trước hôn lễ cấu kết cùng một nam nhân đã có vợ thì cũng thôi, thế nhưng còn lớn gan nói chuyện như vậy, thậm chí trong mắt cũng không có một tia hối lỗi.
Hoàng hậu cơ hồ tức giận đến ngồi bật dậy, làm sao còn có thể để ý đến hình tượng, nhìn dáng vẻ chết cũng không hối của Nhị công chúa: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi nếu để cho người ta biết chuyện này, ta liền sai người giam ngươi cả đời!"
"Mẫu hậu! Lúc trước nhi thần đã nói qua với người rằng con thích Cảnh đại nhân, là người không cho phép nhi thần và chàng ở cùng một chỗ, nay nhi thần đã là người của chàng rồi! Người còn muốn gạt ai, chẳng lẽ người còn muốn gả nhi thần cho người khác sao?!" Nhị công chúa nghe thấy Hoàng hậu căn bản là không đồng ý yêu cầu của nàng ta, cũng trừng lớn mắt rống lên với Hoàng hậu.
Đã làm ra chuyện mất mặt như vậy thế nhưng còn rống lớn to tiếng bà, chẳng lẽ nó không sợ mất mặt, không có một chút cảm thấy hổ thẹn à? Hoàng hậu hướng cung nhân hai bên quát: "Lôi Nhị công chúa xuống, trông coi nghiêm ngặt, không cho phép nàng ra ngoài!"
Việc này trăm ngàn không thể để cho Minh Đế biết, nếu Minh Đế biết Nhị công chúa đã làm ra loại chuyện mất mặt như vậy, còn không biết sẽ xử trí nàng ta như thế nào.
Cung nhân lập tức tiến lên, bắt lấy Nhị công chúa đem kéo nàng ta đi về phía tẩm cung của mình, Nhị công chúa hô khàn cả giọng: "Mẫu hậu, người không thể như vậy, nhi thần phải gả cho Cảnh đại nhân, Cảnh đại nhân......"
Thanh âm của nàng ta sắc nhọn chói tai như lưỡi kiếm, cơ hồ muốn tàn phá mọi thứ trong Trữ Tú cung, Hoàng hậu cả giận nói: "Bịt miệng nó lại cho ta!"
Cung nhân lập tức từ bên hông rút ra một chiếc khăn, cũng không quản là có sạch sẽ hay không liền trực tiếp nhét vào miệng Nhị công chúa, trong lòng thầm nghĩ vị Nhị công chúa này thật là một sao chổi táo bạo, nơi nào có nàng ta sẽ không được an bình.
Chính mình chạy đi ngủ với nam tử khác thì cũng thôi, thế nhưng còn mặt dày van cầu Hoàng hậu tứ hôn, còn làm loạn kêu to sợ người ta không biết nàng ta là một công chúa mất mặt.
Một đường đem Nhị công chúa liều mạng giãy dụa kéo vào tẩm điện, bởi vì Nhị công chúa mỗi lần nổi điên đều đập hư mọi thứ, đem tất cả mọi người bên cạnh đánh cho nửa chết nửa sống, cho nên lúc này đây, cung nhân sau khi nhốt nàng ta vào trong liền chạy nhanh khóa cửa lại, để nàng ta ở bên trong náo loạn hô rống.
"Bọn nô tài các ngươi cũng dám nhốt Bổn cung, nhanh mở cửa ra!" Nhị công chúa dùng sức đập cửa, thanh âm sắc nhọn kịch liệt kêu to, làm cho màng tai của thủ vệ cung nhân đều có chút đau, đi vài bước về phía trước cách ra xa mới khiến cho cảm giác kia êm dịu một chút.
"Nhanh mở cửa...... Bọn ngu xuẩn này, ta muốn giết các ngươi!" Nhị công chúa cầm lấy mọi thứ trong tầm tay mình ném về phía cửa, cho đến khi nàng ta ngừng lại thở hổn hển tạm nghỉ, quét mắt chung quanh một vòng xem còn có cái gì có thể đập không, lại phát hiện hiện cửa sổ không biết đã mở từ lúc nào, vì thế cầm lọ sứ trong tay ném xuống đất, sau đó kéo váy bò ra ngoài từ cửa sổ.