Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 331: Khúc Dạo Đầu Xui Xẻo (1)




Ngay tại lúc Vân Khanh đi xuống tửu lâu, ra đến đường lớn, tiếng một người từ phía sau truyền đến: "Những việc này là tiểu thư sắp xếp?"

Vân Khanh khẽ nhíu mày, nhưng không dừng bước, vẫn cứ đi về phía trước, Lưu Thúy vốn định xoay người, nhưng thấy dáng vẻ của Vân Khanh tựa hồ như không nghe thấy, tuy vậy nàng biết, Vân Khanh nhất định nghe được, chẳng qua là thanh âm này xa lạ, vừa rồi không có chỉ tên nói họ, nếu mạo muội gật đầu, sẽ giống như ngầm thừa nhận lời hắn nói, nên Lưu Thúy liền như Vân Khanh, khắc chế xúc động muốn quay đầu lại.

Thanh Liên thì đưa mắt nhìn sắc mặt Vân Khanh, cúi mắt ngẫm nghĩ một chút, cũng giống Lưu Thúy, làm bộ không nghe thấy.

"Tiểu thư, tại hạ ở phía sau gọi nàng, tại sao nàng lại không để ý đến ta chứ?" Một nam tử phong độ từ phía sau bước nhanh tiêu sái đến phía trước, sau đó xoay người, đứng ở trước mặt Vân Khanh, chậm rãi nở nụ cười với nàng.

Người đang ở phía trước, đường bị ngăn trở, Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện này, một thân trường bào màu xanh biển, bên ngoài là áo khoác bằng lụa mỏng màu xanh, một đầu tóc đen dùng cây trâm bạch ngọc trâm cố định, bên hông là đai lưng màu trắng, phối với một miếng ngọc bội hình quả trứng, tà áo nhẹ bay, thần thái thật là tiêu sái, khuôn mặt tuấn nhã, lại ẩn ẩn hàm chứa anh khí(khí khái anh hùng), phục sức trên người cho thấy, người này cũng là con cháu nhà quyền quý.

Từ khi đến kinh thành, Vân Khanh cảm thán khắp nơi đều có thể gặp tuấn nam, các thế gia trải qua mấy chục đến hơn trăm năm kết thân, sinh ra đời sau, không nói người người nổi tiếng, nhưng họ ai cũng đều tuấn tú lịch sự.

Chỉ là không biết vị công tử trước mặt này là con cháu quý phủ nào đây?

Nàng nhìn nam tử xa lạ, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác, đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp mang theo nét bình thản, đôi môi khẽ mở: "Công tử mới vừa gọi ta phải không?"

Vẻ mặt của nàng thực vô tội, nhưng nam tử lại có thể từ trong đôi mang không mang chút hoang mang, không sợ hãi bấn loạn kia nhìn ra, nàng khẳng định nghe được tiếng của hắn, chính là không muốn để ý, lập tức khóe môi cong lên, trên khuôn mặt tuấn nhã có ý cười đầy hứng thú: "Vừa rồi, đúng là ta đã mạo phạm tiểu thư, tại hạ họ Tiết, tên Nhất Nam, chỉ là bởi vì vừa rồi không khéo thấy được một việc, cảm thấy quá mức trùng hợp, muốn đến hỏi tiểu thư một chút."

Họ Tiết? Vân Khanh nhíu mày liếc mắt nhìn qua nam tử tự xưng Tiết Nhất Nam này, họ Tiết không tính là thế gia vọng tộc, trong kinh thành người họ Tiết cũng không nhiều, cũng là dòng tộc tiếng tăm tầm cỡ, bởi vì nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng Hậu chính là họ Tiết, nàng nhớ rõ, Tiết quốc công cũng không có đứa con nào tên là Tiết Nhất Nam, nhưng nam tử trước mắt này, dù là phong độ hay ngoại hình cũng đã nói rõ, hắn không phải xuất thân từ gia đình bình dân.

"Nếu trên thế gian này khi gặp những chuyện trùng hợp, công tử đều muốn hỏi cho rõ thì chẳng phải công tử có quá nhiều chuyện để làm rồi sao?" Nàng cũng không muốn cùng người khác nói nhiều, chỉ là nam tử trước mắt này, khi hắn cười thì trong mắt tỏa ra hào quang, thoạt nhìn thì bình thường, nếu để ý kỹ sẽ cảm thấy đây là một người thâm tàng bất lộ.

Bị nàng phủ nhận như thế, Tiết Nhất Nam cũng không tức giận, ngược lại hắn vô cùng vui vẻ nâng cằm lên vô thanh vô tức mà cười vài tiếng, khi nhìn lại Vân Khanh, trong mắt mang theo một tia sắc bén, ý cười cũng có thêm áp lực: "Chuyện trùng hợp đúng thật không phải mỗi chuyện đều bị ta nhìn thấy, chỉ là vừa rồi ở khách điếm, khi Cảnh lang trung bị người bắt gian ở trong phòng, Tứ hoàng tử lại trùng hợp như vậy mà đi ngang qua, cố tình tiểu thư lại đi vào tòa tửu lâu ở đối diện này, cho tới bây giờ mới đi ra, cùng với thời gian chuyện ở tửu lâu đối diện xảy ra thật sự quá trùng hợp, Vận Ninh quận quân cũng không cảm thấy việc này trùng hợp sao?"

Khi Tiết Nhất Nam nói ra bốn chữ Vận Ninh quận quân, đôi mắt của Vân Khanh hơi ngưng trọng, người này ngay từ đầu đã biết thân phận của nàng, cũng đã nhìn thấy mọi chuyện trong khách điếm, hơn nữa hắn vừa rồi cũng từ tửu lâu này đi ra, căn cứ vào vị trí phòng bao, có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong khách điếm đối diện chỉ có phòng của nàng cùng căn phòng bên cạnh thôi.

Hắn là trùng hợp, hay là trước đó đã biết?

Vân Khanh ngoài mặt thì rất bình tĩnh, trong đầu lại đang phân tích khả năng phát sinh của sự việc, kế hoạch của nàng vì tránh bị tiết lộ, đều vào thời khắc cuối cùng mới sắp xếp bố cục hoàn chỉnh, hắn không có khả năng biết trước, như vậy chỉ có thể là trùng hợp.

Ánh mắt Vân Khanh rơi xuống túi vải bên hông nam tử, dựa theo hình dạng có thế thấy bên trong cũng là một vật thể tròn dài, trong lòng đã có định luận, xem ra vị này cũng có ‘Thiên lý nhãn’.

Hắn hẳn là vào lúc mình vào tửu lâu liền vào theo, cho nên biết thời gian nàng vào, mới có thể không cẩn thận chứng kiến toàn bộ màn kịch đó, lại gặp mình đi ra, hơn nữa hắn còn biết nàng là ai, như vậy thành ra hắn nghĩ nàng là người đứng sau chuyện của Thu di nương cùng Thu Thủy vừa rồi.

Người này, tâm tư thực cẩn mật.

Tất nhiên, dù là tâm tư cẩn mật cũng không thể chứng minh được cái gì, sự tình đã đến bước này, dựa theo tính tình cương trực của Tứ hoàng tử mà nói, cho dù vạch trần mọi chuyện, Cảnh Hựu Thần cũng không thể lại được trọng dụng nữa.

Nàng muốn chính là hiệu quả này, đạt được hiệu quả là được rồi.

Vì thế, Vân Khanh khẽ cười, cánh môi phấn nộn đột nhiên nở ra một nụ hoa mê người, nhìn Tiết Nhất Nam: "Dựa theo lời của Tiết công tử, ngài nắm được thời gian ta vào tửu lâu, nay lại cố ý theo ta ra khỏi tửu lâu, xin hỏi công tử có phải đã luôn theo dõi ta, một nam tử lại vụng trộm theo dõi một nữ tử, đến tột cùng là có ý đồ gì?!"

Thanh âm của nàng hàm chứa sự truy vấn sắc bén, đôi mắt sắc như kiếm, trong mi mắt tựa hồ mang theo vẻ ghét bỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nam.

Tiết Nhất Nam bị những câu hỏi liên tiếp của nàng bức bách, nhíu mày phủ nhận nói: "Ta làm sao có thể theo dõi quận quân chứ, chẳng qua là trùng hợp......" Hắn nói tới đây, lông mi hơi hơi động, giọng nói ngưng bặt, nụ cười lập tức mở rộng, trong mắt từng đạo ánh sáng lưu động, cả người lại có loại thần thái của công tử danh môn, tay vuốt vuốt mũi, sau đó chỉ vào Vân Khanh nói: "Quận quân quả nhiên rất có tài ăn nói, tại hạ không lời nào để nói rồi."

Vừa rồi hắn vì giải thích mình không phải đang theo dõi Vân Khanh, mà là trùng hợp gặp gỡ, mà khi hắn phản bác như vậy, Vân Khanh cũng tự nhiên có thể nói, ngươi có thể trùng hợp, ta tự nhiên cũng là trùng hợp.

Hơn nữa từ đầu tới cuối, Vân Khanh một câu đều không nhắc đến chuyện xảy ra ở khách điếm đối diện, coi như hoàn toàn không biết hắn đang nói đến chuyện gì, chỉ đang cãi lại mà thôi.

Tài ăn nói sắc bén cùng phản ứng nhanh nhạy bậc này lại cùng xuất hiện trên người một nữ tử, thật sự là hiếm thấy.

"Tiểu nữ không dám nhận tài ăn nói giỏi, chỉ là Tiết công tử nên biết, trên đời này, có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào phán đoán của công tử mà đưa ra kết luận." Vân Khanh không chút khách khí bác bỏ ý tưởng ban đầu của hắn, cũng không vì được Tiết Nhất Nam tán thưởng mà mất đi vẻ trầm tĩnh, nam tử trước mặt này cũng không phải là người dễ đối phó như vậy.

Đôi mắt Tiết Nhất Nam khóa chặt trên người Vân Khanh, một chút cũng không để ý tới hàn ý trong lời của nàng: "Là ta sai rồi, nhưng mà quận quân cũng nên biết, chuyện trên đời này không phải chỉ cần dựa vào tài ăn nói giỏi là đủ, đã làm ra chuyện thì không thể chắc rằng sẽ không ai biết."

Đối với một người vừa mới gặp mặt lại buông lời sắc bén cũng không phải là phong cách của Vân Khanh, nói đến đây, nhiều lời cũng vô ích, là địch là bạn, cứ đến thì nàng sẽ tiếp chiêu, vì thế thản nhiên cười: "Tiết công tử, tiếp theo đây công tử còn muốn trùng hợp đứng ở trước mặt ta sao?"

"Xem ra quận quân là đang trách ta ngăn trở đường đi của nàng rồi." Tiết Nhất Nam nhíu mày cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo áy náy, dưới chân lại không nhúc nhích đứng ở phía trước, cũng không như ý tứ trong lời mà cố ý ngăn cản đường đi của nàng.

"A a, Tiết huynh, ta chỉ mới sai ông chủ đóng gói món điểm tâm, ngươi đã cùng mỹ nhân xinh đẹp như vậy làm quen rồi a!" Một nam tử bộ dạng đoan chính, hai mắt lại mang theo tà khí, cước bộ nhẹ nhàng, mặc hoa phục sặc sỡ từ trong khách điếm đi ra, lời nói ngã ngớn, ánh mắt cũng rất không đoan chính, khi nhìn người khác, lại cứ như đang lột trần họ.

Lưu Thúy phản ứng mau lẹ, lập tức bước lên phía trước đem Vân Khanh che ở phía sau, không cho ánh mắt không kiêng dè của nam tử kia đánh giá Vân Khanh.

Nam tử bị Lưu Thúy che mất tầm nhìn, nhìn không thấy Vân Khanh, nhưng cũng đã đi đến đủ gần để biết nàng là ai, lần trước trên Trạng Nguyên yến, ấn tượng của hắn đối với Vân Khanh rất sâu sắc, liền ngẩng mặt nghiêng người dựa lại gần, xuyên qua bả vai của Lưu Thúy mà nhìn Vân Khanh: "Thì ra là Vận Ninh quận quân, ta đã nói mà, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt diễm này, kinh thành cũng không nhiều, ta đối với nữ nhân xinh đẹp rất có ấn tượng, thủ đoạn của Tiết huynh cũng không tệ a."

Tiết Nhất Nam nhìn phản ứng của Lưu Thúy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt không chút gợn sóng của Vân Khanh, tựa hồ muốn xem phản ứng của nàng.