Tuy rằng đều là thiếp, quý thiếp cũng thấp kém, nhưng là loại không thể tùy ý sai phái, thân phận hơi cao một chút, Thu Thủy về sau muốn đấu với Vi Ngưng Tử cũng có lợi thế một chút!
Đôi mắt Vi Ngưng Tử tràn ngập hơi thở hung ác nham hiểm, phản bác nói: "Bọn họ làm chứng cũng không chứng minh được cái gì, có lẽ hết thảy đều có người cố ý thiết kế!" Chuyện này không đơn giản như vậy, Cảnh Hựu Thần làm sao có thể khéo như vậy mà nhắm trúng Thu Thủy!
Thu Thủy đã sửa sang lại trang dung xong, nghe nói như thế, lập tức đi ra, sắc mặt từ tràn ngập lửa giận trở thành ủy ủy khuất khuất, khóc nói với Thu di nương: "Tỷ tỷ, muội biết, hôm nay oan khuất này, không có biện pháp rửa sạch, mặc kệ muội là người trong sạch thế nào, Cảnh phu nhân cũng đã hắt nước bẩn lên người muội rồi, Cảnh đại nhân có lẽ do uống rượu say nên gây ra lỗi lầm, vốn chuyện này, kỳ thật không cần làm cho khó coi như vậy, nhưng mà nay, nay, Cảnh phu nhân không tin muội, cố đổ oan cho muội, muội cũng không còn mặt mũi mà trở về, không bằng đâm đầu tại đây chết cho xong......"
Nàng ta mặc dù là nói với Thu di nương, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Cảnh Hựu Thần, bên trong có tiếc nuối, có ủy khuất, còn có bản năng quyến luyến của nữ nhân đối người nam nhân đầu tiên của mình.
Cảnh Hựu Thần bị đôi mắt như mặt hồ mùa thu kia nhìn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng có chút mềm mại, lúc này vừa thấy Thu Thủy xoay người lao về phía bức tường, không kịp suy nghĩ vội chạy lên kéo nàng ta lại.
Thu Thủy làm sao có thể đâm thật, lập tức ngã vào lòng Cảnh Hựu Thần, nhỏ giọng khóc nói: "Kỳ thật đêm qua cùng Cảnh đại nhân, ta cũng không hối hận, đây là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là không đúng thời điểm......"
Thu di nương liếc mắt nhìn Thu Thủy một cái, lại thấy thần sắc trên mặt Cảnh Hựu Thần, liền biết hắn đã động lòng thương hương tiếc ngọc, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Vi Ngưng Tử với gương mặt sưng phù, lại châm thêm chút lửa, giọng điệu giá lạnh nói: "Muội muội, không cần phí hoài bản thân mình, nếu người ta vẫn cứ một mực cho đây là lỗi của chúng ta, cho dù muội chết còn có thể bị người chỉ vào thi cốt mà thóa mạ, chi bằng đánh một canh bạc đi tranh một hồi, có lẽ còn có thể lấy lại một chút thể diện, tỷ tỷ sẽ dẫn muội hồi phủ, cầu lão gia đi Thượng Kinh Diêu phủ đệ đơn kiện...... Ta không tin, dưới chân Thiên Tử thế nhưng không có nơi để phân xét phải trái......"
Nói xong, liền xoay người kéo Thu Thủy, Vi Ngưng Tử cười lạnh nhìn Thu di nương diễn trò, trong lòng tức điên, trách mắng: "Ngươi đi a, ngươi có bản lĩnh dám đi thì đi đi, ngươi đi tố cáo a, xem ai mất mặt......"
Nếu như nói khuôn mặt Vi Ngưng Tử sưng như đầu heo, khắp mặt xanh tím rất khó coi thì lúc này, sắc mặt của Cảnh Hựu Thần so với nàng ta càng khó coi hơn, cơ hồ gân xanh nổi đầy mặt hắn, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn Vi Ngưng Tử, hắn vừa bị giáng cấp, lại bị Hoàng hậu hoài nghi, nếu hiện tại bị người lấy chuyện cưỡng đoạt dân nữ cáo lên Thượng Kinh Diêu phủ, lấy thân phận An Bá của Thẩm Mậu đi tố cáo hắn, cả kinh thành bị oanh động là điều hiển nhiên, đến lúc đó vụ án này, dù kết quả thế nào, thì danh dự của hắn đã hoàn toàn bị hủy!
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, lúc này trong lòng hắn đang ôm là Thu Thủy, Thu Thủy tuy trên tay có thương tích, nhưng mặt mũi tóc tai sạch sẽ, trên mặt cũng không bị thương, trên cổ có vài đường máu, thoạt nhìn nàng ta đáng thương hơn, khiến cho lòng người sinh ra cảm giác yêu quý, mà Vi Ngưng Tử tuy rằng cũng bị thương, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút mỹ cảm, đôi mắt tràn ngập lửa giận, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa chuyện này, nếu Vi Ngưng Tử không xuất hiện, thì đã có thể giải quyết một cách thuận lợi!
Vì thế, Cảnh Hựu Thần lớn tiếng hét lên với Vi Ngưng Tử: "Đủ rồi! Nàng không cần nói nữa, là ta coi trọng Thu Thủy trước, việc này không có quan hệ gì với nàng ấy, nàng đừng khi dễ người quá đáng, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp nạp nàng ấy vào cửa!"
Nghe vậy, đáy mắt Thu di nương xẹt qua một tia vui mừng, thầm nghĩ biện pháp của đại tiểu thư quả nhiên cao minh, hơn nữa toàn bộ sự tình hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng, không có một chút chênh lệch nào, nếu Cảnh Hựu Thần đã nói những lời này, vậy thì danh xưng quý thiếp là của Thu Thủy rồi!
Mà Vi Ngưng Tử chỉ cảm thấy trong lòng rét run, không ngừng trân trối nhìn Cảnh Hựu Thần, nhìn dáng vẻ hắn che chở Thu Thủy, cảm thấy thật là châm chọc, Thu Thủy vừa mới cùng hắn ngủ một đêm, hắn cứ như vậy che chở, còn nàng ta thì sao, hắn ở trước mặt nhiều người đã cho nàng ta một chút mặt mũi sao?
Cùng lúc đó, mặt thân ảnh màu tím đậm cũng dọc theo thang lầu đi tới, hơi thở lãnh liệt từ toàn thân phát ra, hoàn toàn không cần hắn mở miệng, cái khí thế tôn quý kia khiến mọi người không tự chủ được tự nhường đường.
Tứ hoàng tử vốn đi ngang qua nơi này, nhìn thấy xe ngựa của Vĩnh Nghị Hầu phủ, lại ở dưới lầu nghe được trên lầu có người nói về Cảnh Hựu Thần, liền đi vào nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Đợi hắn vừa bước chân vào cửa, ánh mắt lạnh như băng đảo qua toàn bộ người bên trong một lượt, nhưng lại làm trong phòng lan tràn hàn khí, nhiệt độ trong không khí như giảm xuống mấy độ.
Mà Cảnh Hựu Thần vừa nhìn thấy Tứ hoàng tử, liền muốn hành lễ, Trần Giáp lập tức tiến lên đỡ tay hắn, thực hiển nhiên, Tứ hoàng tử cũng không muốn những người khác biết thân phận của hắn.
Hắn vừa rồi đã nghe Trần Giáp thuật lại sự việc xảy ra, sau khi đi vào, ánh mắt liền rơi xuống trên người Cảnh Hựu Thần, ngữ khí lạnh như băng, hai tròng mắt càng lạnh hơn: "Trong lòng ngươi đã sớm hướng về nàng rồi ư?"
Nghe Tứ hoàng tử vừa mở miệng đã hỏi ra vấn đề này, trong lòng Cảnh Hựu Thần như bị băng sơn ngàn năm đông lạnh, sau đó lại bị ngọn lửa ngàn năm đốt qua, trong nháy mắt rạn nứt.
Trước đó việc trên danh sách tú nữ xuất hiện tên Thẩm Vân Khanh đã làm cho Tứ hoàng tử và Hoàng hậu hoài nghi hắn là người tiết lộ chuyện thưởng thiếp, nhưng đây là hoài nghi, nhưng hôm nay Tứ hoàng tử hỏi ra những lời này, cơ bản là đã khẳng định rồi.
Bởi vì Thu Thủy là muội muội của di nương An Bá phủ, đây cũng cho thấy trong lòng hắn đã sớm hướng về Thu Thủy rồi.
Giống như bị trăm ngàn tảng đá nện lên đầu, Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy toàn bộ máu tươi đều dồn cả lên đầu, tứ chi lạnh lẽo, chỉ có trong đầu là đang ầm ầm bùng nổ.
Hắn phải mở miệng như thế nào?
Nếu hắn nói, không có, kỳ thật hạ quan không có ý với Thu Thủy? Nhưng hắn đã ở trước mặt nhiều người như vậy nói là hắn coi trọng Thu Thủy, lập tức sẽ nâng Thu Thủy lên làm thiếp, hiện tại lật lọng, kế tiếp sẽ bị An Bá cáo trạng, chắc chắn hắn cũng không còn tư cách tranh đoạt quyền thừa kế tước vị nữa.
Nếu hắn nói, có, thì chính là đang nói cho Tứ hoàng tử, hắn đã giúp đỡ An Bá phủ, nay còn muốn cưới thiếp thất của quý phủ, trong kì tân hôn đã nạp thiếp, có thể thấy được hắn nóng vội cỡ nào, thích vị thiếp thất này đến cỡ nào......
Cảnh Hựu Thần có thời gian suy nghĩ, nhưng Tứ hoàng tử cũng không có ý đợi hắn nghĩ ra một đáp án thích hợp cho mình, đôi mắt lạnh lẽo liếc Cảnh Hựu Thần một cái, liền không nhìn hắn thêm nữa, đảo một vòng trên khuôn mặt sưng tím của Vi Ngưng Tử, lạnh lùng mở miệng nói: "Chúc mừng Cảnh đại nhân nạp thêm một mỹ thiếp." Liền phất tay áo, rời khỏi khách sạn.
Trần Giáp cùng Trần Ất liếc mắt nhìn Cảnh Hựu Thần, mặt không chút thay đổi đi theo phía sau Tứ hoàng tử cùng nhau rời đi.
Mà Cảnh Hựu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ, mắt thấy sắc mặt Tứ hoàng tử lạnh như băng, ánh mắt chán ghét rời đi, cả người có một cảm giác nói không ra lời.
Tứ hoàng tử hoàn toàn không tín nhiệm hắn, về sau quan đồ của hắn, nên làm sao bây giờ?
Vi Ngưng Tử thấy Cảnh Hựu Thần như vậy, trong lòng không khỏi phiền não, nên biết, nay Tứ hoàng tử đã mở miệng, thì Thu Thủy nhất định sẽ được vào cửa, nhìn đám người bên ngoài sau khi Tứ hoàng tử đi rồi liền cười hì hì, tự biết được mặt mũi đã mất hết, đôi mắt bắn ra tia nhìn sắc bén về phía Thu Thủy, tiểu tiện nhân, chờ ngươi qua cửa đến Vĩnh Nghị Hầu phủ, ta mới thu thập ngươi.
Xoay người phân phó Phấn Ngọc Phấn Lam: "Chúng ta hồi phủ."
Mà Thu di nương cũng biết sự tình đã đến hồi kết, kéo Thu Thủy, bảo Cảnh Hựu Thần ngày mai tới cửa thương nghị hôn kỳ, để tránh đêm dài lắm mộng, ngược lại thêm phiền.
Gặp mấy nhân vật chính đều đã tản ra, người vây xem chung quanh cũng tán đi, mà cửa sổ của một khách sạn đối diện căn phòng vừa xảy ra chuyện kia cũng đóng lại.
"Tiểu thư, thứ này thật thần kỳ, có thể nhìn thấy mọi diễn biến trong căn phòng bên kia." Lưu Thúy cầm trong tay một ống hình bầu dục, híp mắt trái, đặt ở mắt phải, ở trong phòng ngắm tới ngắm lui.
Vân Khanh nhìn vẻ mặt nàng hưng phấn, gật đầu nói: "Thứ này kêu là ‘Thiên lý nhãn’, có thể nhìn được nơi mà mắt thường chúng ta không nhìn tới." Đây là năm trước khi phụ thân rời bến đã mang về cho nàng, nàng ngày thường cũng rất ít dùng, hôm nay vừa hay không có việc gì, muốn đến xem chuyện của Thu Thủy cùng Cảnh Hựu Thần, lại không thể đứng quá gần để tránh cho người ta phát giác nàng có nhúng tay vào, nhưng quá xa thì thấy không rõ, liền nghĩ tới cái này, bảo Lưu Thúy tìm ra.
Vừa rồi khi hai người kia tranh đấu thật đúng là phấn khích, đáng thương cho Vi Ngưng Tử, luận đánh nhau căn bản nàng ta không phải là đối thủ của Thu Thủy, hoàn toàn không có lực đánh trả, chậc chậc, thật đáng thương.
Lưu Thúy nhìn một hồi, cảm giác mới mẻ cũng qua đi, liền quay lại, nhìn thấy khóe miệng Vân Khanh nhoẻn cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, rót cho nàng thêm chén trà, cười nói: "Nay ả Vi Ngưng Tử kia cũng đừng mong bình an qua ngày, nàng ta hận chết Thu Thủy, Thu Thủy cũng hận chết nàng ta, xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai, không biết về sau có thể mỗi ngày tranh đấu hay không nhỉ!"
Thanh Liên đứng ở phía sau Vân Khanh, nhìn Lưu Thúy kể rõ tình huống, nàng không theo dõi hết quá trình, chỉ tại phút cuối cùng, dùng ‘Thiên lý nhãn’ nhìn một chút, liền nhẹ giọng hỏi: "Tứ hoàng tử xuất hiện cũng thật khéo."
Khéo sao?
Vân Khanh chau chau mày, kỳ thật một chút cũng không khéo, khách điếm này cũng không phải nàng tùy tiện sắp xếp, hôm nay Tứ hoàng tử ra khỏi thành làm việc, khi trở về nhất định sẽ đi qua nơi này, lại sắp xếp hai người chờ xe ngựa của Tứ hoàng tử đi qua cửa thì tức thời nghị luận một phen.
Cảnh Hựu Thần trước mắt tạm thời coi như là tâm phúc của Tứ hoàng tử, chuyện của hắn, Tứ hoàng tử tự nhiên cũng muốn nhìn một chút.
Cảnh Hựu Thần a, không biết sau khi ngươi không chiếm được tín nhiệm của Tứ hoàng tử, tiếp theo có phải sẽ dựa theo kế hoạch của ta mà đi không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Khanh lướt qua một tia sang bí hiểm, buông chén trà bên môi, đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi."
Lưu Thúy và Thanh Liên đi ở phía trước, mở cửa ra, để Vân Khanh ra khỏi phòng lại đi theo phía sau.
Ngay lúc Vân Khanh bước khỏi tửu lâu đi trên hành lang, từ phía sau bỗng truyền tới giọng nói của một người:
"Những chuyện này đều là tiểu thư sắp xếp?"