"Kích động như thế còn ra thể thống gì chứ, có lời gì từ từ nói!" Lưu Thúy nhìn về phía nha hoàn đang xông tới, nhíu mày trách mắng. Nha hoàn trong viện này ngày càng càn rỡ, vài ngày không nói, liền trở nên nhàn rỗi, đến khi vào trong cũng không biết phép tắc.
Vân Khanh nhìn về phía nha hoàn kia, hơi hơi nhíu mày, lại phát hiện nàng ta là Phong Nhi trong viện Thu di nương, đáy mắt hiện lên một tia thâm trầm, tiếp theo phân phó hai bà vú đến dẫn Mặc ca, Hiên nhi đi, lúc này mới hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Phong Nhi một hơi chạy tới đây, thừa lúc bà vú lúc tiến vào thở hổn hển mấy hơi, mới có thể hồi phục một chút, thấy Vân Khanh không có một tia bối rối, ngữ khí bình thản, trong đôi mắt mang theo sự trầm ổn như có năng lực làm yên lòng người, khi nhìn vào thì chính mình cũng không còn lo lắng như lúc đầu, nhưng sau khi nghe Vân Khanh hỏi, giọng điệu vẫn nôn nóng gấp gáp thuật lại chuyện quan trọng: "Đại tiểu thư, ngài mau đi nhìn xem, Thu Thủy nàng ta muốn tự sát!"
Tự sát?
Nghe vậy, trong mắt Vân Khanh lướt nhanh qua một tia chán ghét, nàng biết trong viện Thu di nương gặp chuyện bất trắc, đa phần là có liên quan đến Thu Thủy, nay cha và nương không có ở trong nhà, nếu xảy ra án mạng, cũng không phải nói hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng, lúc này cũng không do dự, nàng đứng lên đi tới viện của Thu di nương, miệng cũng không lãng phí một chút thời gian nói: "Ngươi đem chuyện đã xảy ra vừa đi vừa nói cho ta biết!"
Phong nhi vội vàng gật đầu, đem sự tình xảy ra thuật lại một cách súc tích, thì ra toàn bộ sự việc là như vầy:
Thu di nương sau khi phát hiện Thu Thủy học những động tác không đứng đắn của di nương, liền một mực toàn tâm toàn ý vào việc giúp Thu Thủy tìm một phu quân thích hợp, trải qua sự lựa chọn tỉ mỉ, nàng nhìn trúng một chưởng quầy cửa hàng là thủ hạ dưới trướng của Thẩm Mậu, trước đây là lão chưởng quầy quản lí, sau khi lão chưởng quầy thối lui, liền do con của hắn tiếp nhận, chưởng quỹ kia20 tuổi, bộ dạng đoan đoan chính chính, tính cách cũng không tệ.
Nàng tới trình bày với Tạ thị, Tạ thị biết được có thể giúp đỡ, dù sao hai mươi tuổi có thể làm được chức chưởng quầy, chứng minh năng lực của nam tử này không tồi, tương lai có lẽ còn có tiền đồ rộng mở.
Mà chưởng quỹ kia lúc trước bởi vì một lòng học nghệ, trì hoãn việc cưới vợ, thấy đối tượng cầu hôn là muội muội một di nương của ông chủ, nghĩ rằng cũng sẽ không quá kém, liền đáp ứng gặp mặt nhìn xem.
Vốn việc này Thu di nương muốn quyết định xong mới đi nói cho Thu Thủy, kết quả có người không cẩn thận để lộ tin tức khiến Thu Thủy biết.
Thu Thủy vừa nghe phải gả cho một thương nhân, còn là một chưởng quầy cửa hàng dưới trướng Thẩm gia, lúc này liền quệt mồm trở về cùng Thu di nương nói không chịu gả, Thu di nương mắt thấy Thu Thủy tuổi cũng càng lúc càng lớn, lại nhớ tới hành vi trước đó của nàng ta, quyết tâm phải mau chóng gả nàng ta ra ngoài.
Thu Thủy làm sao chịu theo, liền hờn dỗi trở về phòng, tuyệt thực một ngày một đêm, vốn là tính chờ Thu di nương đến năn nỉ nàng ta ăn cơm, ai biết lần này Thu di nương lại mặc kệ nàng ta, cũng không phái một nha hoàn hay hạ nhân đến an ủi nàng ta, chính nàng ta nhẫn không được, từ trong phòng lại vọt ra, đi tìm Thu di nương đại náo.
Thu di nương đương nhiên không để ý tới, nhất quyết muốn nàng ta phải gả cho vị chưởng quầy kia, kết quả Thu Thủy giận dữ bắt lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, nói với Thu di nương nếu gả đem nàng ta cho tên thương nhân kia, nàng ta liền trực tiếp tự sát cho xong.
Thu di nương nhìn thấy muội muội phản ứng mạnh như thế làm sao còn dám cưỡng cầu nữa, nhưng muốn nàng đáp ứng việc không ép muội muội gả chồng nàng cũng không muốn, mình từng làm di nương, biết làm di nương cực khổ, nhưng muội muội cũng là người quật cường, không đáp ứng sẽ không buông dao.
Hơn nữa, Thu di nương biết, dỗ được Thu Thủy lần này, về sau không chừng còn náo ra chuyện khác, cũng không thể đáp ứng nàng ta rằng thật có thể giúp nàng ta làm thiếp của Cảnh Hựu Thần.
Vì thế hai người liền giằng co như vậy, cuối cùng nghĩ tới việc thỉnh phu nhân lại đây, kết quả hôm nay Tạ thị xuất môn, chỉ có Vân Khanh ở nhà, nha hoàn liền trực tiếp đi tìm Vân Khanh.
Lúc Phong nhi đây cửa viện ra thì đập vào mắt Vân Khanh chính là một màn ——
Thu Thủy vẻ mặt kiên quyết đặt con dao gọt hoa quả trên cổ mình, đứng ở đối diện là Thu di nương muốn đi lên lại không dám, trên mặt lộ ra tia do dự, lo lắng, rối rắm, hối hận đủ loại cảm xúc, mà những nha hoàn khác đều đứng ở phía sau Thu di nương nhìn Thu Thủy, không biết nên làm gì mới tốt.
Lúc Vân Khanh tiến vào, Thu Thủy quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt khinh thường, thu hồi ánh mắt, nhìn Thu di nương nói: "Tỷ đừng tưởng rằng gọi tiểu thư đến sẽ thay đổi được gì, dù sao muội thà chết cũng sẽ không gả cho thương nhân kia!"
Thu di nương khuyên can thật lâu, lúc này đã có chút mệt, ánh mắt chuyển hướng sang Vân Khanh, bên trong tràn ngập sự cầu xin giúp đỡ, sự bất lực đối với người thân trong mắt nàng khiến Vân Khanh càng thêm chán ghét Thu Thủy.
Vân Khanh tư thái đoan trang chầm chậm tiến vào, đứng ở bên cạnh Thu di nương, nàng mở miệng, không phải vì giúp Thu di nương, mà là vì không muốn Thu Thủy chết ở Thẩm gia, nàng nhìn Thu Thủy đầu tóc rối tung, vẻ mặt khóc lóc om sòm, đạm mạc hỏi: "Ngươi không lấy thương nhân, vậy muốn gả cho ai?"
So với Thu di nương trong cơn bối rối, cẩn thận khuyên giải an ủi khàn cả giọng, Vân Khanh lại dùng vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm như mặt nước hồ thu, thanh âm lạnh nhạt làm cho Thu Thủy cảm thấy thật bất ngờ, cũng cảm giác được có một loại nguy hiểm đang đến gần.
"Đương nhiên là gả cho Cảnh đại nhân a, tỷ tỷ trước đó đã đáp ứng ta, giúp ta gả cho Cảnh đại nhân làm thiếp, tỷ ấy hiện tại lại đổi ý, muốn ta gả cho một thương nhân thúi, ta mới không ngốc như vậy đâu!" Thu Thủy cầm con dao hoa quả trong tay, tức giận kêu lớn lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, hiển nhiên lời nói đem nàng ta gả cho chưởng quầy kia, làm nàng ta cảm thấy bị vũ nhục.
Lưu Thúy ở một bên nhìn xem quả thực cảm thấy hành vi của Thu Thủy rất khó hiểu, nàng ta là muội muội một di nương, xuất thân thấp kém, phẩm hạnh cũng không tốt, gả cho một chưởng quỹ tuổi trẻ có tương lai đầy hứa hẹn, không biết vì sao lại phản kháng như thế, hơn nữa cuối cùng thế nhưng còn nghe được Thu Thủy muốn gả cho Cảnh đại nhân làm thiếp!
Chưa nói đến cái vị Cảnh đại nhân kia đã cưới vợ, chỉ cần nghe hai chữ ‘làm thiếp’, cũng đã như bão sét cuồn cuộn, thật sự có người gấp gáp muốn làm thiếp đến vậy a!
Ở bên cạnh Vân Khanh mưa dầm thấm đất, Lưu Thúy cảm thấy làm thiếp trừ phi là bị bất đắc dĩ, bằng không làm chính thê nương tử, không phải so với thân phận thiếp thấp kém hơn người kia tốt hơn nhiều lắm sao?
Còn mắng là thương nhân thúi, phải biết rằng, tổ nghiệp của Vân Khanh trước kia chính là thương nhân, hiện tại cũng đang là Hoàng thương, chẳng lẽ Thu Thủy này không có đầu óc à?
Lưu Thúy ngước mắt nhìn Vân Khanh một chút, thấy sắc mặt nàng không có nửa điểm biến hóa, loại chửi rủa này Vân Khanh đã nghe nhiều rồi, nếu lại vì chuyện này mà cùng Thu Thủy tranh cãi, nàng quả thực là bôi nhọ thân phận của mình.
Thu di nương nghe được lời của Thu Thủy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đừng nói chính nàng gả cho một thương nhân, nếu để cho người khác nghe được Thu Thủy một khuê nữ chưa hôn phối lại nói ra những lời như vậy, họ sẽ cảm thấy rất dọa người, bất đắc dĩ lại yếu ớt hô: "Không nói tới việc muội cùng Cảnh đại nhân có thân phận cách xa một trời một vực, muội vì sao lại cam chịu hạ lưu cứ muốn đi làm thiếp người ta!"
Thu Thủy vốn là một người gai góc, lúc này nghe Thu di nương mắng nàng ta cam chịu hạ lưu, hai tròng mắt sung huyết, sắc mặt dữ tợn nói: "Muội là cam chịu hạ lưu, vậy tỷ là cái gì, tỷ còn không phải đi làm di nương cho người ta ư, muội so với tỷ ngược lại còn tốt hơn, tỷ là gả lần thứ hai mà cũng nôn nóng trèo lên giường của bá tước phủ, muội còn là hoàng hoa khuê nữ vì sao không thể gả!"
Đây thật đúng là nói chuyện không suy nghĩ, lời này như một con dao găm vào ngực Thu di nương, sắc mặt của Thu di nương vừa hòa hoãn được một lúc, nay liền trở nên trắng như tuyết, một câu cũng nói không ra, dung mạo như hoa cơ hồ trở thành một mảnh tuyết trắng, đôi mắt nhìn Thu Thủy đều mang theo oán giận, đôi môi hơi run run.
Hành vi của Thu di nương trước kia Vân Khanh không muốn bình luận, chuyện của hai tỷ muội nhà này nàng cũng không muốn nhúng tay, nhưng Thu Thủy điên cuồng thành như vậy, nàng thật đúng là lần đầu tiên nhìn đến.
"Nếu không cho ngươi làm thiếp của Cảnh Hựu Thần, ngươi sẽ chết sao?" Vân Khanh nhìn Thu Thủy bằng đôi mắt tràn ngập lãnh ý, không có một tia cảm tình phập phồng, người cam chịu trở thành hạ lưu như vậy thì không có bao nhiêu chân tình, nàng hà tất phải quý trọng.
"Đúng vậy, nếu không làm được thiếp của chàng, ta hôm nay sẽ chết ở trong này!" Vì nghiệm chứng lời của mình, Thu Thủy kề sát dao gọt hoa quả vào cổ mà nhấn, lập tức một vết máu xuất hiện trên cổ của nàng ta, nhưng nàng ta lại không chút nào cảm thấy sợ hãi, vẫn mang vẻ mặt anh dũng nhìn người trong sân, như là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đâm dao xuyên qua yết hầu của mình!
Thực anh dũng a, giống như muốn cắt cổ người khác vậy, rất ngoan độc, không biết nếu để nàng ta đọ sức với Vi Ngưng Tử thì ai sẽ ngoan độc hơn nhỉ?
Vân Khanh khóe miệng hiện lên một ý cười trào phúng, không để ý đến Thu Thủy, mà quay đầu hỏi Thu di nương, trong mắt mang theo nghi vấn: "Ngươi muốn một khối thi thể, hay là để muội muội ngươi đi làm di nương?" Nàng vốn có rất nhiều cách để xử lý Thu Thủy, nhưng Vân Khanh không muốn, nàng không cần phải lưu lại một tai hoạ tiềm tàng ở trong phủ.
Thu di nương nhìn Thu Thủy đã gần như phát điên, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ cùng nghi hoặc, nàng không biết vì sao lại thành như vậy, rõ ràng Thu Thủy và Cảnh Hựu Thần chỉ gặp qua một lần, làm sao có thể vì một nam nhân chỉ gặp qua một lần mà điên cuồng thành cái dạng này.
Nàng đương nhiên sẽ không biết, lúc trước khi Vi Ngưng Tử lập kế để Vân Khanh gả cho Cảnh Hựu Thần, ngầm cho người dùng sức xúi giục Thu Thủy, ở trước mặt Thu Thủy nói Cảnh Hựu Thần ưu tú cỡ nào, con người vô cùng vô cùng tốt, sau đó lại dẫn theo nàng ta đi xem thử nữ tử nhà nghèo làm sao sống qua ngày, vì muốn cho Thu Thủy về sau sẽ gây khó dễ cho Vân Khanh!
Thu Thủy nhìn thấy thiếu phụ kia mỗi ngày phải tự mình giặt quần áo, nấu cơm xào rau, trên người đều là mùi khói dầu, cũng không có quần áo xinh đẹp và trang sức tinh xảo, khi đó trong tiềm thức nàng ta đã dần thay đổi, trong lòng nàng ta hoàn toàn chắc chắc, tuyệt đối không gả cho người không tiền không quyền, hơn nữa Thu di nương lúc trước vì muốn nàng ta nghe lời, đáp ứng giúp nàng ta làm di nương của Cảnh Hựu Thần, dưới đáy lòng nàng ta đã xem nguyện vọng này như trở thành sự thật rồi.
Hiện tại đột nhiên buộc nàng ta phải gả cho thương nhân, nàng ta đương nhiên kịch liệt bài xích, thậm chí không tiếc làm ra loại hành động quá khích này.
Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Vân Khanh, đôi phượng mâu sắc bén kia đang chờ đáp án của mình, mà Thu Thủy tựa hồ gần như không kịp đợi câu trả lời, càng ngoan độc mà nhấn sâu con dao vào trong, nàng tuy rằng không muốn muội muội làm thiếp thất, nhưng lại càng không muốn muội muội chết, trái lo phải nghĩ, khó xử nói: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ người có biện pháp có thể để muội ấy gả cho Cảnh đại nhân?"