Nghe vậy, Tứ hoàng tử nhíu mày nhìn Hoàng hậu, đôi mắt hắn thâm u như màn đêm mở miệng "Mẫu hậu cho triệu các nàng tiến cung, là muốn làm gì?"
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Nhị công chúa đang lôi kéo tay mình với vẻ mặt chờ mong, đáy mắt dâng lên tình mẫu nữ(tình cảm giữa mẹ và con gái), tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù là tôn quý như Hoàng Hậu cũng không có khác biệt, đem ánh mắt chuyển qua phía Tứ hoàng tử: "Trong hôn lễ nhiều người như vậy nhìn thấy tỷ tỷ con vô cớ quở trách Thẩm Vân Khanh, ta muốn để nàng nói xin lỗi, vãn hồi danh dự, còn nữa, Vi Ngưng Tử nay đã gả cho Cảnh Hựu Thần, quan hệ của nàng ta và Thẩm gia không phải là thân thích sao, ta muốn để cho bọn họ hòa giải, cứ như vậy, nếu vật kia thật sự ở Thẩm gia, trong nhất thời nếu tìm không thấy thì con cũng yên tâm hơn."
Vừa nghe thấy Hoàng hậu muốn cho Cảnh Hựu Thần vào cung, trên mặt Nhị công chúa tràn đầy ý cười, nhưng khi nghe đến mục đích triệu họ vào cung của Hoàng Hậu lại không như mong muốn của mình thì nàng ta chợt ỉu xìu, cắn môi cả giận nói: "Mẫu hậu, người muốn nhi thần cùng ả nữ nhi của thương nhân, nàng ta ti tiện như vậy, nhi thần là công chúa, tại sao có thể xin lỗi nàng ta chứ?!"
"Im miệng, nàng trước kia có thân phận gì không quan trọng, quan trọng là hiện tại nàng là quận quân do đích thân phụ hoàng con phong tước, con ở trước mặt mọi người quở trách nàng chính là không đúng." Hoàng hậu nghiêm mặt trấn định quở trách Nhị công chúa.
Từ giờ trở đi, bà sẽ không để cho nữ nhi tiếp tục kiêu căng nữa, nếu để nàng vẫn tiếp tục như vậy, cho dù có mình làm chỗ dựa, thì sớm hay muộn cũng sẽ gây ra đại họa mà thôi.
Lời Hoàng hậu nói Tứ hoàng tử nghe hiểu, tuy rằng xuất phát từ ý tốt, nhưng trong lòngTứ hoàng tử cũng không đồng ý, bởi vì hắn rất hiểu nhị tỷ của hắn, quả nhiên lập tức nghe thấy Nhị công chúa phản đối, đáy mắt hắn dao động những tia sáng thâm trầm, xẹt qua mặt Nhị công chúa, trong mắt mang theo hàn ý, khiến Nhị công chúa cả người rét run, phẫn nộ nuốt xuống lời phản bác đã lên tới miệng.
Nếu nói đến người khiến Nhị công chúa sợ hãi thì không nhiều, ngay cả hoàng hậu khi tức giận, nàng ta cũng không để ở trong lòng, nhưng vị Tứ đệ này, nàng ta lại rất sợ, đôi mắt như chim ưng kia mang theo sự bá đạo và kiêu ngạo, tản ra hơi thở lạnh giá khiến nàng ta mỗi lần bị hắn nhìn thì trái tim cứ như đông cứng lại.
Rõ ràng nàng ta mới là tỷ tỷ, hắn làm đệ đệ hẳn là phải tôn kính nàng ta mới đúng, đáng tiếc vị đệ đệ này lại rất khác người, có đôi khi nàng ta hoài nghi, mình rốt cuộc có phải là tỷ tỷ của Tứ hoàng tử hay không.
Nhìn Nhị công chúa thức thời câm miệng, Tứ hoàng tử mới thu hồi ánh mắt, liền tỏ vẻ không tán thành đối với lời đề nghị vừa rồi của Hoàng Hậu, nói: "Mẫu hậu, danh dự của nhị tỷ trên dưới triều đình ai cũng đã rõ, dù tỷ ấy có xin lỗi, cũng vãn hồi không được cái gì, huống chi tỷ ấy căn bản là không thực sự muốn xin lỗi, đến lúc đó nếu lại gây ra thêm chuyện khác, chỉ sợ là càng lau càng bẩn."
Nghe được nhi tử bình luận nữ nhi như vậy, hoàng hậu đáy lòng hơi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận, Tứ hoàng tử phân tích không sai, dựa theo tính cách của Nhị công chúa, đến lúc đó đừng nói là xin lỗi không thành, ngược lại lại gây theoe chuyện, thật sự sẽ phản tác dụng: "Vậy quan hệ giữa Vi Ngưng Tử và Thẩm gia?"
"Món đồ kia nhi thần sẽ tự mình điều tra, mẫu hậu không cần quan tâm, quan hệ giữa Vi Ngưng Tử và Thẩm gia không có khả năng lại hòa hảo, nếu mẫu hậu nhúng tay vào, sẽ chỉ làm hai nhà tăng thêm bất mãn." Giọng nói của Tứ hoàng tử lạnh như băng, không nhanh không chậm ngăn cản động tác của Hoàng hậu.
"Bổn cung địa vị cao quý, là mẫu nghi một nước, nhúng tay vào quan hệ của các nàng còn có thể dẫn tới bất mãn sao?" Hoàng hậu không cam lòng khi vừa nói đến Thẩm gia, Tứ hoàng tử tựa hồ cố tình - vô ý rất che chở cho Thẩm gia, đây là do bà ta suy nghĩ nhiều, hay thật sự là một vấn đề đáng quan tâm đây.
"Mối quan hệ không thể hòa giải, dù là ai nhúng tay vào cũng vậy, mẫu hậu người là nhất quốc chi mẫu, dùng chính là cường quyền, các nàng cho dù mặt ngoài hoà giải, đáy lòng vẫn như trước, vậy thì vì sao lại phí công vô ích chứ." Tứ hoàng tử nói tới đây, dừng một chút: "Mẫu hậu không cần quan tâm tới việc này nữa."
Ngôn ngữ của hắn lạnh như băng không nhanh không chậm, nghe không ra có cảm xúc gì, trong lòng hoàng hậu có chút không thoải mái, bàn tay đang nắm tay vịn của Phượng ỷ hơi buộc chặt, trên mặt nếu không nhờ có son phấn che giấu, tất nhiên sẽ lộ ra thần sắc trắng bệch, đứa con trai này quá mức cường ngạnh, rất nhiều chuyện, bà ta cũng quản không được hắn, nhưng mà đây cũng là phẩm chất mà một vị đế vương cần đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà ta mới hơi hòa hoãn lại, giọng điệu căng thẳng khi nãy cũng ôn hòa đi rất nhiều: "Ngũ hoàng tử cũng sắp từ phương Bắc trở lại, con nếu muốn tìm, thì mau chóng nhân lúc hắn ta chưa quay về mà hành động sẽ thuận lợi hơn."
Tứ hoàng tử khép lại con ngươi u tối, trong mắt lộ ra nét trầm tư đắc ý.
Vào buổi tối của hai ngày sau, ba gã hắc y nhân thừa dịp đêm tối không trăng, lặng lẽ đột nhập vào An Bá phủ, ngay khi bọn họ muốn vào An Bá phủ, đột nhiên xuất hiện thêm vài bóng hắc y nhân khác, nhưng thấy những người kia tốc độ nhanh hơn, động tác càng chỉnh tề, ánh kiếm lóe sáng ở trong đêm tối im lặng chém giết, sau khoảng chừng nửa nén hương, ba gã hắc y nhân lúc đã trước ngã xuống, máu tươi cùng thi thể nhanh chóng được giải quyết, những tên hắc y nhân kia lại lặng yên ẩn vào trong màn đêm.
Mặt trăng tròn tròn tiếp tục chiếu sáng đêm tối tịch mịch yên tĩnh.
Bóng một con chim nhỏ từ trong góc tối của An Bá phủ vung cánh bay lên, trên không trung vòng vo một hồi, cuối cùng đậu trên một ngón tay trắng như ngọc.
"Quả nhiên là đã ra tay rồi." Ngón tay thon dài nhấc lên, đôi môi đỏ như son khẽ hôn chú chim nhỏ, dưới đêm trăng, đôi mắt hẹp của nam tử bắn ra tia sáng rét lạnh hàm chứa một cỗ sát ý đẫm máu, nụ cười bên môi giống như một lưỡi đao sắc bén, phát ra âm thanh trầm lắng quý phái làm say lòng người.
Tứ hoàng tử lại chuẩn bị đi Thẩm phủ tìm kiếm, nhưng vào lúc này đã bị người của hắn ngăn cản, người trong Mật Cục xuống tay thật quá độc ác, trực tiếp giết sạch người tới, nhưng vậy cũng tốt, để cho bên Tứ hoàng tử hao phí thêm chút tâm tư, nghĩ cách khác để tiếp cận.
Vĩnh Nghị Hầu phủ, Tây Uyển.
Khi màn đêm bao phủ cả vùng đất, Cảnh Hựu Thần mới từ bên ngoài bước vào sân, Vi Ngưng Tử ở trong phòng đợi hồi lâu, vừa nhìn thấy hắn trở về, liền sửa sang lại quần áo, trên mặt mang theo tươi cười tới cửa nghênh đón hắn: "Phu quân, chàng đã về rồi."
"Ừ." Vẻ mặt Cảnh Hựu Thần đều là tâm sự, tiến vào liền để nha hoàn bên người của Vi Ngưng Tử là Phấn Ngọc cởi áo khoác ngoài, thay vào trang phục trong nhà rồi mới ngồi xuống.
Vi Ngưng Tử thấy vậy liền sai Phấn Lam đi pha trà, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Cảnh Hựu Thần, nhìn sắc mặt của hắn, nghiền ngẫm vì sao hắn lại phiền não. Nay nàng ta đã gả cho Cảnh Hựu Thần, làm phu nhân của hắn, cho dù trong lòng không cam tâm, nhưng nữ tử một khi lập gia đình, về sau vinh hoa phú quý chỉ có thể dựa vào phu quân, cho nên dù Vi Ngưng Tử lúc đầu không cam lòng, nhưng nàng ta vẫn quyết định chấp nhận sự thật này, dùng trí tuệ của mình để trợ giúp Cảnh Hựu Thần, Cảnh Hựu Thần có thể từng bước thăng chức, địa vị của nàng ta sẽ là nước lên thì thuyền lên.
"Phu quân, chàng còn chưa dùng cơm phải không, để thiếp thân bảo hạ nhân hâm nóng đồ ăn, bưng lên liền có thể ăn."
"Không cần, ta không muốn ăn." Cảnh Hựu Thần một tay chống trán, mi mắt như thắt chặt vào nhau, tối hôm trước hắn theo lời Tứ hoàng tử, cho người lẻn vào An Bá phủ đi tìm thứ kia, kết quả đợi một ngày một đêm, đồ vật không tìm được cũng thôi, nhưng ngay cả người phái đi cũng lặng yên không một tiếng động mà biến mất, một chút tung tích cũng không có.
Kết quả như thế báo cho Tứ hoàng tử, tất nhiên sẽ không được khen ngợi, ngược lại còn phải chịu một trận rầy la.
Hắn xoa xoa mi tâm, những người này đều là mật thám do Tứ hoàng tử bồi dưỡng, đối với Tứ hoàng tử tuyệt đối trung tâm, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, bọn họ chưa trở về, khả năng lớn nhất chính là đã bị người bắt lại, hoặc là bị giết rồi.
Báo cáo của đám người trước đó hắn cũng đã tra xét, An Bá phủ không có một chút khác thường, hơn nữa dựa vào năng lực của An Bá phủ, không có khả năng có thể bắt được mật thám, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bị những người khác bắt, hoặc là diệt khẩu, vậy nhóm người này đến tột cùng là ai, ai có mục đích giống bọn họ, đều đang theo dõi Thẩm phủ, bọn họ cũng cho rằng thứ đó là ở Thẩm phủ sao?
Cảnh Hựu Thần cảm thấy trong đầu hỗn loạn một mảnh, nay Tứ hoàng tử nói, âm thầm điều tra cũng không phải là cách, muốn hắn nghĩ biện pháp, làm sao để tra ra nơi cất giấu món đồ kia.
Hắn cả ngày hôm nay đều suy nghĩ vấn đề này, làm sao có tâm tình mà ăn cơm chứ.
Vi Ngưng Tử thấy hắn như vậy, chắc chắn hắn đang gặp phải việc gì khó, nghĩ nghĩ, vẫy tay bảo Phấn Ngọc ra ngoài, đừng cho người khác tới gần, sau đó ôn nhu nói: "Phu quân, chàng bận rộn cả một ngày, trong bụng chắc đã trống rỗng, nếu không ăn một chút sẽ không tốt cho thân thể, chi bằng thiếp thân đi hầm chút cháo cho chàng, chàng thấy thế nào?"
Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái từ từ vang lên bên tai, còn có mùi hương trên người nữ tử truyền đến bên mũi, Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu, liền nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Vi Ngưng Tử, khuôn mặt tươi cười nhu hòa, khiến trong lòng hắn khẽ động, đây là thê tử vừa vào cửa của hắn, hai người vẫn còn đang trong tuần trăng mật, hơn nữa Vi Ngưng Tử lại rất biết cách lấy lòng hắn, biểu hiện ở trên giường cũng khiến hắn thực vừa lòng, trong lòng liền nhiều hơn một phần ôn nhu, nở nụ cười: "Không cần, ta không đói, tạm thời còn chưa muốn ăn, nàng vừa gả vào phủ, vẫn đừng nên quá vất vả."
Trong đôi mắt hắn hàm chứa ôn nhu, ngôn ngữ cũng mang theo săn sóc, Vi Ngưng Tử nghe xong trong lòng cảm thấy thoải mái, thấy không khí không tệ, liền thử nói: "Phu quân mỗi ngày đều ở trong triều cực khổ làm việc, việc thiếp làm ở trong nhà so với những chuyện chàng làm thì có là gì, nhưng nhìn phu quân mỗi ngày vất vả như thế, thiếp thân tuy rằng chỉ là một nữ tử hậu viện, chuyện làm được chẳng qua cũng chỉ là chút tài thêu thùa, nuôi chim thưởng hoa..., trong lòng nghĩ, nếu có thể giúp phu quân giải tỏa ưu phiền thì tốt rồi."
Nàng ta nói xong, liền cúi đầu, lộ ra cái cổ thon dài, thoạt nhìn yếu ớt lại có lòng,Cảnh Hựu Thần trong lòng không khỏi nổi lên thương yêu, tâm tư vẫn đang suy nghĩ việc khác, hắn vừa rồi làm sao lại quên mất, Vi Ngưng Tử lúc trước ở trong Thẩm gia lâu như vậy, có lẽ nàng biết có phương pháp gì, có thể hỏi ra tin tức của Thẩm gia không chừng.
"Tuy nói nàng là một phụ nhân, nhưng phụ nhân không nhất định rằng chuyện gì cũng không biết, hiện tại ta và nàng đã là phu thê, có một việc, vi phu thật ra lại cần nàng chỉ điểm."
Vi Ngưng Tử vừa nghe Cảnh Hựu Thần chịu kể cho nàng ta nghe, đôi mắt hơi sáng lên, trên mặt lại khiêm tốn: "Phu quân nếu như không ghét bỏ thiếp thân, vậy hãy nói cho thiếp nghe thử, nếu không có biện pháp giải quyết, ít nhất cũng có thể để cho phu quân giải tỏa một phen, nói không chừng cũng có thể có một chút hiệu quả."
Tư thái khiêm tốn này của nàng ta làm cho Cảnh Hựu Thần cảm thấy trong lòng thực thoải mái, liền thay đổi tư thế, đem cánh tay đang chống đầu buông xuống ở trên bàn vỗ nhẹ hai cái, chuyện Tứ hoàng tử muốn tìm đồ là tuyệt đối cơ mật, đương nhiên không thể tùy tiện nói cho người khác.
Vi Ngưng Tử bây giờ là thê tử của hắn, về sau cùng hắn là một, tuy rằng không thể nói ra toàn bộ, nhưng ít nhiều cũng có thể lộ ra một chút, nghĩ như vậy, Cảnh Hựu Thần châm chước mở miệng nói: "Là như vậy, Tứ hoàng tử muốn lôi kéo An Bá phủ nhưng lại không có cách nào xuống tay, nàng trước kia ở trong An Bá phủ được một thời gian, vậy nàng có biết có cách nào hiệu quả để lôi kéo An Bá phủ hay không?"
Vừa nghe đến An Bá phủ, đôi đồng tử của Vi Ngưng Tử bất giác co lại, thật sự là oan gia ngõ hẹp, sau khi gả cho người, chuyện đầu tiên phu quân hỏi mình lại liên quan đến An Bá phủ.
Nhưng mà, nàng ta thích, những chuyện có thể khiến người của An Bá phủ ngột ngạt, nàng ta đặc biệt thích.
Nghe thấy Cảnh Hựu Thần nói như thế, trong lòng Vi Ngưng Tử còn đang nghĩ, bên ngoài thì giả vờ nghi vấn hỏi: "Tứ hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, trong triều không ai không tôn kính ngài ấy, tại sao An Bá phủ có thể to gan như vậy, thế nhưng dám từ chối lời mời của Tứ Hoàng tử?"
Cảnh Hựu Thần vừa nghe lời của nàng ta liền nở nụ cười, chỉ cảm thấy nàng ta nói như thế thật đáng yêu, ngón tay ở bên má nàng ta nhẹ nhàng véo, nói: "Rốt cuộc nàng cũng là phụ nhân, Tứ hoàng tử mặc dù là do hoàng hậu sinh ra, nhưng nhi tử của bệ hạ cũng không chỉ có một mình Tứ hoàng tử, biết không?"
Kỳ thật trong lòng Vi Ngưng Tử cũng biết, chẳng qua nói ra để cho Cảnh Hựu Thần trong lòng thỏa mãn mà thôi, nàng ta ra vẻ hờn dỗi kéo cánh tay của Cảnh Hựu Thần xuống, liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Thiếp thân đương nhiên không biết nhiều bằng phu quân chàng rồi, chàng có kiến thức sâu hơn, nhưng mà, thiếp thân ngược lại thật sự có một ý tưởng, cũng không biết phu quân có chê cười thiếp thân hay không!"
Cảnh Hựu Thần vừa rồi vốn cũng không mong sẽ có hi vọng gì, ai ngờ nghe Vi Ngưng Tử nói có ý tưởng, liền không muốn để thê tử vừa vào cửa mất mặt, thực nể tình gật đầu: "Nàng nói xem, biết đâu đó lại là cách hay."
Vi Ngưng Tử liền giơ tay lên vẫy vẫy Cảnh Hựu Thần, Cảnh Hựu Thần híp mắt nở nụ cười, đi qua ôm nàng ta vào trong ngực, ngồi xuống nói: "Hiện tại nàng có thể nói chưa?"
Vi Ngưng Tử gật đầu, tựa đầu để sát vào bên tai của hắn, nhẹ nhàng nói một câu, chỉ thấy Cảnh Hựu Thần sau khi nghe xong hai mắt tỏa sáng, hô to: "Tốt, biện pháp đơn giản này, vi phu nhất thời hồ đồ thế nhưng không nghĩ tới."
Trong lời của hắn biện pháp này không có cao siêu gì, mấu chốt là hắn nhất thời không nghĩ tới, Vi Ngưng Tử nghe xong, cảm thấy cười lạnh, biện pháp tuy rằng đơn giản, nhưng ngươi lại không nghĩ ra được a, tuy vậy trên mặt nàng ta vẫn là nét nhu hòa: "Phu quân suy nghĩ đều là những sách lược hùng vĩ, thiếp thân chỉ là một phụ nhân nho nhỏ, suy nghĩ nhất định là khác nhau, làm sao có thể cùng phu quân có chung suy nghĩ được chứ."
Lời nói vô cùng tủi thân này, đã làm đám mây đen trong lòng Cảnh Hựu Thần lập tức tiêu tan, nhất thời cả người như được lên giây cót, nhìn thê tử xinh đẹp như hoa, mặc dù đây là mối hôn sự do trước khi cưới đã xảy ra gièm pha nên bắt buộc phải cưới, nay xem ra, nàng cũng không kém so với những danh môn khuê tú khác.
Lại nhìn hai gò má thê tử phiếm hồng, sắc môi hồng hồng đầy đặn như có thể nhỏ ra nước, ánh mắt liền dần dần thâm lại.
Vi Ngưng Tử làm sao không phát hiện biến hóa của hắn, tay lại hơi đẩy đẩy hắn: "Phu quân nay tâm tình tốt rồi, thiếp thân sẽ sai bưng đồ ăn lên cho chàng dùng......"
"Còn dùng đồ ăn gì nữa chứ, hiện tại ta muốn ăn nhất chính là nàng đó......" Tay Cảnh Hựu Thần liền theo vạt áo sờ soạng tiến vào, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Chỉ chốc lát, trong phòng liền vang lên những âm thanh khiến người nghe đỏ mặt tía tai......
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Hựu Thần tinh thần khoan khoái vào triều, lòng tràn đầy vui mừng muốn đem biện pháp của Vi Ngưng Tử nói cho Tứ hoàng tử.