Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 297: Bại Tướng Dưới Tay (2)




Uy Vũ Tương Quân phu nhân đang cùng các vị phu nhân giới thiệu, còn Vi Ngưng Tử thì đi hành lễ, đi đến chỗ Vân Khanh đang đứng ở một bên, cũng không giống những người khác vây quanh Uy Vũ Tướng Quân phu nhân.

Từ lức vừa đi ra, nàng ta liền nhìn thấy Vân Khanh, mặc kệ có bao nhiêu người, nàng ta vẫn thực dễ dàng tìm thấy Vân Khanh, không riêng gì sức hút đến mê người của Vân Khanh, mà còn có hận ý nồng hậu của nàng ta đối với Vân Khanh, có thể khiến cho nàng ta ở trong đám người ngay lập tức nhận ra Vân Khanh.

Vi Ngưng Tử đi đến trước mặt Vân Khanh, hơi hơi hất cằm lên, tươi cười hoàn mỹ: "Vận Ninh quận quân, có phải là rất bất ngờ khi ta còn chưa chết hay không?"

Từ khi nàng ta đi ra, trong đôi mắt thần trí của Vân Khanh một chút thay đổi cũng không có, vẫn là đôi mắt tràn ngập ý cười, nhìn Vi Ngưng Tử đang đi về phía mình, nàng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười như là tuyết ngọc đánh lên mặt băng, thanh thúy lại dễ nghe, đọng lại trong tai Vi Ngưng Tử, lại rõ ràng nghe ra trong tiếng cười kia bao hàm cả sự khinh thị.

Vi Ngưng Tử thấy hơi tức giận, nhưng nghĩ rằng Vân Khanh lúc này cười mà không nói chắc là trong lòng có chút bối rối, dùng nụ cười để che giấu ý nghĩ trong lòng, không khỏi lại nói: "Như thế nào, ngươi chẳng lẽ không bất ngờ? Hay là đã bất ngờ đến nói cũng nói không được rồi hả?"

Nhìn dung nhan như hoa trước mặt lại mang theo đôi mắt tràn ngập ghen tị, nụ cười củaVân Khanh dần dần phai nhạt, thay vào là một loại trào phúng nồng đậm, ngay cả trong mắt đều là khinh thường cùng khinh thị.

"Vi Ngưng Tử, ta cần phải bất ngờ cái gì? Là bất ngờ vì vị thúc thúc của ngươi vừa lập được công nên được phong làm Uy Vũ Tướng Quân kia, lúc trước bởi vì nhất thời nóng giận đã bỏ nhà đi nhập ngũ, cứu ngươi từ Dương Châu đưa đến kinh thành, nhận làm nghĩa nữ? Hay là bất ngờ chuyện ngươi sai người cố ý tiếp cận Thu Thủy, sau đó hạ thuốc giả mang thai cho Thu di nương, muốn khiến cho nhà ta nội loạn? Hoặc là nói, bất ngờ chuyện hôm nay ngươi sẽ xuất hiện ở trên Trạng Nguyên yến?"

Vân Khanh bằng giọng nói nhẹ như gió, âm sắc cũng không lớn, lại khiến cho đôi mắt của Vi Ngưng Tử càng mở càng lớn, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, chuyện của thúc thúc, người trong kinh thành biết đến cũng không nhiều, lúc trước phụ thân từng nhắc qua với nàng ta, trước kia có một huynh đệ, nhưng bởi vì ở trong nhà cùng cha mẹ bất hòa, giận dữ liền rời nhà trốn đi, mấy năm nay đều không có tin tức, kết quả vào năm nay, lại có tin bất ngờ truyền đến, báo rằng hắn ở trong quân ngũ lập nhiều quân công, chém đầu nguyên soái của địch, được thăng làm Uy Vũ Tướng Quân.

Bởi vì lúc trước náo loạn rất lớn, nên tổ phụ không cho phép bất kì kẻ nào đề cập đến vị thúc thúc này, những người trong kinh biết đến việc này rất ít, cho nên khi hắn trở về, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng người này mang họ Vi đơn thuần mà thôi.

Tất cả những việc này, Vân Khanh thế nhưng toàn bộ đều biết, bởi vì quá khiếp sợ, Vi Ngưng Tử lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi làm thế nào biết được?"

Vân Khanh khinh thường liếc nàng ta một cái, cái nhìn kia phảng phất như đang nhìn một kẻ vĩnh viễn là bại tướng dưới tay mình, cái loại khinh thị này như xâm nhập tận cốt tủy: "Bởi vì ngươi tự cho là thông minh, muốn khơi mào nội loạn của Thẩm gia ta."

"Ngươi, Thu Thủy là ngươi cố ý an bài?" Vi Ngưng Tử vốn cũng là một người rất biết tính kế, suy nghĩ một phen, sau khi mình được cứu, bởi vì cả người đau đớn, nên vẫn đều ở trong nhà tĩnh dưỡng, trong kinh không người nào biết nàng ta đã trở lại, điểm duy nhất bại lộ tung tích của mình, chính là chuyện của Thu Thủy kia.

Nàng ta trợn to đôi mắt nhìn Vân Khanh, nhìn khóe môi nàng mang ý cười, rõ ràng rất nhu hòa, lại làm cho nàng ta cả người rét run, từ trong người phát ra một loại hàn ý: "Thì ra ngươi đã sớm biết ta đã đến kinh thành."

Vân Khanh yên lặng nhìn nàng ta cười, nhìn dáng vẻ đang tự cho là đắc thắng của nàng ta, Vi Ngưng Tử nói như thế cũng đúng, nhưng mà chỉ đúng phân nửa.

Ngày đó Vi Ngưng Tử bị quăng ra cửa lớn Thẩm phủ, sau đó nàng biết được Vi Ngưng Tử đã được người cứu đi, hơn nữa cũng ở biến mất Dương Châu, nàng không biết đến tột cùng là người nào ra tay, nhưng mà nàng lại biết, Vi Ngưng Tử nhất định hận Thẩm gia thấu xương, bởi vì hận, cho nên sẽ luôn tìm kiếm cơ hội tới hại Thẩm gia.

Mà trên đường Thẩm gia dời đến kinh thành, trong lòng Vân Khanh đã từng phân tích qua, Vi Ngưng Tử nếu được người cứu, như vậy khả năng lớn nhất chính là được người trong kinh thành cứu, có thể là sẽ ở kinh thành.

Hạ nhân trong Thẩm phủ hiện nay phần lớn đã được sàng lọc, lưu lại đều là người có thể tin được, đối với chuyện của Vi Ngưng Tử trong lòng đều còn sợ hãi, Vi Ngưng Tử muốn tìm được người có thể lợi dụng cũng khó, mà Thu Thủy lúc này xuất hiện, đúng là cho Vi Ngưng Tử một cơ hội tốt.

"Ngươi tiếp cận Thu Thủy, là muốn bắt đầu từ Thu di nương, khơi mào nội loạn của Thẩm gia ta, ngươi tự cho rằng bản thân thông minh, những chuyện ngươi làm đều không ai biết, nhưng ngươi lại không có nghĩ tới, vì sao sau khi Thẩm gia ta xuất hiện một người vô cùng bội bạc như ngươi, lại còn có thể để cho một người như Thu Thủy vào Thẩm gia ở chứ, đó là bởi vì ta muốn biết, ngươi đến tột cùng là đang ẩn thân ở đâu!"

"Mà ngươi, cũng không phụ lòng mong đợi của ta, nhìn thấy một lỗ hổng lớn là Thu Thủy thì đã bắt đầu xuống tay, vào lúc Thẩm gia vừa đến kinh thành liền lập tức cài người vào, không thể là ai khác, cũng chỉ có ngươi, ngươi, Vi Ngưng Tử, vào lúc ngươi cho là mình vẫn còn chưa lộ tung tích, kỳ thật ta gần như đã biết hết mọi chuyện, ta không cần bất ngờ, một chút cũng không cần."

Vân Khanh lắc lắc đầu, ngữ khí thong dong, như là đang xem diễn, cuối cùng nói ra một lời tổng kết, tựa nhưu đối với phản ứng của con hát đưa ra bình luận.

Vi Ngưng Tử nhất thời sắc mặt trắng bệch, nàng ta cho là mình ở trong tối, cho là mình mới là người ở sau lưng thao túng hết thảy, lại không biết, thì ra toàn bộ kế hoạch của nàng ta đã trở thành cảnh dẫn địch vào nhà, bất tri bất giác chính nàng ta đã bị lôi ra ngoài ánh sáng.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt sắc của Vân Khanh ở trước mặt, trong lòng tràn ngập phẫn hận, xen lẫn một loại không cam lòng, chẳng lẽ nàng ta luôn đấu không lại Thẩm Vân Khanh sao? Nàng ta không tin.

Vi Ngưng Tử hít sâu một hơi, đem tâm trạng bị đả kích đến gần như mất kiểm soát kiềm hãm lại, mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng lại bày ra thần thái tự tin đắc ý, giống như là muốn chứng minh cho Vân Khanh thấy nàng ta chưa có thua.

"Dù là như vậy thì sao, nay ta đã là nghĩa nữ của Uy Vũ Tướng Quân, thúc thúc rất thương yêu ta, so với ngươi ta cũng không kém, ngươi có phải đang rất hối hận, ngày đó nếu đem ta đưa đến quan phủ thì sẽ không còn phiền phức nữa?"

"Đưa ngươi đi quan phủ? Không, lưu lại để còn xem màn kịch của ngươi nữa chứ, xem cũng rất thú vị." Vân Khanh tùy ý cười, nếu không phải lúc trước Thẩm gia vừa được thăng làm An Bá, vì tránh để bên ngoài truyền ra lời đồn nhà nàng vừa thăng quan liền ghẻ lạnh thân thích, nàng đã sớm đưa nàng ta đến quan phủ, nhưng nay xem ra, lúc ấy đưa đi, chỉ sợ vị thúc thúc là Uy Vũ Tướng Quân kia cũng sẽ cứu nàng ta ra, còn không bằng đánh 80 gậy để sảng khoái trút giận.

Ngự Phượng Đàn tựa vào một bên cột của tiểu viện trong hoa viên, trong tay vân vê một đóa hoa đào mới mở, đặt dưới chóp mũi nhẹ ngửi, thơm thì thơm, nhưng không dễ chịu như mùi hương trên người Khanh Khanh của mình a.

Khóe môi hắn hơi hơi cong lên, trong con ngươi hẹp dài luân chuyển tia sáng, sâu trong mắt lộ ra một tia kiêu ngạo, cuộc đối thoại vừa rồi của Vi Ngưng Tử và Vân Khanh, hắn một chữ cũng nghe không sót, khẽ thở dài, Vi Ngưng Tử, chỉ bằng ngươi như vậy, làm sao có thể đấu cùng Khanh Khanh chứ.

Lúc trước khi hắn cùng Thu di nương đi tìm Thu Thủy phát hiện có người đi theo phía sau, khi hắn bắt được người kia, phát hiện người này cũng là một xa phu quản sự trong quý phủ của Khanh Khanh, hỏi ra mới biết, thì ra là đại tiểu thư vẫn sai gã theo sát Thu Thủy, khi đó, hắn đã biết, Tiểu hồ ly đã sớm đi nước cờ tiếp theo rồi.

Ngự Phượng Đàn lại đem hoa đào đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, khi nào thì Khanh Khanh mới có thể đem toàn bộ lực chú ý đối với những người này đều tập trung trên người hắn a, hắn cầm hoa, thuận tay ném đi, xoay người nhìn ra cách đình viện không xa, Tứ hoàng tử đang khoanh tay đứng ở trong đình, đôi mắt lợi hại như chim ưng luôn phát ra hào quang, ngũ quan sắc bén lại ngưng trọng nghiêm trang nhìn về một hướng.

Mà hướng nhìn đó, đúng là vị trí của Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử đang đứng.

Có cung nhân đến mời, Trạng Nguyên yến đã đến lúc bắt đầu, Vân Khanh không để ý tới sắc mặt của Vi Ngưng Tử đặc sắc ra sao, dưới sự dẫn đường của cung nhân, đi về hướng đại điện.

Đại điện to lớn đồ sộ, lại có thể chứa được mấy trăm người ở trong đó, lúc này trong điện trải thảm đỏ thẫm viền nạm vàng thật dày, trên trần treo vô số những dải lụa màu, 12 cột hình trục trạm hình rồng cuộn hổ chồm, đồ án thanh điểu phi vân, trông rất sống động, giống như đúc, vừa vào đại điện, lại cảm thấy hơi ấm ập vào, xua tan cái lạnh của đầu xuân.

Ngay chính giữa đại điện đặt Long ỷ của hoàng đế, bên cạnh là hai chiếc ghế quý phi màu đỏ, dành riêng cho Tây Thái Hậu cùng Hoàng hậu, những chỗ ngồi của phi tần bên dưới được sắp xếp dựa theo thứ tự và phi vị.

Ở dưới Long ỷ là chỗ ngồi của quan viên, bởi vì đây là yến tiệc cố tình tổ chức cho tân Trạng Nguyên nên có một cái ghế dựa, bày ở nơi gần Long ỷ một chút, như là đặc biệt coi trọng vị tân Trạng Nguyên.

Tiếp theo đó là hai bên trái phải đều dựa theo phẩm cấp và chức quan của quan viên mà an bài cho gia quyến của họ, tiểu thư các nhà liền cùng mẫu thân ngồi với nhau, Tạ thị lại không tham gia yến tiệc hôm nay, cho nên nàng là dựa theo thứ tự phân bậc mà ngồi ở vị trí chính giữa, còn Vi Ngưng Tử cùng Uy Vũ Tướng Quân phu nhân tất nhiên ngồi ở hàng dưới.

Từ sau khi cùng Vân Khanh nói chuyện, sắc mặt của Vi Ngưng Tử liền có chút trắng, tuy rằng đã cực lực che giấu, nhưng vẫn có vẻ không yên lòng, mà Vân Khanh lại đối với nàng ta không hề có hứng thú, phu nhân và tiểu thư ở hai bên trái phải đều đang cùng nàng nói chuyện.

Ánh mắt của An Ngọc Oánh dừng lại trên người Ngự Phượng Đàn đang ngồi ở đối diện, nhưng thấy hắn nâng chén uống rượu, vẻ mặt phảng phất tự do như đang ở bên ngoài yến hội, vẫn là dáng vẻ phong lưu, đôi mắt nửa khép hờ, những ngón tay thon dài cầm chén rượu giống như một bức tranh xinh đẹp rõ nét, ngẫu nhiên như đang phát ra hào quang, lúc lơ đãng làm cho lòng người như thủy triều mênh mông, chỉ thầm hận ánh hào quang này vì sao không phải chỉ vì một mình nàng mà chiếu sáng.