"Thế tử người chơi đùa với tiểu hài tử vui vẻ như vậy, vi thần cũng muốn thử xem." Cảnh Hựu Thần nói xong liền tiến lên phía trước vài bước, cũng học Ngự Phượng Đàn muốn ẫm Mặc ca nhi.
Ánh mắt của Ngự Phượng Đàn dừng lại trên mặt Cảnh Hựu Thần, bỗng nhiên cười nói: "Cảnh đại nhân hình như không thích tiểu hài tử mà, ta còn nhớ rõ khi tiểu công tử của Vương đại nhân muốn ngươi ôm một chút, ngươi đã nói rằng mình không giỏi cùng tiểu hài tử giao tiếp, tại sao hôm nay đột nhiên lại đối với đứa nhỏ của An Bá có hứng thú vậy?"
Ý ở ngoài lời, đó là Cảnh Hựu Thần có mục đích gì, mới cố ý làm bộ như thích tiểu hài tử, cũng học hắn muốn ở lại đây.
Lời này nói ra, ánh mắt Thẩm Mậu liền ngừng trên người Cảnh Hựu Thần, biết vào lúc này mình cần tỏ rõ thái độ, vì thế đáy mắt mang theo mối ngờ vực vô căn cứ: "Cảnh đại nhân nếu thật sự muốn đến quý phủ làm khách, đợi sau khi mọi việc trong phủ đã sắp xếp hoàn tất tại hạ sẽ mời ngài đến."
Cảnh Hựu Thần nghe lời này, tự nhiên biết mục đích của mình hôm nay lại bị những lời Ngự Phượng Đàn vừa nói phô ra quá mức rõ ràng, loại chuyện lôi kéo mượn lực này, phải làm một cách tự nhiên và đúng mực, nếu để cho người khác cảm giác mình cố ý, tất nhiên là ấn tượng sẽ bị hạ thấp.
Biết chuyện hôm nay đã hết cách thay đổi, Cảnh Hựu Thần hiểu rõ Tứ hoàng tử rất coi trọng Thẩm phủ, việc này không thể nóng vội, nhưng dù thế nào hắn cũng không cam lòng, tươi cười trên mặt trở nên cứng ngắc, đáy mắt liền dâng lên lửa giận nhìn Ngự Phượng Đàn, mở miệng nói với Thẩm Mậu: "Nếu đã như vậy, thì tại hạ liền rời đi vậy."
Thẩm Mậu cũng chắp tay nói: "Vất vả cho Cảnh đại nhân, ngày khác nhất định sẽ đưa thiệp mời ngài đến quý phủ thưởng trà."
Đợi Cảnh Hựu Thần đi xa rồi, Thẩm Mậu mới quay sang nói với Ngự Phượng Đàn: "Hôm nay đa tạ thế tử đã lên tiếng giúp đỡ."
Ngự Phượng Đàn vươn ngón tay thon dài trêu đùa Mặc ca nhi, bị Mặc ca nhi một phát bắt được nắm chặt ở trong tay, bị bàn tay mềm nhũn nhỏ bé cầm trúng, nụ cười của Ngự Phượng Đàn càng thêm ôn hòa: "An bá sao lại nói vậy, ta chẳng qua chỉ là đi ngang qua, lúc ở Dương Châu từng vào tá túc ở Thẩm phủ, nên muốn cùng Cảnh đại nhân cùng nhau đưa ngươi một đoạn, nay nhìn thấy tiểu công tử đáng yêu, nên muốn cùng bé chơi đùa mà thôi."
Ngự Phượng Đàn một bên nói, đôi mắt đang nhìn Mặc ca nhi đồng thời cũng quan sát thần sắc của Vân Khanh, chỉ thấy nàng hơi khép mắt, từ trên tay vú nuôi kia đem Hiên ca nhi ôm ở trong tay, chu môi đỏ mọng chọc ghẹo Hiên ca nhi, nhất thời sinh lòng hâm mộ, hận mình không thể hóa thành Hiên ca nhi, để cho Vân Khanh ôm, dùng đôi môi đỏ mọng kia chọc cười hắn cũng tốt......
Thẩm Mậu nhìn nhìn Ngự Phượng Đàn, lại nhìn nhìn nữ nhi nhà mình, cười yếu ớt không nói, xoay người cùng lão phu nhân đi vào trong phủ.
Mà Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh ôm Hiên ca nhi có vẻ rất vui, cũng nhịn không được muốn ôm Mặc ca nhi, liền quay đầu nói với Tạ thị nói: "Thẩm phu nhân, ta có thể ôm Mặc ca nhi một chút được không?"
Tạ thị cùng Ngự Phượng Đàn chỉ gặp qua hai ba lần, nhưng ấn tượng của bà đối với vị thế tử này vô cùng tốt, lại biết thân phận của hắn tôn quý, khéo léo nói: "Tiểu hài tử nghịch ngợm, chỉ sợ thế tử ôm không quen, hơn nữa ôm đứa nhỏ cực kỳ phí sức."
"Đâu có, ta thấy Thẩm tiểu thư ôm rất thoải mái vui vẻ, một đại nam nhân như ta chắc ôm cũng đơn giản hơn thôi." Ngự Phượng Đàn vừa nói liền nhìn Vân Khanh, thấy nàng không nói lời phản đối, liền từ trong tay bà vú tiếp được Mặc ca nhi.
Khi ôm đứa trẻ sắp được một tuổi vào lòng, Ngự Phượng Đàn cảm giác phần ngực và bụng có một cảm giác nóng nóng, sau đó mềm nhũn, lại nhìn mặt tên tiểu tử vẫn còn đang mặc tã lót kia tựa hồ rất vui vẻ khi được hắn ôm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sung sướng, Ngự Phượng Đàn ôm Mặc ca nhi hướng về phía Vân Khanh một chút, cười nói: "Vân Khanh, nàng xem, nàng xem, bé đang cười với ta nè, bé thực thích được ta ôm đó......"
Hắn ôm đứa bé còn trong tã kia như đang hiến báu vật hướng về phía Vân Khanh, Vân Khanh nhìn hắn vẻ mặt vui mừng đến đuôi lông mày như bay lên, trong đôi mắt hẹp ánh lên vẻ rạng rỡ đến chói mắt, nụ cười lại mang theo vài phần ngây thơ, nhất thời cũng nhịn không được cười rộ lên, chỉ sợ vị thế tử điện hạ này, chắc cũng là lần đầu tiên ôm tiểu hài tử rồi.
Nhớ tới vừa rồi Ngự Phượng Đàn nói Cảnh Hựu Thần không thích tiểu hài tử, Vân Khanh liền nghĩ đến kiếp trước nàng cũng chưa từng cùng Cảnh Hựu Thần có con, chưa từng nghe Cảnh Hựu Thần đề cập qua chuyện muốn có con, chỉ sợ ở trong mắt Cảnh Hựu Thần khi đó thì kiến công lập nghiệp mới là việc quan trọng nhất, con nối dòng thì hắn không vội, cũng đúng, hắn không cần vội, đợi sau khi có được quyền cao chức trọng, muốn bao nhiêu nữ nhân sinh con cho hắn cũng là việc dễ dàng.
Nàng hơi nhướng mày, lại nhìn Ngự Phượng Đàn, hắn cong môi cười, răng nanh ở dưới nền tuyết còn trắng bóng hơn, từ nơi sâu thẳm trong mắt có thể thấy được hắn là thật sự rất thích trẻ con.
Nàng không khỏi nghĩ rằng nếu kiếp trước có thể gặp được hắn, có phải vận mệnh của hắn cũng sẽ không đi đến cục diện bi thảm như vậy hay không?
"Hắn thích ngài mới có thể nhìn ngài cười." Vân Khanh nhìn thoáng qua Mặc ca nhi, từ lúc Ngự Phượng Đàn bế đệ dệ lên, đệ ấy liền cười không ngừng, thanh âm non nớt như dương liễu nẩy mầm, cười đến ai ai cũng thấy mềm lòng.
Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh đang nói chuyện với hắn, ngẩng đầu, đôi mắt hẹp cong lên như vầng trăng rằm, sắc mặt đều là vẻ vui mừng, hắn không nghĩ tới Vân Khanh sẽ trả lời hắn, vừa rồi ở trên xe ngựa Vân Khanh rõ ràng là đang giận hắn.
Hắn nhịn không được nghĩ muốn tới gần chút nữa, đáng tiếc là đang ở bên ngoài, bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy, khiến hắn cũng không thể tiếp cận Vân Khanh, nếu có thể làm tiểu hài tử thì tốt rồi, cho dù suốt ngày kề cận Vân Khanh, cũng không sợ người ta nói những lời ảnh hưởng không tốt tới khuê dự danh tiếng của Vân Khanh.
Vì thế Cẩn Vương thế tử điện hạ trưng ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Hiên ca nhi trong tay Vân Khanh......
Tựa hồ không hài lòng vì lực chú ý của tỷ tỷ đang ở trên người Mặc ca nhi, Hiên ca nhi vươn đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ vạt áo của Vân Khanh, động tác nhỏ này lập tức hấp dẫn lực chú ý của Vân Khanh.
Nàng đung đưa Hiên ca nhi trong tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của đệ đệ, nhịn không được ở trên mặt đệ đệ hôn một cái.
Các bà quản sự bên cạnh nhìn thấy hành động của Ngự Phượng Đàn cũng thấy buồn cười, một đại nam nhân ôm một tiểu hài tử, bế xong còn có thể vui vẻ như vậy, thật sự là đáng yêu đến nói không nên lời.
Mà Tạ thị cũng khẽ gật đầu, những người khác không có chú ý, còn bà thì vẫn luôn để tâm quan sát, khi Cẩn Vương thế tử kêu lên, thế nhưng lại trực tiếp gọi tên của Vân Khanh, có thể thấy được giữa hai người có chút quen thuộc. Nhưng sau đó bà cũng không nghĩ nhiều, theo bà biết, lúc trước Cẩn Vương thế tử đã từng có một thời gian ngắn làm phu tử dạy kỵ xạ ở Bạch Lộc thư vViện, lúc trước Vân Khanh cũng báo danh vào môn kỵ xạ, giữa hai người chắc cũng là quen nhau từ lúc ấy rồi.
Nhưng thật ra Lưu Thúy đứng bên cạnh nhìn khung cảnh này, cảm giác, cảm thấy có chút gì đó là lạ a, Cẩn Vương thế tử trên tay ôm một đứa, tiểu thư trên tay cũng ôm một đứa, nụ cười của Cẩn Vương thế tử như đang hiến vật quý cho tiểu thư vậy, thấy thế nào, cũng có điểm giống như đôi vợ chồng trẻ đang ôm đứa nhỏ a......
Không, không, không, Lưu Thúy dùng sức lắc đầu, đây nhất định là do nàng suy nghĩ nhiều quá, Cẩn Vương thế tử là không tệ, nhưng tiểu thư vẫn chưa có hôn phối, nàng làm sao lại có thể nghĩ như vậy chứ.
Bên ngoài gió lớn, trẻ con không thể đứng lâu, Tạ thị cho người đi vào trong phủ, gia đinh cùng bọn hạ nhân đem đồ vật bên ngoài đi theo sau nâng vào, từ trước lúc lên Kinh, Thẩm Mậu đã cho người đem một ít đến trước, cho nên lúc này mang đến đều là những vật dụng bên người hay thường xuyên cần dùng mà thôi, phần lớn đã được thu xếp ổn thỏa.
Ngự Phượng Đàn sau khi tiến vào, liền đem Mặc ca nhi trả lại cho vú nuôi, hắn là ngoại nam, chung quy cũng không thể tùy ý tiến vào nội viện, vì thế liền do Thẩm Mậu chiêu đãi.
Vào trong phòng, Thẩm Mậu mời Ngự Phượng Đàn ngồi xuống, phân phó hạ nhân làm một ấm trà nóng bưng lên, lại đợi bọn hạ nhân mang vào hơn mười cái rương lớn, liền cho tất cả lui xuống trước, đợi chút mới vào sửa sang lại.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng, Thẩm Mậu liền nói: "Thế tử, trong những rương đồ này, có ba rương lớn, đều chứa tất cả những phiến ngọc mà Thẩm phủ ta lấy ra được từ trong chuyến chuyển phủ hôm nọ, mời theo ta lại đây nhìn một chút."
Thật ra Ngự Phượng Đàn tìm cớ lưu lại là vì từ lúc bắt đầu gặp mặt, đã từng nói về chuyện chọn ngọc đã hắn chuẩn bị chu đáo trước đó rồi.
Hai người đi tới một gian nhỏ trong thư phòng, vừa rồi hạ nhân đã chuyển toàn bộ rương vào trong này, Thẩm Mậu đi lên phía trước, căn cứ vào dấu hiệu mà mình đã đánh trước đó, lấy chìa khóa mở ra những chiếc rương mà chứa ngọc.
Nhất thời, trong gian nhà kế đó tràn ngập sắc xanh tươi mát, hoa quang trong trẻo của ngọc phiến ở trong rương được phân biệt rõ ràng, Hồng ngọc, Thuý ngọc, Bạch ngọc, Hoàng Ngọc, thủy tinh, ngọc bích, loại nào cũng có.
Ngự Phượng Đàn cởi áo choàng xuống, thuận tay treo lên một bên tủ, kéo vạt áo, ngồi xổm xuống nhìn lướt qua những mảnh ngọc trong rương, sau đó gở xuống tầng thứ nhất, lại quét mắt một lượt, thi thoảng cầm một mảnh trong đó, chiếu trên đèn xem xét, sau đó lại buông xuống.
Cứ như thế đem năm rương ngọc toàn bộ nhìn qua một lượt, sau đó đứng lên, thần sắc trên mặt không quá nghiêm túc nhưng lại lướt qua một chút thất vọng.
Thẩm Mậu tự hỏi nếu Ngự Phượng Đàn là người mê sưu tập ngọc, như vậy trong những rương ngọc của Thẩm gia này, có không ít mảnh ngọc thủy tinh là được lấy ra từ những mỏ ngọc tuyệt chủng(loại tốt nhất), giá trị tuyệt đối là cao nhất, nhưng theo sự quan sát của hắn, những mảnh ngọc mà vừa rồi Ngự Phượng Đàn lấy lên, cũng không nhất định là tốt nhất, mà trên mặt thoạt nhìn còn có những đường vân ẩn chìm.
Hắn tựa hồ không phải đang tìm ngọc đẹp, mà như đang tìm một miếng ngọc mang ý nghĩa đặc thù gì đó đối với hắn.
Thẩm Mậu vào nam ra bắc, cũng gặp qua không ít người sưu tầm thứ kỳ lạ, có người thích sưu tầm tóc, có người thích tìm quái thạch, chẳng lẽ thế tử thích là miếng ngọc có họa đồ đặc biệt?
"Năm rương này, là toàn bộ những mảnh ngọc mà phủ ngài có sao?" Ngự Phượng Đàn nhìn những mảnh ngọc chất lượng thượng thừa này, đáy mắt hơi hơi có chút thất vọng, những miếng ngọc này mặc dù tốt, nhưng thứ hắn muốn tìm lại không có ở trong này
"Đúng vậy, nếu đã đồng ý với thế tử, ta nhất định sẽ làm được, không có gì để che giấu." Thanh âm của Thẩm Mậu hàm chứa lo lắng, vừa nghe liền biết không có nửa lời nói dối, vì thương nhân trọng nhất chính là chữ tín, chuyện đã đáp ứng rồi, tuyệt sẽ không làm trái.
Ngự Phượng Đàn đương nhiên có thể hiểu được điểm này, chỉ là thứ kia, Liễu gia cũng tìm không có, những nơi có thể có cũng đã tìm mấy lượt, căn cứ theo lời của phụ thân, khả năng lớn nhất có thể là giao cho Tạ Thư Thịnh, hiển nhiên Tứ hoàng tử cũng đem tầm mắt chuyển đến Thẩm gia, phái người đến Thẩm gia điều tra, bây giờ còn cố ý lôi kéo, thực rõ ràng Thẩm gia là nơi có khả năng nắm giữ thứ đó nhất rồi.
Chỉ là, dựa theo lời phụ thân ghi trên thư, thứ này hẳn là giấu trong ngọc phiến, chẳng lẽ mình lý giải sai rồi sao? Hay là thứ này không có ở Thẩm gia?
"Được rồi, nay chúng ta cũng đã thanh toán xong nợ nần rồi." Ngự Phượng Đàn nghĩ đến đây, dự định sẽ điều tra thêm một chút, có lẽ trong đó có nhiều chỗ mà mình không chú ý tới.
Hắn nói thanh toán xong, đương nhiên là nói món nợ cứu mạng của Thẩm Mậu, lúc trước cứu Thẩm Mậu vốn không có mục đích gì, đơn thuần là vì hắn là phụ thân của Vân Khanh, chẳng qua Ngự Phượng Đàn cảm thấy nếu mượn cớ này mà đến tìm ngọc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, không cần vụng trộm đến Thẩm phủ tìm kiếm, chuyện này biết rõ sớm một chút càng tốt, để ngăn đám người Hoàng hậu và Tứ hoàng tử lại đến Thẩm phủ tạo thêm phiền phức, mới nói muốn báo đáp ân tình, nay tự nhiên là đã thanh toán xong, về sau Thẩm Mậu có thể sẽ là nhạc phụ đại nhân của hắn, hắn cứu nhạc phụ đó là thiên kinh địa nghĩa.(đạo lý hiển nhiên)
"Thế tử có muốn cho người đem năm rương ngọc này chuyển đến quý phủ không?" Lúc trước hắn không nói là muốn sở hữu ngọc phiến, hiện tại tuy rằng không được như ý, nhưng chuyện đã hứa vẫn không thể tùy tiện mà đổi ý.
Ngự Phượng Đàn nhìn Thẩm Mậu liếc mắt một cái, nở nụ cười: "Ở chỗ Thẩm lão gia không có được thứ ta tìm, không cần nữa đâu."
Hắn thực thoải mái khoát tay, tỏ vẻ những rương ngọc phiến này không phải là thứ hắn muốn, hắn không đặt chúng vào mắt, tuy rằng cùng với đáp án mà Thẩm Mậu thầm đoán trong lòng không khác nhau lắm, nhưng không biết tại sao, Thẩm Mậu vẫn cảm thấy việc xem ngọc này cũng không có đơn giản như ngoài mặt.
Bất quá, chuyện người ta không nói, hắn sẽ không chủ động đi hỏi, âm thầm điều tra cũng là cách hay.
Tiếp đó, Ngự Phượng Đàn ở An Bá phủ mới này đi dạo vài vòng, lại ăn một bữa cơm chiều, sau đó cáo từ rời Thẩm phủ.
Ban đêm trời lạnh nên những thứ cần thiết, nha hoàn đã nhanh tay nhanh chân thu xếp xong, trên giường lót tấm đệm lông thật dày, mặt trên của đệm lông là lớp mền bông giữ ấm, bên cạnh có lò sưởi ấm áp luôn để sẵn, phía trên giường cũng để thêm một lò sưởi làm ấm nệm, bốn góc phòng luôn đặt bếp than, ngoài phòng và trong phòng là hai loại khí hậu nóng lạnh khác nhau.
Thu di nương từ chỗ Tạ thị thỉnh an trở về, tiến vào trong, cởi áo choàng ra, liền nhìn thấy Thu Thủy tựa vào đầu giường, chăn đắp bừa ở trên người, trong tay bưng một cái hộp đựng thức ăn sáu ngăn màu hồng nước hình hoa mai, đang ngồi trên giường cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa rơi vung vãi đầy giường, chỗ nào cũng có.
"Thu thủy, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, ăn cái gì cũng phải ngồi ăn, không được nằm ở trên giường ăn, muội xem muội phun ra khắp nơi, trên chăn cũng có, nơi nơi đều là vỏ hạt dưa, còn ra cái dạng gì nữa!" Thu di nương nhìn thấy trong phòng bừa bãi cả lên, nàng mới đi qua viện của Tạ thị chưa tới một canh giờ, trong phòng liền biến thành như thế này, nhịn không được mắng ra miệng.
Thu Thủy tựa hồ như đang trầm tư chuyện gì đó, lúc Thu di nương tiến vào cũng không biết, cho đến khi nghe được tiếng mắng, mới hồi phục lại tinh thần, xốc chăn lên, tùy tiện duỗi chân xỏ giày vào, liền từng bước từng bước chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn hỏi: "Tỷ tỷ, hôm nay hai nam nhân muội nhìn thấy ở cửa là ai vậy a?"