Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 278: Mỗi Người Một Đứa Trẻ (1)




Thẩm Mậu phân phó xa phu dừng xe, hiện tại đứng ở bên ngoài lại là một người khác, là Cảnh Hựu Thần mặc y phục màu lam thường ngày, hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng Thẩm Mậu nói: "Biết được An Bá và Vân Ninh quận quân hôm nay vào thành, Tứ hoàng tử cho tại hạ đến thăm, cả phủ một đường bình an chứ?"

Không nghĩ tới cả nhà mình vừa đi vào Thiên Việt, còn chưa đến phủ, liền có hai người tới thăm viếng, Ngự Phượng Đàn thì không nói, ngay cả Tứ hoàng tử cũng phái người đến đây, còn có vẻ đặc biệt long trọng như vậy, nếu nói Tứ hoàng tử đối với Thẩm gia có phần đặc biệt chăm sóc thì lại khó mà tin được, chỉ sợ đây là đang thầm tỏ ý với Thánh Thượng, làm cho Thánh Thượng xem mà thôi.

Bất kể như thế nào, Thẩm Mậu dù sao cũng là An Bá, cũng nên cho Tứ hoàng tử chút mặt mũi, khách khí đáp lời: "Đa tạ Tứ hoàng tử quan tâm, một đường không có trở ngại, vi thần cùng thê nữ đều vô sự."

Cảnh Hựu Thần cười, ánh mắt nhìn lướt qua mấy chiếc xe ngựa, liền hỏi: "Có chỗ nào cần giúp đỡ hay không?"

"Làm phiền Tứ hoàng tử và Cảnh đại nhân lo lắng, những việc vặt vãnh này không dám phiền đến các vị, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy." Thẩm Mậu trả lời.

"Không sao, nếu Tứ hoàng tử điện hạ đã cho tại hạ đến đây thăm hỏi, thì tất nhiên là phải đưa An Bá đến cửa quý phủ, tới lúc đó cũng tiện thể xác định Vận Ninh quận quân không có việc gì, trở về cũng tiện bẩm báo lại cho điện hạ." Cảnh Hựu Thần trong lời ngoài lời đều tỏ ý ôn hòa, nhưng nghe qua tựa hồ không giống như vậy, mỗi một câu nói của hắn đều nhắc đến Tứ hoàng tử, Thẩm Mậu nếu lại cự tuyệt chính là không nể mặt Tứ hoàng tử, hơn nữa Thẩm Mậu nhạy bén phát hiện, trong mỗi câu của Cảnh Hựu Thần, đều nhắc tới Vân Khanh, tựa hồ trọng điểm của Tứ hoàng tử là muốn xem Vân Khanh có bình yên hay không.

Nội tâm hắn hơi không vui, dưới mắt công chúng, liên tiếp hỏi về tình huống của Vân Khanh, nghĩ như thế nào cũng không phải là chuyện tốt, trong lòng liền không muốn để Cảnh Hựu Thần đi chung.

Còn nữa, tuy rằng Thẩm Mậu vừa mới tới kinh thành, nhưng trước đó đối với tình hình của kinh thành cũng đã có tìm hiểu, biết một số việc tất yếu, nay Tứ hoàng tử ở kinh thành nổi bật cường thịnh, so với Ngũ hoàng tử do nguyên hậu(hoàng hậu trước) sinh ra, tựa hồ còn nhận được nhiều sự ủng hộ từ bá quan hơn, hắn hôm nay mới vừa vào thành, liền cùng người của Tứ hoàng tử ở cùng một chỗ, trong mắt người khác, có lẽ sẽ nghĩ hắn đứng bên phe của Tứ hoàng tử.

Thẩm Mậu cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của các vị hoàng tử, hắn vốn cũng không muốn bợ đỡ ai trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị này, Thẩm gia tuy rằng không có quyền thế che trời, nhưng dựa vào thương nghiệp đồ sộ chống lưng, có thể vì chính trị mà hiến kim(góp tiền), việc này tất nhiên là một hiềm kị(kiêng kị) của đế vương.

Nhưng nếu cứ như vậy cự tuyệt, tất nhiên sẽ đắc tội với Tứ hoàng tử, vào kinh ngày đầu tiên, nếu đắc tội với một pho tượng Phật lớn như vậy, cũng không phải chuyện tốt.

Kinh thành này quả là nơi đi nửa bước cũng phải cẩn thận a, Thẩm Mậu trong lòng đang nghĩ cách làm sao xử lý việc này thì bỗng nhiên có một người từ đằng xa cưỡi ngựa lại gần, nói với Cảnh Hựu Thần: "Cảnh đại nhân, không ngờ ngươi cũng ở nơi này."

Cảnh Hựu Thần quay đầu liền nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, khoác áo khoác màu trắng bạc từ trên ngựa nhảy xuống, vẻ mặt lười nhác lại vô tư, cả người che dấu không được quý khí tỏa ra từ từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, trong lòng hắn không khỏi có chút đố kỵ, có nhiều thứ người ta thật sự không thể bắt chước được.

Nhưng đố kỵ thì đố kỵ, hắn chỉ có thể theo quy củ mà hành lễ nói: "Vi thần phụng ý của Tứ hoàng tử, hôm nay cả nhà An Bá lần đầu tiên đến kinh thành, muốn đưa bọn họ đến quý phủ."

Ngự Phượng Đàn vừa nghe, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, gật đầu nói: "Ta cũng tính tới đây dẫn đường, nếu Cảnh đại nhân cũng muốn vậy thì chúng ta cùng đi."

"Việc này......" Cảnh Hựu Thần có chút nghẹn lời, hắn xưa nay biết Ngự Phượng Đàn làm việc không theo quy củ, đột nhiên nói muốn cùng đi cũng không thể cãi lại, nhưng hôm nay điện hạ muốn hắn đến đưa cả nhà An Bá về phủ, hiển nhiên là có ý muốn mượn sức, cũng ngầm tuyên cáo với trong kinh, An Bá phủ là đi theo Tứ hoàng tử điện hạ, đồng thời cũng để cho bệ hạ nhìn xem, ân nhân cứu mạng của bệ hạ là Vân Ninh quận quân được Tứ hoàng tử coi trọng và chiếu cố, nếu để cho Ngự Phượng Đàn xen ngang như vậy, thì khó mà đạt được mục đích lúc đầu.

Con ngươi tinh nhuệ của Ngự Phượng Đàn đương nhiên không bỏ qua thần sắc lướt qua trong nháy mắt của hắn, trên khuôn mặt mỉm cười, mang theo vài phần cố ý khiêu khích: "Như thế nào, Cảnh đại nhân hình như không muốn cùng ta đi chung, chẳng lẽ ngươi có mục đích gì khác, muốn một mình đón An bá về phủ sao?"

Cảnh Hựu Thần không dự đoán được Ngự Phượng Đàn sẽ tới, càng không dự đoán được hắn thế nhưng liền trực tiếp sảng khoái mà đem thâm ý của Tứ hoàng tử điện hạ chỉ rõ ra như vậy, tuy rằng không có hoàn toàn trực tiếp nói tới, nhưng hai bên nhất định hiểu rõ đây hàm ý sâu xa trong lời nói ấy.

Có vài chuyện, không cần phải nói rõ ràng, nếu để lọt ra bên ngoài, cũng không phải là chuyện tốt.

Trong lòng Cảnh Hựu Thần biết không thể tiếp tục nói với Ngự Phượng Đàn nữa, nụ cười ôn hòa trên mặt hơi khựng lại, lập tức hào phóng cười nói: "Cẩn Vương thế tử nói đùa vui thật, vi thần làm sao mà không muốn đi cùng ngài kia chứ, chỉ là khi thấy Cẩn Vương thế tử cũng tới đón An Bá, vi thần có chút ngoài ý muốn mà thôi."

Nhìn cảnh Hựu Thần lươn lẹo xoay ngược câu chuyện về phía mình, Ngự Phượng Đàn kéo góc áo khoác tuyết trắng bên cạnh một chút, ngăn cách gió lạnh bên ngoài, nhàn nhã cười nói: "Ngay cả Tứ hoàng tử điện hạ cũng phái ngươi đến đón, ta khẳng định cũng phải đến tham gia một chút, bằng không ở trước mặt Minh Đế, danh hiệu thiện đãi công thần đều bị các ngươi giành mất, thì ta đây chẳng phải là lỗ nặng sao."

Ngự Phượng Đàn sau khi nói xong, nhìn sắc mặt Cảnh Hựu Thần thay đổi mấy lần, trong mắt hẹp ý cười như làn gió mùa đông, quay đầu nhìn Thẩm Mậu, nhất thời thu hồi lại cỗ lãnh ý kia: "An Bá, nếu ngài không ngại, ta và Cảnh đại nhân sẽ cùng nhau đưa gia quyến tới quý phủ vậy."

Từ lúc Ngự Phượng Đàn xuất hiện, trong lòng Thẩm Mậu liền vui vẻ, lúc này lại nghe thấy hắn nói muốn cùng Cảnh Hựu Thần đưa bọn họ về phủ, lại cao hứng, kể từ đó, hắn sẽ không cần bị người nào lôi kéo, hoặc phải sợ đắc tội với Tứ hoàng tử, có Cảnh Hựu Thần và Ngự Phượng Đàn cùng nhau đưa đi, người khác chỉ cho rằng Thẩm gia được thánh quyến xem trọng, cũng coi trọng Thẩm gia thêm một bậc, đối với Thẩm phủ mà nói, giống như một tầng ô bảo hộ đã được mở ra, hắn làm sao sẽ nói ngại, liền liên tục cảm ơn.

Vân Khanh ở phía sau nhìn thấy trận giao phong này, chậm rãi buông rèm cửa sổ, đôi mắt thâm trầm tối tăm chậm rãi khép lại, như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Thành Thiên Việt rất lớn, bốn con đường lớn Đông Tây Nam Bắc có thể chứa được mười chiếc xe người xếp hàng ngang mà đi qua, lọt vào trong tầm mắt đều là kiến trúc hùng vĩ phóng khoáng, so với phong cảnh cây cầu nhỏ bắt qua dòng sông trong vắt của Dương Châu hoàn toàn bất đồng, xuyên qua đường cái phía Đông, qua bốn danh lầu, lại xuyên qua hai con đường, đi ra khu thành Nam, trong đó một tòa phủ đệ mái đỏ tường xanh, bốn cửa lớn màu đỏ thẫm được bốn con sơn thú canh giữ làm nổi bật lên tấm bảng chữ đỏ nền đen, bên trên ghi "Phủ An Bá" ba chữ rồng bay phượng múa cực lớn, chính là do Minh Đế hạ bút ban tặng.

Chiếc xe ngựa dẫn đầu ngừng lại, những xa phu phía sau cũng theo đó mà dừng ngựa lại, Thẩm Mậu xuống xe trước, đi dìu lão phu nhân, Tạ thị cùng hai vú nuôi ôm Mặc ca nhi, Hiên ca nhi cũng xuống xe ngựa, Vân Khanh được Lưu Thúy dìu xuống, Thu di nương cũng đi theo bước xuống xe, những địa nha hoàn ở các xe ngựa phía sau lần lượt theo xuống, đều đứng ở phía sau chủ nhân của mình.

"Thế tử, Cảnh đại nhân, ta và gia quyến đã đến phủ, cám ơn hai vị đã đồng hành." Thẩm Mậu mỉm cười nói lời cảm tạ.

"An Bá không cần phải khách khí, ngươi là công thần, trong kinh ai mà không biết, chỉ nhìn tấm bảng trước cửa phủ liền biết, trong kinh thành người có thể được bệ hạ đích thân cầm bút phong bảng hiệu thật sự là đếm trên đầu ngón tay." Ánh mắt Cảnh Hựu Thần dạo qua một vòng dừng trên tấm bảng hiệu ở cửa cổng.

Thẩm Mậu đối với bảng phong cung kính nói: “Vâng, cho nên tại hạ tự nhiên sẽ càng thêm trung quân trung quốc."

Cảnh Hựu Thần nghe thế, ánh mắt khẽ ngưng lại, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Mậu mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, không biết lời này của Thẩm Mậu đến tột cùng là đang tỏ rõ thái độ với hắn, hay chỉ là một lời xã giao ngoài mặt thôi.

Xe ngựa chở hàng phía sau bắt đầu chuyển đồ xuống, Thẩm Mậu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Vốn là nên thỉnh hai vị vào ngồi, nhưng nay đồ dùng trong phủ vẫn chưa bài trí xong, không khỏi khiến mọi người chê cười, lần sau tại hạ sẽ thỉnh hai vị tới uống trà cảm tạ."

Mục đích của Cảnh Hựu Thần hôm nay vẫn chưa đạt được, làm sao chịu rời đi như vậy, ít nhất cũng phải đi vào ngồi một hồi, nhưng nếu có Ngự Phượng Đàn ở đây, nguyện vọng này của hắn rất khó đạt thành, quay đầu đang muốn tìm lý do đuổi Ngự Phượng Đàn rời đi Thẩm phủ, ai ngờ, bên cạnh lại không có người.

Hắn không khỏi xem xét chung quanh, lại nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đang đứng chung một chỗ với Tạ thị vừa mới đi tới, trêu đùa đứa bé sơ sinh trong tay vú nuôi, mà trong tay một vú nuôi khác cũng đang ôm một đứa bé song sinh, Vân Khanh cũng vừa từ bên cạnh đi tới.

Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hôm nay Vân Khanh mặc váy dài màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh đậm, hơn phân nửa khuôn mặt đều dấu ở dưới áo choàng, chỉ lộ ra một bên dung mạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, giống như một điểm nhấn dưới cảnh sắc băng tuyết mênh mông đơn điệu này, hắn nhịn không được bị hấp dẫn.

Đáy lòng hắn khẽ rung động, lúc trước đã cảm thấy Thẩm gia tiểu thư cực kỳ xuất sắc, chỉ là e ngại gia thế của nàng hơi thấp, nay nếu đã là Vận Ninh quận quân, phụ thân lại là An Bá nhất phẩm, tuy rằng gia thế không mấy hùng hậu, nhưng lại có gia tài đồ sộ bù lại, ngẫm nghĩ thì không còn khuyết điểm gì rồi.(anh nghĩ mình là ai mà đòi cao thế...)

Nhất thời trong lòng liền nổi lên một chủ ý khác, chẳng qua sự biến hóa nơi đáy mắt của hắn, toàn bộ đều lọt vào mắt Ngự Phượng Đàn, đáy lòng liền nổi dậy cỗ sát khí, Cảnh Hựu Thần thế nhưng đang có chủ ý với Vân Khanh.

Bất quá, đầu tiên Ngự Phượng Đàn chuyển tầm mắt nhìn sang Vân Khanh, xem nàng có chú ý tới Cảnh Hựu Thần hay không.

Thấy Vân Khanh căn bản là không có nhìn qua hướng này, nàng đang nhìn đệ đệ trong lòng vú nuôi, biểu tình trên mặt ôn hòa lại mềm mại như một đám mây, làm cho trong lòng hắn cũng phát run.

Hắn nhịn không được có chút ghen tị với hai đứa trẻ béo mập kia, tại sao còn được hoan nghênh hơn so với hắn chứ? Vân Khanh đối với bọn chúng còn tốt hơn đối với hắn nhiều.

Nhưng hai đứa trẻ thì có làm được gì, trước mắt còn có một cái gai lớn đang khiến hắn chướng mắt ở đây mà, Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh không chú ý đến Cảnh Hựu Thần, đáy lòng lại có thêm khích lệ, nhếch hàng mi, một đôi mắt phượng nhỏ hẹp lóe ra tia sáng, nói: "Cảnh đại nhân, phủ đệ của An Bá còn có nhiều thứ chưa sắp xếp, chỉ sợ hôm nay không thích hợp chiêu đãi chúng ta, vậy ngươi nên về trước, hôm sau lại đến."

Cảnh Hựu Thần vốn muốn mở miệng đuổi Ngự Phượng Đàn đi, ai ngờ Ngự Phượng Đàn mở miệng còn nhanh hơn hắn, trực tiếp làm cho hắn không có lí do gì để ở lại, hắn không khỏi có chút bực mình, việc hôm nay nếu làm không xong, bên phía Tứ hoàng tử, hắn thật sự không thể công đạo, vì thế liền thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Khanh, tạm thời tính việc khác, mở miệng nói: "Tại sao lại bảo vi thần lần sau lại đến, thế tử chẳng lẽ không muốn đi sao?"

Ngự Phượng Đàn lại bước đến chơi với Mặc ca nhi, nghe thấy lời của Cảnh Hựu Thần nói, căn bản không để ở trong lòng, đáy mắt mang theo một chút hoài nghi: "Ngươi không thấy ta đang chơi đùa với tiểu hài tử sao? Ta rất thích đứa nhỏ này, muốn cùng bé chơi một lúc."

Đây là loại lý do gì chứ?

Nụ cười ôn hòa trên mặt Cảnh Hựu Thần cũng hơi gượng gạo, rõ ràng là hắn tới trước, Ngự Phượng Đàn lại có thể làm ra vẻ mà cố tình đuổi hắn đi, còn tìm lý do muốn chơi với con nít mà ở lại, hắn từ khi làm Hộ bộ thị lang, đứng vào hàng quan chức Tam phẩm thì đã dần bộc lộ tính cách của mình, đáy mắt lộ ra vài phần không thoải mái.

Nhưng dù sao Ngự Phượng Đàn cũng là Cẩn Vương thế tử, thân phận so với hắn cao hơn rất nhiều, hắn còn không dám dùng cứng đối cứng, chỉ có thể áp dụng chiến thuật.