Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 250: Kỳ Cao Nhất Chiêu (2)




Ngày kế tiếp, Vân Khanh đi tìm phụ thân, nhận được tin, Thẩm Mậu bị bệ hạ truyền đi, cùng quân vương đồng yến(cùng ngồi ăn tiệc).

Theo lý mà nói, Thẩm Mậu chỉ là thương nhân, không thể cùng quân vương đồng yến, nhưng Minh Đế ‘quân tâm đồng duyệt’(tâm tình vui vẻ), nên cho người mời ông đến, Thẩm Mậu vội vàng thay đổi một thân xiêm y đúng mực quy củ, đi theo cung nhân vào yến hội.

Đế vương ở trên, thần tử ở hai bên, Thẩm Mậu được xếp ngồi ở ghế cuối dãy bên trái, hắn cũng không có gì bất mãn, chỉ cần ngẩng đầu vừa nhìn, liền có thể thấy được ngồi phía trên đều là quan viên có tiếng tăm lẫy lừng ở Dương Châu, hắn có thể ngồi vào bàn tiệc này, đã là vinh dự rất lớn rồi.

Đợi sau khi hắn hành lễ ngồi vào vị trí, mọi người liền tiếp tục thảo luận đề tài bị gián đoạn trước đó.

Dương Châu Bố Chính Sứ đứng dậy bước ra khỏi hàng bẩm tấu nói: "Hồi bệ hạ, hôm qua thượng thư huyện lệnh Dương Châu đưa tin đến, Lợi Châu khô hạn khiến cho nạn châu chấu từ phía Nam đến bắt đầu hoành hành diện rộng, từ năm trước tới nay, vùng Giang Nam mưa rất ít, khu vực ven sông tạm thời chưa có tình trạng khô cằn, nhưng ở vùng núi, có nông hộ đã xuất hiện việc giảm sản lượng lúa, tình trạng không có năng suất, lại qua nạn châu chấu, e là một hạt lúa cũng không còn."

Lời này vừa nói ra, không ít quan viên tán thành, nói phương Bắc đã bị nạn châu chấu phá hoại nghiêm trọng, nếu dân chúng vì nạn châu chấu mà không còn lương thực, lòng dân tất nhiên sẽ đại loạn.

Đủ loại thanh âm không ngừng từ trên ghế truyền đến, Minh Đế ngồi ở trên cao, nghe phía dưới truyền đến âm thanh hỗn loạn, rốt cục mở miệng vào lúc âm thanh ồn ào nhất: "Tình huống này trẫm đã biết, các vị ái khanh có thể có phương pháp gì tốt để giải quyết không?"

Minh Đế nói ra một câu, lập tức có quan viên nói: "Kế sách bây giờ, là khống chế nguyên nhân của vấn đề là nạn châu chấu, nhưng trước nhất, vẫn phải trấn an dân chúng các nơi, triều đình hẳn nên mở kho lương, để cho dân chúng tránh chịu sự đói khát, để tránh lòng người lung lạc, mà dẫn đến đủ loại tình huống nghiêm trọng hơn."

"Đúng vậy a, nạn châu chấu dẫn phát nghiêm trọng khiến kinh tế tổn thất đến nỗi vì thiếu lương thực mà phát sinh nạn đói, nhưng nếu so sánh, thì nạn đói là việc nhỏ, dân chúng lấy chén cơm làm đầu, nếu thời gian dài không thể lấp đầy cái bụng, sẽ khiến cho dân tâm tan rã, ngu dân vẫn luôn như thế, lương thực ở phương Bắc lại thiếu hụt lớn, phương Nam nên phân phối lượng lớn lương thực để cứu viện."

......

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, vấn đề trọng tâm chính là, nay triều đình cần phải điều động lương thực, trấn an dân tâm, nếu không, sẽ dẫn đến bạo động, cũng sẽ làm cho thiên uy bị hao tổn.

Minh Đế vẻ mặt nghiêm trang, cau chặt mày, đầu hơi cúi thấp, nhìn vào một người ở phía dưới, hỏi: "Cảnh ái khanh, khanh xem việc này nên làm như thế nào?"

Cảnh Hựu Thần nay được thăng làm Hộ Bộ Thị Lang, vấn đề điều lương này, hắn có cơ hội có thể phát biểu ý kiến, quốc khố thâm hụt của Đại Ung Triều cùng lượng tiền tài như thế nào, hắn rõ ràng nhất.

Nghe được Minh Đế gọi đến tên của hắn, Cảnh Hựu Thần bước ra khỏi hàng khom người trả lời: "Hồi bệ hạ, nạn châu chấu phương Bắc đã có một năm, bệ hạ trong năm nay đã hạ qua ba lượt thánh chỉ, phân phó hộ bộ phát động điều lương, cứu trợ Phương Bắc. Mà Phương Bắc mất mùa, thuế má tự nhiên cũng không có, còn phải chống thiên tai cứu dân, nay quốc khố đã thâm hụt đến mức thấp nhất. Tiền tuyến chiến hỏa chưa dứt, những trận chiến nhỏ không ngừng, Tây Nhung mặc dù lui binh, nhưng dã tâm vẫn không thay đổi, nếu còn phát động điều lương, một khi Tây Nhung lại mãnh liệt phát binh, quân ta sẽ vì thiếu nguồn quân lương quân trang mà gặp nguy hiểm, vi thần cả gan, xin bệ hạ cân nhắc lại chuyện cứu tế."

Lời này rất rõ ràng mà nói cho Minh Đế rằng, quốc khố trống rỗng, chúng ta không thể lại đi cứu dân chúng, nếu phải cứu, đến lúc đánh giặc sẽ không còn tiền không còn lương thực, đây chính là chuyện rất nguy hiểm.

Minh Đế nghe vậy, sắc mặt vô cảm, đôi mắt lại hơi hơi ngưng trọng, cánh tay khoát lên bệ đỡ bằng gỗ cây tử đàn khảm bảo thạch, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải chà xát lẫn nhau, lực tay càng ngày càng lớn, tựa hồ đang lo lắng chuyện Cảnh Hựu Thần vừa nói.

Sau một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, đôi mắt như cố ý lại vô tình quét qua vị trí của Thẩm mậu, mang theo một chút nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ lợi hại, hành động như bừng tỉnh đột ngột nhớ tới, nói: "Thẩm thương nhân đã đến rồi sao, trẫm cùng chư vị ái khanh thảo luận sự vụ lại quá mức nhập thần rồi."

Thẩm Mậu sau khi tiến vào, liền bình tĩnh nhìn thẳng, vừa không đi nhìn trộm mặt rồng, cũng không nhìn những quan viên khác, hôm nay chuyến đi này vốn là kỳ quái, trong lòng hắn có chút không yên, nay Minh Đế vừa điểm tên của hắn, vẻ mặt cũng tự nhiên mà cung kính đi ra, quỳ trên mặt đất đáp: "Bệ hạ một ngày bận trăm công nghìn việc, mặc dù đi du tuần nhưng cũng bận rộn như thế, thảo dân chỉ là một thương nhân, há có thể to gan làm chậm trễ đại sự của bệ hạ."

Minh Đế tựa hồ tâm tình rất tốt, khóe miệng chứa nụ cười, chỉ là đôi mắt còn lưu lại nét lo lắng của chính sự vừa rồi, nói "Ngươi không cần khiêm tốn như thế, tuy rằng thương nhân không thể giúp trẫm nhiều việc bằng quan viên ở triều đình, nhưng Đại Ung được phồn vinh hưng thịnh, cũng là nhờ thương nhân các ngươi giúp sức, có các ngươi, giao dịch hàng hóa nam bắc mới được thông thuận, mới có thể để cho tiền bạc lưu thông, cho dân chúng cuộc sống tiện nghi, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, các ngươi so với trẫm tốt hơn nhiều a, tiền bạc kiếm được, không cần vì chiến sự nơi tiền tuyến mà phiền nhiễu a!"

Thẩm Mậu quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối đột nhiên lạnh toát, nhưng ý nghĩa trong lời nói của Minh Đế, càng làm cho hắn lạnh cả người.

Từ lúc tiến vào, hắn đã cảm thấy không khí có chút kì lạ, trường hợp này, vì sao lại mời hắn đến, đợi sau khi hắn ngồi xuống, Minh Đế lại không kiêng nể gì ở trước mặt một thảo dân như hắn thảo luận chính sự, từ nội dung của cuộc bàn luận mà suy đoán, trong lòng hắn dần dần hiểu ra vấn đề, mà giờ khắc này, ở ngoài mặt hoàng đế tuy nói chuyện thoải mái như đang đùa giỡn, nhưng hắn nghe ra ý nghĩa sâu xa bên trong.

Minh Đế thiếu tiền!

Quốc khố trống rỗng, không thể cứu trợ phương Bắc đang bị nạn châu chấu, nhưng thương nhân các người, có tiền lại không có chỗ tiêu, trẫm giúp các ngươi tìm một chỗ để tiêu xài!

Là chủ của Thẩm gia, Thẩm Mậu trong đầu sáng tỏ ý tứ của vị cửu ngũ chí tôn ngồi trên cao kia, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, hắn nhất định phải tự giác tự động đề nghị, không chút do dự dập đầu nói: "Thảo dân mặc dù thân gia đơn bạc, chỉ mong lấy chút lực, thay bệ hạ giải ưu sầu!"

Minh Đế nghe vậy, trên mặt sửng sốt, đáy mắt lại lộ ra vẻ thưởng thức, Thẩm Mậu có thể đem sinh ý làm lớn như vậy(làm ăn buôn bán phát đạt), quả nhiên là một kẻ hiểu được lòng người, trong miệng lại tuyệt không khách khí nói: "Được, ngươi đã có lòng như vậy, trẫm cũng hi vọng các ngươi vì quốc gia xuất lực, coi như là vì làm rạng danh tổ tiên."

Đã lấy được thứ mình muốn, Minh Đế tâm tình tự nhiên là tốt hơn nhiều, lại phát biểu vài câu khẳng khái, liền cầm đũa lên, bắt đầu cùng các chư thần dùng bữa, dùng bữa xong, chúng thần cùng Thẩm Mậu cáo lui, Minh Đế trở lại lệ vườn hắn đang ở vì hắn mà mở thêm một thư phòng, nhìn từ sau theo vào là Ngự Phượng Đàn nói: "Phượng Đàn, chủ ý này của ngươi không tồi."

Minh Đế hiển nhiên là tâm tình rất tốt, ánh mắt giãn ra, trên gương mặt đã dần lão hóa mang theo sự vui mừng, Ngự Phượng Đàn cười nói: "Điều này ít nhiều cũng nhờ Tứ hoàng tử, nếu không phải ngài ấy không cẩn thận phát hiện bí mật lớn như vậy, thần cũng không nghĩ ra được kế tốt này."

Nói đến Tứ hoàng tử, Minh Đế ánh mắt hơi hơi dời đi, dừng lại trên người Ngự Thần Hiên đứng bên cạnh Ngự Phượng Đàn, trên mặt lộ ra một tia khen ngợi, tia sáng nơi đáy mắt lại nhìn không thấu được vị đế vương cửu ngũ chí tôn này, đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

"Lão Tứ cũng không tệ, ở Thẩm phủ đi dạo một vòng thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện chuyện này. Lúc Trẫm đến Dương Châu từng nghe nói qua, lần này dừng chân ở Thẩm gia này cũng được coi như là phú giáp Giang Nam(hộ giàu có nhất), nhưng thật ra không ngờ tới, từ đường của hắn lại dùng ngân gạch đúc thành mà xây lên, thật sự là phú quý ngập trời a."

Lời của hắn nghe thật nhẹ nhàng, giống như cảm thán, giống như tán dương, lại mang theo một loại khí chất thân là đế vương, lại nên vì quốc sự lo nghĩ, mà Thẩm gia chỉ là một thương nhân, lại giàu có đến độ khiến hắn có chút không vui.

Ngự Phượng Đàn nhân thấy được cảm xúc này Minh Đế, trong lòng liền cảm giác không tốt, nếu để cho đế vương quá mức để tâm tới một nhà tài phú, thì nhà tài phú kia sớm hay muộn cũng sẽ có kết quả không tốt, vì thế tựa hồ thực không chút để ý nói: "Thẩm gia ở Dương Châu xác thực rất giàu có, nhưng nếu nói đến giàu có nhất, bệ hạ hẳn là nên đi đến ngân hàng tư nhân của Lý gia ở Tây Bắc, gặp qua nơi đó, sẽ đối với Thẩm gia cũng không còn mấy hứng thú nữa."

Hắn nói chuyện dáng vẻ tùy ý, Minh Đế đã quen, hơn nữa chín tuổi Ngự Phượng Đàn đã vào kinh, coi như là ở dưới mắt Minh Đế mà lớn lên, đối với hắn, nếu không đề cập đến ích lợi của hoàng uy, cũng so với người khác phóng khoáng hơn, nhìn đến bộ dạng khinh thường của hắn khi nhắc tới Thẩm gia, liền có vài phần hứng thú hỏi: "Sao, Thẩm gia còn chưa được lọt vào mắt ái khanh à?"

Nghe vậy, trong cặp mắt hẹp lưu quang liễm diễm kia bắn ra một đạo tinh quang, Minh Đế thật đúng là không buông tha một cơ hội nào, tuy đây là một câu hỏi tùy ý, nhưng bên trong ẩn chứa nội dung cũng là cực kỳ không đơn giản.

Mặc kệ nói là lọt được hay không lọt được vào mắt, thiên hạ này đều là của Minh Đế, hắn dù có tôn quý hơn, thì cũng chỉ là Cẩn Vương thế tử.

Ngự Phượng Đàn đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ cong lên như một đóa hoa hải đường rơi trên mặt hồ thu, hiện ra sắc thái cực kì diễm lệ, thanh âm lười nhác mang theo ý cười, nói: "Thế gian cảnh vật đều là dùng để thưởng thức, đại khái là đã sống quá lâu, thần đối những thứ quá mức tinh tế ở Giang Nam này, luôn cảm thấy nhìn không quen mắt, không có được to lớn náo nhiệt như ở kinh thành, tạo hình điêu khắc quá nhấn mạnh, nhưng ở ngân hàng tư nhân phía Tây Bắc cũng ở Bắc Phương, kiến trúc càng to lớn, cũng càng phù hợp gu thẩm mỹ của thần, cho nên nhìn cũng thuận mắt hơn."

Minh Đế hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, như là đồng ý với lời của Ngự Phượng Đàn, nội tâm lại nghĩ tới mật báo vài ngày trước, Ngự Phượng Đàn thật đúng là đối với cảnh trí Giang Nam không có hứng thứ, cũng không có xuất môn du ngoạn nhiều, có thể là năm trước đã từng tới Dương Châu, đã sớm thấy không có gì mới mẻ, liền có vài phần chán nản. Ngự Phượng Đàn tính cách tản mạn lơ đãng này, hắn phi thường thích, Cửu đệ - Cẩn Vương trấn thủ Bình Châu, mặc dù lúc trước được lệnh của tiên đế đi trấn định Tứ Vương chi loạn đã có mấy chục năm, nhưng uy danh của Cẩn Vương ở trong lòng quân vẫn còn tồn tại, lại đến một vị thế tử nổi tiếng có tài quá mức chăm chỉ này, khiến hắn không khỏi lo lắng.

Như thế, nội tâm liền mở rộng, hắn ngược lại có thể nghe lọt lời nói của Ngự Phượng Đàn, hai ngày nhìn đến Lệ viên, cảnh sắc xác thực như Ngự Phượng Đàn nói, tinh xảo là tinh xảo, nhưng khí chất có vẻ như chỉ là một tài phú nhỏ mà thôi.