Phu tử?
Vân Khanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền xoay người lại nói với Lưu Thúy: "Còn không mau hành lễ với Cẩn Vương thế tử?"
Nếu đã có gặp gỡ như người qua đường thì lễ tiết là không thể thiếu, ngày sau có chuyện gì thì cũng không ai có thể chê trách dù là việc nhỏ này, vì Vân Khanh luôn suy nghĩ và làm như thế, nên những người bên cạnh nàng tự nhiên cũng sẽ không thất lễ.
Sau một cái chớp mắt ngẩn ngơ, Lưu Thúy bỗng nhiên hiểu rõ thân phận nam tử cùng các nàng chơi đùa ở bờ sông kia. Lúc trước nàng luôn nghi hoặc y phục của một vị phu tử lại có thể tốt như vậy, lại có được dung nhan tuyệt sắc, khí chất bất phàm, quả thực đến hôm nay có thể chứng minh hoài nghi của nàng là chính xác.
Nàng lập tức chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Nô tỳ thỉnh an Cẩn Vương thế tử."
Có Lưu Thúy ở đây, không khí mờ ám vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh vỡ, phảng phất lại thoải mái hơn, Ngự Phượng Đàn cười nhạt: "Đứng lên đi, yến hội sắp bắt đầu, các ngươi cũng nên chuẩn bị đi thôi."
Vân Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt tìm tòi, thấy hắn không có hành động gì khác mới thi lễ rồi được Lưu Thúy giúp đỡ lập tức xoay người theo một phương hướng khác rời đi.
Mà Ngự Phượng Đàn nhìn cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất, tươi cười bên môi càng lúc càng lớn,Tứ hoàng tử coi như đối Vân Khanh đặc biệt cảm thấy hứng thú, đây là vì sao?
Vân Khanh trời sinh xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt Tứ hoàng tử cũng là bình thường, nhưng đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân Tứ hoàng tử cùng Vân Khanh nói chuyện.
Trong kinh mỹ nhân vô số, nếu nói Tứ hoàng tử, người đã từng nhìn qua vô số mỹ nhân bởi vì bị dung mạo của Vân Khanh mà đối với nàng khác thường, thì không chỉ người khác cảm thấy buồn cười mà hắn - Ngự Phượng Đàn cũng không thể không nở nụ cười.
Ánh mắt Tứ hoàng tử nhìn Vân Khanh có chút đặc biệt, dường như nó có hàm ý gì đó sâu xa, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy thực phiền chán.
Hắn xoay người, trong nháy mắt hàn ý vừa xuất hiện đã hóa thành vẻ mặt tươi cười tùy ý, bước chân hướng chỗ nghỉ chân của Minh Đế mà đi đến.
Vân Khanh cùng Lưu Thúy đi đến một chỗ yên lặng, Lưu Thúy đem chuỗi ngọc hoa thắt vào bên hông của Vân Khanh, muốn mở miệng nói chuyện hỏi một chút về Ngự Phượng Đàn, lại thấy phía xa thân ảnh An Tuyết Oánh đang đi về phía bên này, thức thời khép miệng lại không hề nói nhiều.
Thời gian nàng đi khá lâu, Tuyết Oánh quả nhiên bắt đầu lo lắng đi tới, Vân Khanh hướng Lưu Thúy cười, thần sắc trong đáy mắt rõ ràng đang nói cho Lưu Thúy không cần đem chuyện vừa rồi gặp Ngự Phượng Đàn nói ra.
Lưu Thúy hiểu rõ gật đầu, đứng ở bên cạnh Vân Khanh.
"Sao ngươi lại qua đây?" Vân Khanh nghênh đón, kéo lại áo choàng cho An Tuyết Oánh, trong giọng nói mang theo chút ý tứ trách cứ.
An Tuyết Oánh trên mặt hơi chút lo lắng, nhìn thấy bên hông nàng đeo ngọc bội hoa thì mới thôi nhíu mày nói: "Ta ở đằng kia đợi ngươi thật lâu mà không thấy ngươi qua, nghĩ đến ngươi không tìm được ngọc bội muốn tới tìm giúp."
"Tiểu thư của nhà nô tỳ ở đó đứng ngồi không yên, nghĩ muốn qua xem." Đại Hàn cười nói cùng Vân Khanh.
Vân Khanh mỉm cười gật đầu khẽ nói: "Không phải là tìm được rồi sao? Ngươi không cần lo lắng, cẩn thận gió lớn."
"Có thể nào không lo lắng, vừa rồi ta lại gần đây, nghe có người nói rằng Chương Lạc bị rắn chui vào trong quần áo liền ở trong vườn cởi quần áo, ta nhớ ngươi cũng đi hướng này, sợ tới mức ta phải chạy nhanh tới." An Tuyết Oánh sờ sờ ngực, hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói: "Cũng may ngươi không có việc gì."
"Ừ, yến hội sắp bắt đầu, ngươi đã tới đây vậy chúng ta liền cùng đi đi." Vân Khanh không nghĩ nói nhiều làm cho nàng ấy lo lắng, nếu để cho An Tuyết Oánh biết là nàng đem rắn bỏ vào, chỉ sợ sẽ nhịn không được mà sợ hãi.
"Tốt, cũng nên đi qua thôi sắp muộn rồi." An Tuyết Oánh gật đầu, cùng Vân Khanh sóng vai đi tới đại sảnh tổ chức yến hội: "Vốn hôm nay là ngày tốt, Chương Lạc thật không may, thế mà cũng có thể gặp rắn, nàng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi."
Nàng ấy khẽ thở dài, Vân Khanh quay đầu liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: "Ngươi không cần lo cho nàng ta, hoa viên làm sao có thể có rắn, nói không chừng là nàng ta mang đến để chơi, chẳng qua không giữ cẩn thận, ngược lại làm hại bản thân thôi."
An Tuyết Oánh nghe như thế, cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, có ai không có việc gì mà lại đi thích rắn, mà hoa viên là nơi thánh giá dừng chân, khẳng định sớm đã chuẩn bị tốt nên sẽ không thể có rắn xuất hiện, chớ nói gì đến rắn đột nhiên chui vào trong quần áo, xem ra vẫn là vận khí Chương Lạc rất không tốt rồi.
Buổi tiệc này vẫn giống như ở hoa viên phía đông trước đây, mọi người được chỉ dẫn chỗ ngồi theo thứ tự, không ai châu đầu ghé tai, có lẽ là sau khi Vi Ngưng Tử bị răn dạy, mỗi người đều có vẻ cẩn thận hơn, lẳng lặng uống trà cùng đợi hoàng hậu - người đứng đầu hậu cung đến.
Vân Khanh quét mắt một vòng, phát hiện Chương Lạc cùng sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu không có ở yến hội. Một lát sau, nghe cung nhân báo lại với hoàng hậu sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu cùng Chương tiểu thư thân thể đột nhiên bị bệnh, xin cáo lỗi.
Hoàng hậu nghe vậy, cũng không có ngạc nhiên gì mấy, bất quá vẫn chậm rãi cười, gật đầu đáp ứng cho phép. Vừa rồi chuyện xảy ra ở hoa viên, các vị tiểu thư phu nhân đang ngồi đây đều biết, ngay cả thị vệ đều biết như vậy hoàng hậu khẳng định cũng biết, cho nên chuyện đã phát sinh sẽ bị gièm pha, nếu đầu óc nàng ta không có vấn đề gì mà vẫn còn có mặt ở buổi tiệc, đó mới là chuyện kỳ quái.
Mà lúc này, sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu ngồi ở trên xe ngựa, chăm chú nhìn Chương Lạc, sắc mặt vội vàng, lo lắng hỏi: "Lạc nhi, nói cho nương, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trên người con làm sao có thể có rắn?"
Rắn trên người Chương Lạc đã bị bắt đi, cũng bị cắn hai cái, may mắn con rắn kia không có độc nên không nguy hiểm tính mạng, chỉ là hiện tại Chương Lạc bị dọa, thần sắc có chút ngơ ngác, cái cảm giác thân hình dài nhỏ, lạnh như băng trườn trên da thịt nàng ta vẫn lưu lại rõ ràng.
Nàng ta nhìn chằm chằm lên nóc xe ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm:"Nương, trên người con có rắn, có rắn!"
Trong mắt sườn phu nhân của Toánh Xuyên hầu chỉ có biểu tình hoảng sợ của Chương Lạc, làm cho bà ta lòng như dao cắt, ôm chặt Chương Lạc trấn an nói: "Lạc nhi, đã không còn, đã không còn, con rắn kia đã bị bắt đi chém chết rồi! Hiện tại trên người con không có rắn rồi!"
Thanh âm quen thuộc của mẫu thân lặp đi lặp lại bên tai làm cho Chương Lạc dần an tâm, ngẩng đầu lên nhìn sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu, nước mắt lại chảy ra: "Nương, con rất sợ, con rắn kia thật đáng sợ......"
Thân thể của nàng ta run nhẹ, trong lòng vẫn kinh hoàng thật sâu, sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu một mặt vỗ lưng của nàng ta, một mặt hỏi: "Lạc nhi, con nói cho nương,hoa viên êm đẹp làm sao có thể có rắn?"
Nghe được bà ta hỏi như vậy, Chương Lạc suýt thốt ra là do Vân Khanh thả vào người nàng ta, nhưng sau khi nàng ta nói ra, khẳng định nương sẽ hỏi vì sao Vân Khanh lại muốn thả rắn vào người nàng, con rắn kia lại là…, nàng ta có thể nói dối làm cho nương hận Thẩm Vân Khanh, nhưng Thẩm Vân Khanh có thể hay không đem sự tình hôm nay kể ra cho tất cả mọi người biết, đến lúc đó nàng ta sẽ không chỉ là mất mặt ở trước mọi người, hơn nữa đó là tội danh mưu hại bệ hạ, nếu để cho phụ thân biết chẳng phải là sẽ đánh chết nàng ta sao. Phụ thân tuy rằng sủng ái nàng ta, đó cũng là từ nhỏ nàng ta so với Chương Huỳnh nhu thuận hơn, nếu điểm ưu thế này đã không còn, nàng ta cũng không còn ưu điểm gì rồi.
Hơn nữa Toánh Xuyên Hầu phủ đã trải qua ba đời, thời điểm lúc trước người có công được phong tước, sau đó là ba đời thừa kế cấp bậc giảm dần. Đến thế hệ này, liền giảm xuống thành Toánh Xuyên bá rồi. Nếu là lại xuất hiện loại chuyện này, về sau còn không biết sẽ biến thành gì nữa, Hầu phủ nếu suy bại, vậy thì sau khi mẹ Chương Huỳnh chết, đến lúc đó nương được thăng làm chính thất phu nhân thì có hữu dụng gì nữa.
Nghĩ đến đây, Chương Lạc âm thầm cắn răng, chuyện Thẩm Vân khanh có thể lần sau lại trả thù, nhưng lần này nàng ta tuyệt đối không thể nói ra, nghĩ kĩ, Chương Lạc nói: "Là tiểu Lam, nó bắt hai con rắn mang theo bên người chơi, thời điểm ở hoa viên, hai con rắn kia trốn thoát, liền chui vào được trên người của con...... Làm con sợ muốn chết......"
Hôm nay theo bên người Chương Lạc là nha hoàn Tiểu Lam, bởi vì có một lần bắt được một con rắn trong viện của Chương Lạc, lập công lớn mà lại hay làm cho Chương Lạc vui vẻ, nên thường ngày rất được cưng chìu, bất quá sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu vẫn không thích nha hoàn này, cảm thấy nha hoàn bên người có thể tay không bắt rắn quá mức tà đạo, nhưng không chịu nổi Chương Lạc năn nỉ nên cho giữ ở bên người.
Lần này phạm sai lầm như vậy, sườn phu nhân Toánh Xuyên Hầu bắt được cơ hội, hồi phủ sẽ cho người đập chết Tiểu Lam kia.
Mọi chuyện giống như Vân Khanh đoán, cuối cùng Toánh Xuyên Hầu phủ đem nha hoàn bắt rắn kia dùng thuốc mà chết, Chương Lạc cũng không có nói ra Vân Khanh, nhưng trong lòng Chương Lạc khẳng định sẽ càng thêm oán hận Vân Khanh, Chương Lạc đã sớm xem nàng không vừa mắt, thêm một chút cũng không sao. Bất quá trong khoảng thời gian này, Vân Khanh không cần lo lắng, chuyện thoát y ồn ào huyên náo, Toánh Xuyên hầu chắc chắn sẽ không cho phép Chương Lạc ra ngoài mà tự tìm xấu hổ mất mặt.
Ngồi ở Qui Nhạn các, Vân Khanh một tay cầm sách thuốc, tựa vào chăn đệm màu tím bằng gấm trên ghế mĩ nhân, tâm tư vẫn đang suy nghĩ một việc khác.
Minh Đế lần này dừng chân ở Giang Nam kế hoạch là sáu ngày, nay đã qua ba ngày, ngày đầu tiên là ở hoa viên tổ chức tiệc, Minh Đế và hoàng hậu tách ra tiếp đãi quan viên các cấp cùng người nhà bọn họ, ngày hôm sau, Minh Đế cùng các quan viên bàn chính sự, như vậy hôm nay, Minh Đế muốn xem xét xung quanh, nhìn xem cuộc sống của dân chúng Giang Nam, đặc biệt là Dương Châu phồn hoa.
Vì đây là vấn đề mặt mũi, An Tri phủ đã sớm biết được Minh Đế muốn đến Dương Châu liền tu chỉnh đường xá, quầy hàng tiểu thương sắp xếp chỉnh tề, mỗi ngày đều có người đặc biệt vệ sinh đường phố, gắng đạt tới diện mạo Dương Châu sạch sẽ mà có trật tự, dân chúng văn minh mà hữu lễ một cách hiệu quả.
Một ngày này cùng Thẩm phủ không có vấn đề gì, cùng Vân Khanh cũng không có quan hệ, qua hôm nay, ngày mai chính là ngày thứ tư, tiếp theo ngày thứ năm, ngày thứ sáu là thu dọn đồ đạc, rời khỏi Thẩm phủ rồi.
Nghĩ đến đời này có thể an ổn vượt qua chuyện bệ hạ Nam tuần, biểu tình trên mặt Vân Khanh liền nhu hòa rất nhiều, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ bầu trời mùa thu khô mát, cùng vài đám mây trắng trôi lơ lửng, đáy mắt nàng mang đầy sự chờ đợi đối với cuộc sống về sau.
Nàng nhớ tới đời trước không có xuất hiện song bào thai đệ đệ, liền khẩn cấp muốn đi xem bọn họ, ngoài quan hệ huyết thống thân cận, đáy lòng Vân Khanh còn có vui sướng, đời trước không có xuất hiện sinh mệnh này, đời này lại xuất hiện, đối với nàng mà nói, so với việc làm di nương rồi chết đi thì thật có ý nghĩa rất nhiều.
Đến viện của Tạ thị, sau khi cho người vào thông báo,Vân Khanh lập tức đi vào, tiểu nha hoàn xốc lên rèm cửa, Vân Khanh liền nhìn thấy Tạ thị ngồi trên giường la hán trải lớp đệm dày chuyên chú thêu một đôi hài nhỏ hình đầu hổ.
Tạ thị cúi đầu, búi tóc đơn giản, cắm hai trâm ngọc, khuôn mặt nhu hòa như tỏa sáng, hai tròng mắt toát ra hào quang tình thương của người mẹ làm cho người ta cảm thấy vô cùng thần thánh.
Vân Khanh cười đi qua, ngồi bên cạnh Tạ thị hỏi: "Nương, người đang thêu cái gì?"
Tạ thị ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, trên tay vẫn không ngừng, nói: "Làm cho đệ đệ của con giày đầu hổ a."
Giày đầu hổ là giày của trẻ con, nhưng có hình đầu hổ ở trên. Giày đầu hổ của trẻ con có ngụ ý có thể lớn lên được khoẻ mạnh kháu khỉnh, hơn nữa đầu hổ còn có thể xua đuổi tà ma, nhưng là hài đầu hổ phức tạp, trên đầu hổ đều phải thêu và dùng nhiều loại châm pháp.
Thời điểm Tạ thị mới mang thai thân mình không tốt, Vân Khanh không cho bà làm nên nay mới làm.
Vân Khanh hai tay cầm lấy cánh tay Tạ thị làm nũng nói: "Nương, người trước đây cũng không thêu cho con hài đầu hổ đâu!"
Tạ thị bị nàng cầm lấy tay, có chút bất đắc dĩ bỏ kim xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hờn trách của Vân Khanh, buồn cười nói: "Đã là đại cô nương còn ăn dấm chua của đệ đệ, nhưng là nương sẽ không thêu cho con hài đầu hổ."
Vân Khanh nghe xong, làm bộ mất hứng cong khóe miệng: "Nương chỉ biết đệ đệ không thương con nữa rồi."
Lý ma ma đứng một bên nghe,cười nói: "Tiểu thư, người là nữ nhi, trước đây đều là dùng hài đầu mèo, thời điểm người ở trong bụng, phu nhân cũng bắt đầu làm y phục nhỏ cho người, khi đó lão gia nói phu nhân đừng làm, cẩn thận làm hỏng mắt, phu nhân lại không chịu, đến khi sinh người, đồ lót đều là do phu nhân làm."
Vân Khanh vốn là làm bộ, vừa nghe lời nói của Lý ma ma liền dựa vào Tạ thị cọ nói: "Con biết nương đối với con là tốt nhất."
"Con bé này, càng lớn càng nghịch, đến đây chắc là vì muốn nhìn đệ đệ đi, nương cho người đi gọi vú nuôi ôm đến." Tạ thị cười đem vật cầm trong tay để sang một bên, Hổ Phách mang kim chỉ cùng chiếc giày thêu dở cẩn thận cất đi.
Một lát sau, nhóm vú nuôi bế Mặc ca nhi và Hiên ca nhi tiến vào, hai đứa đều lớn hơn lại trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy Vân Khanh liền ngây ngô cười, tròng mắt đen lúng liếng sáng ngời, mặc xiêm y đỏ thẫm giống phúc oa nhi béo tròn.
Vân Khanh vừa nhìn đã cảm thấy đáng yêu, một tay sờ khắp mặt bánh bao của Mặc ca nhi, một tay lại nhéo nhéo mũi của Hiên ca nhi, trong lòng mềm nhũn. "Nương, đệ đệ như thế nào còn chưa biết nói?" Nàng thật mong nghe bọn chúng kêu tỷ tỷ.
Nhóm vú nuôi nghe lời này liền nở nụ cười: "Đại tiểu thư, tiểu hài tử ít nhất cũng phải một tuổi mới có thể nói, hiện tại mới có mấy tháng, người cũng quá sốt ruột rồi."
Vân Khanh nhẹ nhàng cười, nàng đây không phải là rất sốt ruột sao? Xem hai tiểu tử kia miệng chỉ có thể a a, cảm giác đáng yêu không bằng có thể nói a.
Nhìn nữ nhi sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia, đáy mắt Tạ thị là một mảnh từ ái, nữ nhân chỉ cần như vậy là hạnh phúc nhất.
Không khí trong phòng trong vô cùng tốt, Lý ma ma cùng Phỉ Thúy, còn có vú nuôi cũng thường thường nói chuyện thú vị, có thể nghe được tiếng cười truyền đến, Vân Khanh ngồi một hồi lâu, thấy Mặc ca nhi và Hiên ca nhi buồn ngủ, mới xoay người chuẩn bị trở về Qui Nhạn các.
Trước khi xoay người liền nhìn thấy một nha hoàn trong viện của Tạ thị tên Chu Sa từ bên ngoài tiến vào, hành lễ rồi nói: "Phu nhân, Mộc tổng quản cầu kiến."
Mộc tổng quản chính là Mộc Sâm, hắn là đại quản gia Thẩm phủ, cùng khu vực quản lý với Lý Tư, là người trông nom bên ngoài cũng là trợ thủ đắc lực của Thẩm Mậu.
Lúc này hắn cầu kiến, hiển nhiên là có chuyện quan trọng hoặc là Thẩm mậu có chuyện trọng yếu muốn nhắn, Tạ thị tất nhiên là cho người cho vào, Lý ma ma cho nha hoàn ma ma khác đi ra ngoài, cho vú nuôi mang hai vị thiếu gia đi xuống.
Mộc tổng quản tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Tạ thị cùng Vân Khanh, Tạ thị cười nói: "Mộc tổng quản đứng lên đi."
Mộc tổng quản lúc này mới đứng thẳng người, thần sắc có chút trang trọng, nói: "Vừa rồi Tứ hoàng tử muốn đi thăm Thẩm phủ, lão gia dẫn theo ngài ấy dạo qua một vòng bên trong phủ."
Tạ thị vừa nghe, cũng cảm thấy kỳ quái, nếu đã ở trong hoa viên, tứ hoàng tử muốn tới Thẩm phủ nhìn xem coi như là bình thường, bà nghĩ có phải muốn chuẩn bị cái gì không, liền hỏi: "Lão gia là có chuyện gì muốn chuẩn bị sao?"
Mộc tổng quản lắc đầu, ánh mắt lóe ra tinh quang, trầm trọng đáp: "Không phải, là lão gia muốn bảo với ngài, Tứ hoàng tử vừa rồi phát hiện Từ đường Thẩm phủ là do ngân gạch xây thành rồi." Lão nói chuyện mà ánh mắt cũng là dừng ở trên người Vân Khanh.
Thực hiển nhiên, những lời này là Thẩm Mậu muốn lão đến báo cho Vân Khanh, nhưng là bởi vì Vân Khanh ở trong viện của Tạ thị, lão liền cùng báo tin.
Nghe tin này, khuôn mặt Tạ thị hơi biến hóa, mà trong lòng Vân Khanh như có tảng đá đè nặng, một màn này trong kiếp này vẫn diễn ra.