Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 247: Không Thể Buông Tha (1)




Ngay tại thời điểm nàng đi về phía trước, sau đám cây cối rậm rạp đột nhiên xuất hiện một bàn tay ngăn trở trước mặt, ngón tay thon dài hữu lực với cổ tay áo màu tím thêu họa tiết Long Văn, giống như một đạo cấm phù chặn Vân Khanh lại. Vân Khanh dừng bước, cánh tay kia liền chậm rãi thu hồi, khí thế lại mang vẻ vô cùng tôn quý.

Dưới ánh mặt trời, nam tử đầu hơi hơi ngẩng lên, cẩm bào trên người thêu hoa văn tử kim bằng chỉ bạc nhìn lạnh như băng mà vẫn tôn quý, ánh mặt trời đằng sau hắn, làm ngũ quan của hắn mơ hồ nhìn không rõ, nhưng khí thế toát ra như chém đinh chặt sắt, dù trên mặt là vẻ thản nhiên nhưng vẫn đậm hơi thở đầy mị lực của nam tử thành thục. Không thể không nói, con cháu hoàng tộc đều có gen tốt, trước đó đã gặp qua mỹ nam hiếm thấy là Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Thần Hiên cũng là người tuấn mỹ phi phàm, cả người toát ra khí độ của thần tiên.

Đáng tiếc đẹp nhưng cho nàng cũng không cần,Vân Khanh nhớ rõ ràng, kiếp trước là ai ra một đạo thánh chỉ, rõ ràng biết là sai nhưng lại giúp cho kẻ tiểu nhân đổ oan cho nhà nàng tội mưu phản, toàn bộ gia sản Thẩm gia đều bị tịch thu.Thẩm gia toàn bộ mấy trăm mạng người chỉ vì vài nét bút mà bị giết sạch.

Nàng không thể nói rõ, trong chuyện này là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần sai nhiều hơn hay là vị tứ hoàng tử này sai nhiều hơn, nhưng nàng biết người này, bây giờ nàng không thể chọc vào.

Vân Khanh chỉnh vạt áo hành lễ, thái độ cung kính cúi đầu nói: "Dân nữ thỉnh an Tứ hoàng tử."

Hắn không trả lời nàng mà đổi lại là bắn ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Ngự Thần Hiên nhìn thiếu nữ trước mặt cách mình hai thước, nàng cúi đầu, thái độ cung kính dịu dàng, nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mượt, hai hàng lông mi cong cong, gương mặt trắng nõn, là một cô gái mềm mại như hoa nhưng lại lạnh lùng như băng. Nếu không phải vừa rồi trùng hợp nhìn thấy nàng đối phó với Chương Lạc, ai có thể nghĩ đến, nàng cũng dám giả vờ ngã vào người khác rồi đem rắn thả vào trong vạt áo người ta, dung nhan xinh đẹp nhưng lãnh bạc, thần sắc lạnh lùng còn có sự trào phúng, tuy rằng không để ý nhưng ánh mắt kia vẫn lọt vào tầm mắt hắn.

Một cô gái chưa cập kê nhưng lại tồn tại thần sắc không tương xứng như vậy, đến tột cùng nàng có bao nhiêu biểu tình khác nhau đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Đợi một hồi mà Ngự Thần Hiên còn chưa mở miệng cho phép nàng đứng dậy, Vân Khanh tự nhiên đứng lên, vẫn như trước cung kính ngẩng đầu lên nói: "Giang Nam phong cảnh hữu tình, mời Tứ hoàng tử chậm rãi thưởng thức, dân nữ còn muốn đi tìm người."

Ngự Thần Hiên vốn muốn xem xem nàng có thể ở tư thế khụy gối bao lâu, không ngờ tới chính nàng liền tự đứng lên, còn nghĩ hắn nửa ngày không mở miệng là do cảnh sắc quá mức mê người, ánh mắt hắn đầy sự kinh ngạc cùng cái gì đó khác thường, khóe môi nhẹ nhàng giương lên: "Giang Nam phong cảnh thật là tươi đẹp động lòng người, khí trời trong lành thoải mái nhưng vừa nãy khi ta đi dạo có chứng kiến một màn lấy rắn dạy người vô cùng thú vị, so với cảnh ở đây càng đáng quan tâm hơn.."

Thì ra là thế, xem ra Ngự Thần Hiên đã sớm đứng ở chỗ này, hoàng tử hoàng tộc có tập võ, mặc dù hắn đứng ở phía sau thì Vân Khanh cũng khó phát hiện được thân ảnh của hắn, huống chi khi đó lực chú ý của nàng đều tập trung trên người Chương Lạc, càng không thể chú ý phía sau có người.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch nhẹ, lại cười nói: "Tứ hoàng tử mới vừa rồi nhìn thấy vở diễn thú vị, không biết là của gánh hát nào, có thể được Tứ hoàng tử coi trọng, liền thấy được diễn thật sự động lòng người."

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, thái độ dịu dàng, một đôi mắt phượng dịu dàng như nước hồ thu, mày như dương liễu thật mê người nhưng Ngự Thần Hiên có thể cảm giác được, trong đôi mắt đó là đôi con ngươi sáng trong tinh khiết mà ẩn sâu lại là sự chán ghét.

Nàng ngoài mặt thì khen ngợi nhưng trong lòng lại không muốn cùng hắn nói chuyện.

Không biết sao Ngự Thần Hiên bỗng nhiên có loại cảm giác như thế, tầm mắt của hắn quan sát kĩ gương mặt của nàng, lại khó có thể chứng minh cảm giác trong chớp mắt của mình.

Thiếu nữ trước mắt rõ ràng nhu hòa như vậy. Nhưng hắn lại nghĩ tới Chương Lạc bị nàng tát hai cái mà ánh mắt vẫn còn cảm kích nhìn nàng, cảm thấy cảm giác trong chớp mắt kia sẽ không sai.

"Thẩm tiểu thư đây là muốn phủ nhận vừa rồi đã đem rắn nhét vào vạt áo của Chương tiểu thư sao?"

Con ngươi của hắn trầm xuống, khóe môi cũng mím thành một đường,vốn đã có ngũ quan âm trầm mà làm như vậy càng thêm uy nghi, nếu là người bình thường nhìn thấy sẽ cảm giác được một cỗ áp lực ập đến, dù là cựu thần trong triều cũng sẽ có ba phần khiếp đảm, nhưng thiếu nữ trước mặt chỉ nhẹ nhàng cười: "Tứ hoàng tử thấy rõ mọi chuyện sao? Tiểu nữ cảm thấy có lẽ không phải Thẩm gia tiểu thư ta đem rắn nhét vào vạt áo Chương tiểu thư mà chỉ sợ là Chương tiểu thư chính mình ham chơi không cẩn thận để rắn rơi vào bên trong vạt áo, ta chỉ là đứng ở một bên nhìn thấy mà thôi."

Đây thật đúng là trợn mắt nói nói dối, Ngự Thần Hiên đột nhiên cười: "Sự thật ngay tại trước mắt, phủ nhận như thế nào cũng không hữu dụng, có người đứng ở bên ngoài thấy được hết thảy nguyên nhân phát sinh, ngươi có nói như thế nào cũng đều không hữu dụng."

Vân Khanh thản nhiên cười, chốc lát dung nhan diễm lệ giống như có gió xuân thổi qua, như những bông hoa thoáng nở rộ làm người ta cảm thấy hào quang hoa mỹ, nàng nâng tay vén sợi tóc xõa xuống nơi thái dương ra sau tai, sau đó nâng lên ánh mắt, tràn đầy hoang mang giảo hoạt: "Tứ hoàng tử sao lại nói vậy, tiểu nữ nào có làm chuyện gì thì làm sao phải diễn kịch, quan trọng nhất là Chương tiểu thư nghĩ như thế nào, không phải sao?"

Biểu tình thản nhiên như vậy, lơ đãng như vậy nhưng lại có một loại mị hoặc mơ hồ trong đó,Tứ hoàng tử đột nhiên cảm thấy vẻ vân đạm phong khinh này lại diễm lệ khôn tả, thiếu nữ này trời sinh giảo hoạt thông minh, kể từ khi đến Giang Nam đây là lần đầu hắn gặp được điều ngoài ý muốn. Hắn vốn không thích cái gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, lại phát hiện sự ngoài ý muốn này lại không hiểu sao hấp dẫn hắn. Loại tâm tình này thực phức tạp, cũng thực khác thường. Cho nên vị tứ hoàng tử luôn lạnh lùng hôm nay lại hết sức hứng thú cùng Vân Khanh thảo luận vấn đề ‘hí kịch’.

"Nói như thế, ngươi có thể khẳng định suy nghĩ của Chương tiểu thư rồi chăng?"

Con ngươi như mực được gọt giũa bất động nhìn Ngự Thần Hiên, trong lòng Vân Khanh đột nhiên có chút muốn cười, vì thế đáy mắt nàng hiện ra thần sắc cười như không cười.

Tứ hoàng tử đây là muốn cùng nàng đùa giỡn sao? Hay là nhàn rỗi nên kiếm việc?

"Nếu Thẩm tiểu thư dám đem rắn thả vào trong vạt áo của Chương tiểu thư, đương nhiên chắc chắn Chương tiểu thư sẽ không dám nói lung tung, hoa viên đã sớm nhận được thông tri ngày nào ngự giá thân chinh, nên mỗi ngày đều cho người bắt côn trùng, rắn rết, như vậy đã sớm không có rắn ở đây, vậy hai con rắn kia xuất hiện như thế nào với mục đích là gì, nếu cho mọi người biết nguyên nhân thật sự thì nó sẽ đại biểu cho chuyện gì? Mặc kệ thế nào thì bệ hạ hay phụ thân của Chương tiểu thư biết được cũng sẽ chỉ trách mắng Chương tiểu thư, hơn nữa trừ Chương tiểu thư thì có ai có thể chứng minh con rắn kia là do Thẩm tiểu thư nhét vào, mà lại không phải nha hoàn của nàng bỏ vào? Cho nên kết cục vở diễn này cũng chỉ có thể là Chương tiểu thư tự mình chịu khổ mà thôi."

Vân Khanh đã cùng Chương Lạc nói rành mạch, nếu Chương Lạc nói nàng thả rắn, vậy cái bao đựng rắn ở đâu, như thế nào mang tới được, mấy vấn đề này đều liên lụy đến việc Chương Lạc tự tung tự tác trước đó.

Cho nên nàng không sợ, Chương Lạc không nói như vậy việc này nhiều nhất chỉ là nha hoàn bên người nàng cầm túi không cẩn thận, mà nếu như nói Toánh Xuyên hầu sẽ đối đãi như thế nào với kẻ thiếu chút nữa hại Hầu phủ lại đánh mất cả thanh danh của nữ nhi, Chương Lạc nếu không nghĩ ra điểm ấy thì sườn phu nhân của Toánh Xuyên hầu cũng sẽ nghĩ thông mà thôi.

Cho nên nàng chắc chắn Chương Lạc sẽ không nói ra chân tướng sự tình, nếu nàng đoán được thì Tứ hoàng tử cũng không có khả năng không thể đoán được. Người nam nhân này, nếu nói đời trước thành công đăng cơ đế vương, năng lực của hắn hẳn sẽ không đến mức thấp như vậy. Nhìn trên gương mặt chỉ có nụ cười ung dung nhàn nhã của Ngự Thần Hiên, đáp án nàng có thể khẳng định.

Thiếu nữ này thật là thông tuệ, ánh mắt Ngự Thần Hiên có chút thưởng thức, bất quá sau sự thưởng thức này, ánh mắt hắn sắc bén có vẻ gì đó phức tạp, thậm chí có một loại cảm giác gì đó làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

"Ngươi có vẻ thực chán ghét cùng ta nói chuyện?" Ngự Thần Hiên nhìn gương mặt của nàng, vẻ đạm mạc này tuyệt đối không phải là làm bộ mà ánh mắt hoàn toàn đem hắn cùng với người qua đường Giáp Ất Bính nào đó giống nhau, chỉ cho có lệ một câu cũng không muốn nói nhiều.

Ánh mắt hắn dần dần mang theo một chút âm trầm, với thân phận Tứ hoàng tử không một ai có thể coi thường sự có mặt của hắn, dù có chuyện cũng không dám không cho hắn mặt mũi. Vậy mà chỉ là một nữ nhi của thương nhân lại dám xem nhẹ hắn?

Ánh mắt hắn lóe lên suy nghĩ, Vân Khanh đều để ý động tĩnh của hắn liền thấy được, nàng kính cẩn cúi đầu nói: "Dân nữ không dám, hoàng tử thiên nhan(dung nhan trời sinh) uy nghi, dân nữ bị kinh sợ mà thôi."

Vân Khanh thản nhiên nhìn hắn, thần thái ánh mắt cũng không có nửa điểm biến hóa, ánh mắt kia giống như trước, đang nhìn hắn nhưng lại giống như nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong tương lai.

Ở đời trước, nàng căn bản là không có cùng vị đế vương tương lai nói chuyện với nhau như thế này, nàng khi đó đối hắn chỉ có kính sợ, đó là một loại bản năng đối với uy quyền hoàng gia, uy nghiêm kính sợ, nhưng loại kính sợ này cũng không mang lại cho nàng yên bình mà đổi lấy chỉ là ác mộng chốn kinh thành.

Đời này, nàng thầm nghĩ bảo vệ mình khỏi những kẻ ác tâm, dùng thái độ lạnh nhạt tự nhiên đối mặt hết thảy, đối với Ngự Thần Hiên là hoàng tử cũng thế, đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không có Du Long thập bát trụ(18 cây cột trạm rồng) cũng không có an bài thợ thiết kế, xây dựng hoa viên đặc biệt đó, có lẽ sau này còn có nhiều chuyện thay đổi khác nữa.

Lại là bộ dạng không chút để ý, trả lời lại không có sai lầm. Trong đôi mắt như chim ưng của Ngự Thần Hiên hiện lên một cỗ áp lực, càng lúc càng lớn như một dòng sông cuồn cuộn, hắn nhấc khóe môi tiếng nói lạnh lùng: "Ta xem ra ngươi thế nhưng thật có can đảm!"

Vị trí bên trái nơi hai người đang đứng, có một dòng suối nhân tạo, thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống, mặt suối trong vắt, lấp lánh cùng cây cối xung quanh xanh mướt tạo không khí khoan khoái nhẹ nhàng mà thêm phần lịch sự tao nhã.

Một cơn gió thu thổi đến, lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của Vân Khanh, nàng cảm nhận được cảm giác lành lạnh, liền nâng tay che một chút, sau đó ngước mắt chống lại hai tròng mắt tinh nhuệ kia cười nhẹ: "Tứ hoàng tử thân phận tôn quý cùng dân nữ thân phận khác biệt, dân nữ nhìn thấy thiên nhan long tử, nội tâm sợ hãi, nếu Tứ hoàng tử đem sự sợ hãi lại cho rằng là chán ghét, dân nữ cũng không còn cách nào giải thích rồi."

Thật sự là cứng mềm cũng không ăn, ánh mắt Ngự Thần Hiên mang theo lửa giận mãnh liệt, cho đến khi phía xa có một thân ảnh mặc y phục màu trắng, đi nhẹ nhàng từ con đường nhỏ tiến lại, truyền đến âm thanh: "Tứ hoàng tử, hoàng thượng tìm người có việc muốn thương lượng a!"

Gió lạnh trong hoa viên mang theo hương hoa quế còn có vị cực nhẹ kèm theo một chút vui thích của người đang đi tới, theo ống tay áo màu trắng rộng rãi của người nọ truyền đến, một đôi mắt hẹp diễm lệ, yên tĩnh như nước, lặng lẽ lại gần.

Người tới đúng là Ngự Phượng Đàn, khóe môi hắn tươi cười như đóa cúc vàng, dáng người lười biếng lại mang theo một loại phong lưu tự nhiên, đi tới bên người Ngự Thần Hiên sau đó nói: "Đây không phải là Thẩm tiểu thư sao? Như thế nào lại khéo như vậy, sao tiểu thư lại ở nơi này?"

Mắt thấy hắn cao giọng xuất hiện, lại làm bộ như kinh ngạc ngoài ý muốn, Vân Khanh trong lòng liền có một tia quái dị, Ngự Phượng Đàn này cố tình đến khéo như thế sao, xuất hiện đúng thời điểm Ngự Thần Hiên làm khó nàng nên đến giải vây cho nàng.

Câu hỏi của Ngự Thần Hiên bị đứt đoạn, sắc mặt tự nhiên không tốt, thời điểm nhìn thấy Ngự Phượng Đàn thật không nhìn ra sắc mặt u ám vừa rồi của hắn, quay đầu nói: "Phụ hoàng gọi ta đi có chuyện gì?"

"Ta không biết." Ngự Phượng Đàn thực đương nhiên nhún vai, động tác trẻ con như vậy mà hắn làm lại có một hương vị tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết, rất là đẹp mắt.

Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt khẽ đánh giá một vòng trên người Vân Khanh, thấy nàng không hề bị tổn thương, thần sắc bình thường, trong lòng mới yên ổn chút, chỉ là trước khi hắn xuất hiện, Ngự Thần Hiên đã cùng Vân Khanh nói không ít chuyện, liền có chút tư vị khó chịu.

Lời vừa nói ra, ánh mắt Ngự Thần Hiên hiện lên một tia khó chịu, nhưng biết Ngự Phượng Đàn xưa nay vẫn như thế, hơn nữa Minh Đế nếu là thật sự truyền hắn qua, cũng không nhất định sẽ nói ra là chuyện gì, liền thật sâu liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, xoay người hướng chỗ nghỉ chân của Minh Đế rời đi.

Hắn vừa đi, Vân Khanh cảm thấy trong lòng buông lỏng, cho dù nàng thong dong nhưng Ngự Thần Hiên đại biểu cho thân phận nào, một lời nói của hắn, đó là long tử há mồm, quý không thể nói, nàng tuy rằng có thể ứng đối, nhưng chung quy bởi vì quyền lợi cùng thân phận khác nhau mà có chút khó khăn. Phải biết tâm thần bị hao tổn so với hao tổn thể lực càng mệt mỏi hơn.

"Sao Cẩn Vương thế tử lại không đi cùng Tứ hoàng tử." Đi một người, trước mặt còn một người, bất quá đối với Ngự Phượng Đàn, bởi vì thời gian hai người quen biết khá dài nên nàng không có cảm giác áp bách kia.

"Chờ nàng đi trước." Ngự Phượng Đàn nở nụ cười nhẹ, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch như bươm bướm vỗ cánh làm dung nhan kia thêm phần đẹp đẽ chói mắt. (chả hiểu tác giả miêu tả kiểu gì ca là đàn ông mà =.

Nghe vậy, Vân Khanh hơi sửng sốt tiếp đó khẽ cười muốn quay người bước đi, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Tiểu thư, tiểu thư."

Lưu Thúy cầm trên tay chuỗi ngọc hoa treo bên hông đi tới từ phía sau Vân Khanh, chợt nhìn thấy đứng ở trước mặt Vân Khanh là Ngự Phượng Đàn thì trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, thấy Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nhìn nàng cười thì cảm thấy trời rung đất chuyển, mà còn trong khung cảnh xa hoa diễm lệ thì lại một lần nữa nàng thấy hoa mắt, nhất thời hai gò má nàng ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Phu tử, người như thế nào lại ở đây?"