Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 231: Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ (2)




Cũng là bởi vì như thế, ông cũng biết theo lời Vân Khanh chuyện này dù có lợi nhưng cũng bao hàm rất nhiều nguy hiểm.

"Vân Khanh." Thẩm Mậu nhẹ nhàng gọi một câu, trong thanh âm đều là yêu thương.

"Vâng" Vân Khanh đáp, ngẩng đầu nhìn ông, có thể nhìn thấy khóe mắt Thẩm Mậu đã có vFI nếp nhăn hàm chứa ý cười.

"Cha đã trở lại, con không cần lại lo lắng nữa, đến trường thật tốt, mỗi ngày mặc quần áo đẹp, đọc sách hay thêu thùa là tốt rồi."

Vân Khanh gật đầu, nàng hi vọng có một ngày, cũng có thể bình yên như thế.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Vân Khanh lại đến Bạch Lộc Thư Viện, đã nghỉ hai tháng, hiện tại lại xuất hiện trong học đường, khiến mọi người có cảm giác hoảng hốt, từ lúc sống lại nàng mới quay lại đây học một lần nữa.

Hôm nay Đỗ phu tử dạy viết tranh chữ, nhìn thấy Vân Khanh đến, cố ý để lớp học vẽ tranh ngẫu hứng.

Một canh giờ trôi qua, mọi người nộp lại tác phẩm, Đỗ phu tử cố ý chọn ra bài của Vân Khanh, đó là một bức tranh sơn thủy, tranh thuỷ mặc kết hợp với sơn thủy đúng là đề tài thường hay dùng, nhưng bức tranh sơn thủy mà Vân Khanh vẽ, cũng không phải là bức tranh mà bất cứ nữ tử bình thường nào cũng có thể vẽ ra, đó là một bức tranh trùng trùng điệp điệp những dãy núi nối dài vô tận, sương khói lượn lờ che phủ, chỉ độc nhất một chòi nghỉ chân hình bát giác nằm cô độc giữa núi.

Bà nhíu mày nhìn thoáng qua Vân Khanh, bức tranh rất động lòng người, đặc biệt là một bức tranh ngẫu hứng, cho thấy được suy nghĩ trong lòng người vẽ, thêm vào đó bức họa này của Vân Khanh tựa hồ đối với tương lai thực mê mang, lại giống như thực rõ ràng, đứng ở một góc độ nào đó nhìn về phía trước mênh mông vô cùng tận.

Bà lại tùy tay rút một bức tranh khác ra, kí tên là Vi Ngưng Tử, bức tranh của nàng ta là một vườn chuối trong đêm mưa, hình ảnh thanh lệ, vẽ không tệ, người học trò này bà nhớ rõ, là biểu tỷ của Vân Khanh, ngày đầu tiên đi học liền cố ý làm xấu hình tượng Vân Khanh trong mắt bà, ngoài chuyện này ra thì bức tranh của nàng nhìn kỹ cũng không tệ lắm.

"Đỗ phu tử, năm nay chúng ta khi nào thì sẽ thi?" Một đệ tử đột nhiên hỏi.

"Tạm thời chưa biết, còn chờ viện trưởng thông báo, bất quá, có lẽ phải chờ sang năm rồi." Sau khi Đỗ phu tử thu lại những bức tranh, thấy cũng vừa đến giờ liền tuyên bố tan học.

Khi vừa ra đến cửa, An Tuyết Oánh lập tức kéo tay Vân Khanh, nhìn nàng từ trên xuống dưới, trái phải một hồi lâu, mới cười nói: "Vân Khanh, thật may mắn là ngươi không có việc gì."

Khi biết được Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, nàng ở trong nhà lo lắng không thôi, lại bị mẫu thân bắt ở trong nhà không được ra ngoài cửa, thật vất vả mới nghe được tin tức Vân Khanh không sao, vội chạy nhanh đi thắp hương cám tạ Bồ Tát.

"Biểu muội phúc lớn mệnh lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì." Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng cười yếu ớt nhìn Vân Khanh, đáy mắt là ẩn sâu ghen tị, nàng ta vốn tưởng lần này Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, khẳng định sẽ xảy ra chuyện, ai biết nàng vẫn bình yên vô sự trở lại, thầm hận Vân Khanh mạng lớn, mấy ngày liền nàng ta vẫn không thu thập được Hoa Đô, ông trời cũng thật sự quá bất công rồi.

Vân Khanh thoáng cười, giương mắt liếc nhìn Vi Ngưng Tử một cái, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Từ sau lần trước Tạ di bị Tạ thị đánh một trận, Tạ thị liền phân phó nếu Tạ di đến cửa trực tiếp cho người gác cổng đóng cửa lại không gặp, có thể thấy một lần đó đã làm tiêu tan một chút tình cảm cuối cùng của Tạ thị đối với Tạ di.

Chỉ là với Vi Ngưng Tử, Tạ thị vẫn không có ghét bỏ, dù sao chuyện xấu cũng đều là do Tạ di làm còn Vi Ngưng Tử thì không liên quan, đó cũng là do Vi Ngưng Tử thông minh, không đến lúc cuối cùng nàng ta sẽ không trở mặt với người, đây cũng là cho mình một con đường lui.

Lúc trước nàng ta có thể nhịn nhiều năm như vậy trước khi Vân Khanh chết mới nói ra đố kỵ che giấu trong lòng, thật sự là tấm gương nhẫn nhịn a.

Sau buổi sáng thi vẽ, buổi chiều đó là thi kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn tên),thời điểm Vân Khanh thay đổi kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa),phát hiện có vài người mà Chương Huỳnh không có đến, còn nghe nói là nghỉ bệnh không đến tham gia.

Vân Khanh cùng vài người trò chuyện, sau đó thấy Dương Nhạn Dung đang phơi nắng ở gần một thân cây, nghe thấy tiếng giày bước trên mặt cỏ đang tiến lại gần, Dương Nhạn Dung xoay đầu nhìn thoáng qua rồi lại xoay trở về.

"Xin chào!"

"Xin chào."

Vừa nói không tới hai câu, tiếng chuông bắt đầu giờ học đã vsng lên, Dương Nhạn Dung đứng dậy cùng Vân Khanh, hai người trở lại liền nghe được xung quanh truyền đến thanh âm hưng phấn.

Đáy lòng Vân Khanh liền có dự cảm không tốt, ngẩng đầu thì thấy, quả nhiên yêu nghiệt đến đây.

Ngự Phượng Đàn dắt ngựa đi đến cửa, một thân kỵ trang màu trắng, vai rộng, eo gầy, chân thon dài lại có ngũ quan đẹp đẽ cân xứng thật là hấp dẫn toàn bộ ánh mắt nữ tử ở đây.

"Cẩn Vương thế tử, là Cẩn Vương thế tử đến đây......"

"Đúng vậy a, ta nghe nói hôm nay kỵ xạ sẽ do hắn dạy thay quả nhiên là thật."

Tiếng xì xào bàn tán tràn ngập ở bên tai, đều mang theo vui sướng nhảy nhót, may mắn ngày hôm nay các nàng không có tìm lý do để không đến học.

Vân Khanh chỉ cảm thấy nam tử này, mặc kệ đến thế nào, đều giống như viên dạ minh châu nhìn sao cũng thấy vô cùng hấp dẫn ánh mắt.

Nàng nhìn xung quanh mười mấy đồng học một chút, ngay cả Vi Ngưng Tử thâm tàng bất lộ đáy mắt đều có sự kích động, duy nhất trấn định đại khái chỉ có nàng cùng Dương Nhạn Dung rồi.

Ngự Phượng Đàn mỉm cười: "Hôm nay Chu phu tử bị bệnh, phần kỵ xạ hôm nay sẽ do ta dạy."

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính mà phóng khoáng của hắn truyền đến, các nữ đồng học liền dũng cảm vô cùng, gã sai vặt dắt ngựa của các nàng vào, đại đa số đều là ngựa con, của Dương Nhạn Dung lại là một con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm, ngựa của nàng cưỡi là một con ngựa tốt, không phải là ‘ngoài ngựa trong lừa’, đây là chính mồm Dương Nhạn Dung nói.

Vân Khanh chọn là một con ngựa toàn thân màu rám nắng, không phải Liệt Mã, nhưng tứ chi cũng kiên cường rắn chắn.

Mỗi người dắt ngựa của mình đứng ở nơi đó, ánh mắt chờ mong nhìn Ngự Phượng Đàn: "Hôm nay nội dung học của chúng ta là học làm như thế nào có thể lập tức tiến hành kỵ xạ."

"A......"

Lời của hắn vừa thốt ra, các đệ tử khác liền hô lên, đừng nói kỵ xạ đến bắn tên các nàng cũng không có mấy người có thể bắn chuẩn.

"Có thể hay không đổi nội dung khác a, kỵ xạ quá khó rồi!" Có một tiểu thư nũng nịu nói, không biết là đang làm nũng hay là nói chuyện.

Ngự Phượng Đàn cười như không cười liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Ta xin tiếp thu chỉ giáo này." Mặc dù là cười nhưng lại có một cỗ lãnh ý vô hình từ đáy mắt hắn toát ra làm cho lòng người phát lạnh không thể nói thêm nữa.

Trong ngày thường được dạy học về ngựa các nàng cũng không đi bây giờ chỉ có thể âm thầm hối hận.

Dương Nhạn Dung lại không để ở trong lòng, xưa nay lớp kỵ xạ bọn họ là nơi tự do, đầu tiên nhảy lên ngựa mang theo cung tiễn bên hông, bắt đàu chuẩn bị bắn, quay đầu kêu: "Vân Khanh mau đuổi kịp."

"Được" Vân Khanh tuy rằng một tháng không đi học, nhưng những lần kỵ xạ trước đều là Dương Nhạn Dung cẩn thận dạy, lúc này nàng đáp lời, một bàn tay cầm lấy dây cương, chân trái hướng bàn đạp trên lưng ngựa mà đạp lên, vòng eo xoay chuyển cả người tựa như cơn gió, động tác thuần thục xoay người ngồi lên ngựa.

Ngự Phượng Đàn hiển nhiên bị động tác uyển chuyển kia làm kinh ngạc, từ lần trước đáp ứng không thể đột nhiên xông vào phòng của nàng, hắn đã có mấy ngày chưa nhìn thấy nàng, biết được nàng đã đi học lại hắn lập tức làm cho Chu phu tử “bị bệnh”. Ai ngờ lúc này nhìn Vân Khanh cưỡi ngựa rất tốt, động tác lên ngựa uyển chuyển như nước, thân hình xinh đẹp làm cho mắt hắn sáng ngời.