Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 209: Hắn Thật Đáng Ghét (2)




Ngự Phượng Đàn nhìn ra giữa đôi phương mâu của nàng là nhợt nhạt ý cười, lại đem vòng tay lấy ra, hai tay không biết xoa bóp làm sao, bên trong lả tả bắn ra một cây châm, đâm tại trên bàn.

"Bên trong tổng cộng có chín cây ngân châm, toàn bộ đều được thoa mê dược, tầm bắn trong vòng năm thước, càng gần càng hiệu quả." Hắn cúi đầu, bỗng nhiên lại tiến về phía trước một bước: "Ta biết nàng thích nó, đây là ta chuẩn bị trong suốt ba tháng, nếu là người khác làm, khẳng định sẽ không tốt như vậy."

Vân Khanh bỗng nhiên liền nhớ lại ngày đó An Sơ Dương cũng đưa cho nàng một cái vòng tay như vậy, đương nhiên, so sánh tay nghề cùng giá trị, khẳng định là kém hơn cái Ngự Phượng Đàn làm ra này, tại sao hiện nay lưu hành những loại trang sức thế này, là do an toàn của nữ tử, nên mọi người đều chú ý chăng? Nhưng nàng lúc ấy vốn không có nhận đồ của An Sơ Dương, nay của Ngự Phượng Đàn, nàng cũng sẽ không thu.

"Làm phiền thế tử, mấy thứ này tuy tốt, nhưng đối với ngài lại không dùng được." Vân Khanh có chút không được tự nhiên nhích sang bên cạnh từng bước, Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi hơi nheo lại, từ trong đôi mắt ấy lộ ra ánh sáng khác lạ, không hiểu sao khiến cho tim người khác không tự chủ đập nhanh một nhịp, nàng phảng phất khống chế không được cử động của mình, không khỏi dần lui về phía sau.

Nàng nghĩ đến Ngự Phượng Đàn cùng trước kia không có khác nhau, lại phát hiện có lẽ mình đã nghĩ sai rồi chăng, trải qua nửa năm khói lửa chiến tranh, trên người vị thế tử điện hạ này đã mang theo hơi thở sắc bén của người từng chinh qua những cuộc chiến chém giết khốc liệt, đôi mắt hẹp dài kia ẩn hiện trong bóng tối, thậm chí loáng thoáng mang theo huyết quang.

Ngự Phượng Đàn nhìn nàng, không hề mở miệng, hắn có thể nghe ra, hơi thở của Vân Khanh thoáng có chút không ổn định, tầm mắt từ trên mặt nàng, đến hông của nàng, lại đến đùi nàng, nàng đối với hắn, đã muốn biến thành một loại tư thái đề phòng.

Bất thình lình, tay Vân Khanh bị một đôi bàn tay to kéo lại, sau đó có cái gì đó được đeo vào trên cổ tay nàng, lạnh lẽo, lại lây dính một chút nhiệt độ cơ thể ấm áp, vừa cúi đầu nhìn, liền thấy chiếc vòng khảm ngọc xanh biếc đã được đeo vào tay nàng lúc nào không hay.

"Chiếc vòng này là làm cho nàng, nàng nhất định phải đeo, vạn nhất lần sau lại gặp chuyện không may, thời điểm không có ai bên người, nàng còn có thể tự bảo vệ mình!"

Âm thanh từ tính mạnh mẽ vang lên bên tai, Vân Khanh ngẩng đầu lên, Ngự Phượng Đàn không biết như thế nào, trong nháy mắt liền từ đối diện chuyển qua bên cạnh nàng, lúc ánh mắt nàng dừng lại trên mặt của hắn thì mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đã vô cùng gần gũi, gần đến nỗi có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt kia là ảnh ngược phản chiếu của nàng.

Loại hơi thở nóng rực hoàn toàn xa lạ phun ở trên mặt, Vân Khanh bỗng nhiên cảm thấy có chút tức giận, hơn nửa đêm xông vào trong phòng của nàng, lại bắt nàng đeo vòng tay, đến tột cùng là vì cái gì, nàng nhăn lại hai hàng lông mày, lấy tay dùng sức lôi kéo chiếc vòng, lại phát hiện như thế nào cũng tháo ra được: "Ngươi nhanh chút đem thứ này gở xuống."

"Tháo không được, ta vừa rồi đã đem cơ quan bóp nát rồi." Ngự Phượng Đàn khóe miệng tà mị câu lên, trong nụ cười tựa hồ còn mang theo một loại thích ý khi ý xấu thực hiện được.

"Ngươi tên hỗn đản này!" Vân Khanh dùng sức đưa tay kéo vòng tay xuống, mu bàn tay trắng nõn bởi vì cùng bảo thạch cứng rắn đụng nhau, xuất hiện một chút ửng đỏ, Ngự Phượng Đàn nhìn nàng còn đang dùng sức tháo xuống kéo, bàn tay đưa tới, bắt lấy tay phải của nàng, lực đạo không lớn, không đến mức kéo đau cổ tay nàng nhưng cũng không để cho Vân Khanh giãy giụa được: "Đừng tháo nữa! Trừ phi nàng chặt đứt cánh tay, bằng không tháo không được!"

Vân Khanh dùng sức lắc lư khuỷu tay, trong ánh mắt lửa giận thiêu đốt, cùng hắn mắt đối mắt, phảng phất như lập tức tiến vào trận mưa hoa đào nhẹ nhàng rơi dưới tàng cây.

Một người nam nhân, sinh ra có một dáng tốt như vậy làm cái gì, khó trách tiểu muội nói là yêu tinh!

Vân Khanh mắng một câu, thu hồi ánh mắt: "Ngươi nhanh chút buông tay!"

"Không buông, để cho nàng lại tự ngược sao!" Ngự Phượng Đàn thực vững chắc đem Vân Khanh vây ở giữa bàn học cùng thân thể hắn.

Ngươi mới tự ngược, nếu không phải ngươi vô duyên vô cớ tới đưa này nọ, ta cần phải như vậy sao? "Sẽ không, đã muốn đeo coi như xong." Vân Khanh trừng mắt liếc hắn một cái, vội nói.

Đúng lúc này, Tuyết Lan bưng một tách trà đi ngang qua trước cửa, nghe được bên trong có động tĩnh, cau mày nói: "Tiểu thư, người đã ngủ sao?"

Vân Khanh lấy tay đẩy Ngự Phượng Đàn một chút, hắn kiên trì không buông tay, cắn một chút nha, quay đầu thản nhiên nói: "Vẫn chưa, ta đang xem sách."

"Nôi tì đem trà vào cho người." Tuyết Lan nói xong định đẩy cửa, tiểu thư ban đêm mệt nhọc, nàng vừa vặn có thể biểu hiện.

Vân Khanh nhếch mày nhìn Ngự Phượng Đàn, hắn không chút sứt mẻ, vẫn như trước cầm lấy tay nàng, không có chút tự giác sẽ bị người khác bắt gặp, nàng thật sự là...... Vân Khanh lạnh lùng nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Lúc ta đọc sách không cho phép có người tiến vào quấy rầy!"

Tuyết Lan đang giơ chân liền ngừng lại giữa không trung, vẻ mặt không cam lòng, như thế nào Lưu Thúy đưa trà đi vào thì có thể, nàng đến đưa tiểu thư liền mắng chửi người, chẳng lẽ nàng vận khí không tốt, hay là nàng trời sinh cùng tiểu thư bát tự không hợp, bất luận nàng như thế nào biểu hiện, tiểu thư đối với nàng đều là bộ dáng thản nhiên như vậy.

Nghe được Tuyết Lan bên ngoài bước chân càng ngày càng xa, Ngự Phượng Đàn cười khẽ mở miệng, Vân Khanh lập tức che miệng hắn lại, làm dấu ra hiệu, ý bảo người còn chưa đi xa đâu.

Lòng bàn tay ấm áp mềm mại ở trên môi, da thịt mềm mại giống như tơ lụa, Ngự Phượng Đàn hô hấp có chút dồn dập.

Mặt hắn đối diện nàng, môi đỏ mọng hơi hơi cong lên, hiện ra đường cong phấn nộn xinh tươi dụ hoặc, đôi mắt nhàn nhạt long lanh như đọng nước, hết thảy ở dưới ánh đèn đều trở nên mê ly dụ người.

Ngự Phượng Đàn tựa như ma xui quỷ khiến, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp xẹt qua lòng bàn tay mẫn cảm, Vân Khanh toàn thân run lên, cơ hồ thiếu chút nữa là thét chói tai ra tiếng, ngay tại lúc sắp phát ra tiếng, liền lập tức nuốt trở lại.

Nàng giống như bị điện giật, giật tay lại, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ trong lòng bàn tay bắt đầu di chuyển khắp toàn thân, lan tràn đến tứ chi, lan tràn đến trong lòng, trên mặt xuất hiện một rặng mây đỏ.

Ngự Phượng Đàn dường như còn chưa thấy đủ, vội bắt lại tay Vân Khanh, còn muốn lại đến một chút, Vân Khanh bị hắn làm cho tức giận, sắc mặt giống như được hỏa diễm chiếu rọi, oán hận đè thấp giọng nói nói: "Ngự Phượng Đàn, ngươi đủ!"

"Không đủ!" Ngự Phượng Đàn hẹp mâu híp lại, như là một cái vô lại bình thường nhộn nhạo liễm diễm ý cười, kiên định phủ nhận.

Vân Khanh nhất quyết không nói gì, khoảng cách giữa hai người lúc này đã khá gần, khi nói chuyện hơi thở phả xuống gáy gây ra cảm giác ấm áp, mặc dù là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, nhưng lời nói lại mang theo ba phần ý vị hàm xúc, vô luận kiếp trước, hay là kiếp này, bọn họ cũng chưa từng đối mặt nhau như vậy, lửa nóng trên mặt bỏng rát, rõ ràng mới rồi còn bất hòa chống lại vị thế tử vô lại này, nàng cắn răng nói: "Thế tử điện hạ, đêm đã khuya, ta ngày mai còn có việc phải xử lý, cần phải nghỉ ngơi rồi."

Ngự Phượng Đàn từ khi tiến vào, liền nhìn thấy Vân Khanh một bộ lạnh nhạt xa cách, tư thái cứng rắn, nay thấy trên mặt nàng mây giăng phủ kín, trong đôi mắt mang theo bối rối, lòng không hiểu sao vui vẻ lên. Trước đó như vậy thật sự là quá mức xa cách, làm cho hắn cảm giác cách nàng rất xa, nay như vậy, mới là bộ dáng hắn mong muốn nhìn thấy.

Hắn vụng trộm câu lên khóe môi, tựa hồ mình có chút sở thích ác liệt, ưa thích ngắm nhìn sắc mặt bối rối của Vân Khanh, như vậy đáng yêu hơn rất nhiều.

Hắn nhếch miệng cười, lui về sau từng bước, tươi cười mang theo vẻ biếng nhác, lại tà mị, lông mi thật dài và rậm chớp chớp: "Hôm nay chỉ thu lãi đến đây thôi, kế tiếp, nên vào vấn đề chính thôi." Nếu không phải thật sự sợ đem Vân Khanh chọc rất giận, hắn còn luyến tiếc cái loại cảm giác thân mật vừa rồi này, ngửi thấy trên người nàng phát ra hơi thở thơm ngát, khác xa những nữ tử khác cơ thể lúc nào cũng bốc lên mùi son phấn khó ngửi, mà trên người Vân Khanh mặc dù vừa mới tắm rửa, trong cơ thể vẫn còn sót lại nhiệt độ ẩm ướt, tản ra mùi hoa thanh nhã, phảng phất như đứng ở Bách Hoa Viên, sau khi được cơn mưa tẩy rửa đóa hoa sẽ tỏa ra hương vị thuần túy lại sạch sẽ. Hương vị như vậy, đối với hắn, quả thực quá mức mê người.

Vân Khanh bỗng nhiên nghĩ muốn đánh gương mặt đang tản ra mị hoặc kia một chút, té ra vị thế tử gia này có sở thích dùng qua món khai vị trước (ý nói anh thích nói vòng vo),giằng co nửa canh giờ, mới quay lại chính đề. Bất quá tốt xấu gì hắn rốt cục cũng chịu lui một bước, vừa rồi tư thế đó, hô hấp tựa hồ cũng có chút cản trở: "Cái gì chính đề?"

"Nàng chuẩn bị chiêu tế ở rể?" Ngự Phượng Đàn nghiêng người dựa vào cánh cửa gỗ màu đen chạm khắc hoa hải đường, đáy mắt cất giấu ý cười, lại mang theo hơi chút lãnh ý.