Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 207: Sắc Thương (4)




Xấu hổ đến Trương chưởng quỹ vùi đầu dùng sức chạy về phía trước, đụng vào thân cây, đau đến méo miệng cũng không dám ngừng, hắn vốn tính toán, thừa dịp Thẩm gia gặp chuyện không may, không dám vướng vào chuyện gì, bắt chẹt để kiếm mộ vố, ai ngờ ngược lại làm cho mình mất mặt!

Một phụ nhân vây xem lớn tiếng nói: "Thẩm tiểu thư, vải nhà ngài tốt, giá trị cũng tốt, nhưng không bán lẻ, chúng ta mua không nổi a!"

"Đúng vậy a, đúng vậy a, Liễu lăng kia thì không nói gì, nhưng Ni Cô Miên kia, vừa rồi ta nhìn thấy cũng rất không tệ!"

Vây xem dân chúng thật ra không có ý xấu, các nàng có ý muốn vô giúp vui, Lý Tư muốn đứng ra cự tuyệt, Vân Khanh lại thản nhiên cười, đứng ra nói: "Thẩm gia có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng do hương thân phụ lão thành Dương Châu ủng hộ! Mới vừa rồi mọi người cũng nghe thấy, Trương chưởng quỹ mặc dù là đến nháo sự, nhưng hắn cũng nói, vải dệt của Thẩm gia chúng ta là tốt nhất Dương Châu, vì cảm tạ sự ủng hộ của mọi người đối với Thẩm gia, ngày hôm nay sa tanh Thẩm gia, sẽ tăng giá một ít bán lẻ, nhưng chỉ hạn trong ngày hôm nay thôi, bởi vì a, Thẩm gia chúng ta, cũng không thể cùng các thương hộ khác tranh lời!"

Một phen nói như tri kỷ, lại mang theo sự trêu ghẹo, mọi người không ngờ thiên kim nhà cao cửa rộng cũng sẽ có loại ngữ khí nói chuyện thoải mái dễ gần thế này, hơn nữa nghe được có thể lên giá một chút, nhất thời bắt đầu tranh mua.

Vân Khanh thừa dịp đám người chen lấn còn chưa động, được Lý Tư, Lưu Thúy cùng Thải Thành che chắn, đi ra sau viện.

"Đại tiểu thư, bán lẻ như vậy có thể không tốt lắm?" Lý Tư có chút lo lắng, dù sao Thẩm gia vẫn là nhà bán sỉ, giá so với các thương hộ khác đương nhiên rẻ hơn rất nhiều, hắn lo lắng quá nhiều người mua, khiến các thương hộ khác bất mãn.

"Chúng ta cũng chỉ bán nửa ngày mà thôi, chập tối mặt trời lặn liền đóng cửa, đối với bọn họ tổn thất không lớn. Mà việc hôm nay, ông đã thấy đó, có nhiều người xem như vậy, nếu bọn họ một câu cũng không nói tốt, đồn đãi chính là biến hóa không ngừng, đến lúc đó thực sự biến thành Thẩm gia ta bán hàng nhái, phiền toái liền lớn hơn rất nhiều rồi. Nay ta tuyên bố có thể mua giá vải dệt mà ngày thường không mua được, trong lòng bọn họ cũng chỉ có vui sướng, chỉ cần trong lòng bọn họ hướng về chúng ta, lời nói sẽ tự nhiên mà đối với thiên về chúng ta, hiện tại Thẩm gia chúng ta cần tin tức cùng lời đồn có lợi, như vậy khi có biến cố mới có thể đứng vững được." Vân Khanh nhìn thoáng qua người làm đang bận túi bụi, ôn nhu nói.

Lý Tư hoàn toàn thật không ngờ những chuyện mà Vân Khanh lo lắng luôn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, tựa như đang chơi cờ, khi đi ra bước đầu tiên, Vân Khanh thường thường đã nghĩ tới bước thứ mười, hoặc có thể nói là bước thứ hai mươi.

Cô gái trước mặt này tuy thân hình mềm mại nhưng phảng phất ẩn chứa trí tuệ vô biên, cặp phượng mâu vừa ngạo nghễ vừa bình tĩnh kia, tựa hồ có thể đem toàn cục đều nắm chắc ở trong tay từng bước vững vàng đi lên.

Lý Tư tin tưởng rằng, cho dù lão gia thực sự phát sinh bất hạnh, dưới sự thống lĩnh của đại tiểu thư, Thẩm gia cũng tuyệt đối sẽ không suy bại.

Mà tử y nam tử ở bên ngoài xem náo nhiệt, lúc này khóe miệng lại hơi hơi cong lên, đại tiểu thư vị Thẩm gia này, không thể không nói là thật không đơn giản, mặc dù là tùy cơ ứng biến, nhưng vẫn lo nghĩ sâu xa, hơn hẳn nữ tử bình thường.

Gã sai vặt phía sau hắn lại hiếu kỳ nói: "Gia, tiểu thư Thẩm gia này sảng khoái bán lẻ, khiến người làm trong tiệm làm việc bận rộn không ngơi, kiếm cũng kiếm không được nhiều, không phải là tìm khổ sao?"

"Đây là ngươi cùng của nàng bất đồng." Tử y nam tử thấy nàng đã đi vào hậu viện, trong đầu hiện lên dáng đi uyển chuyển của nàng, hắn xác định chính mình đã từng thấy qua nàng, nhất định gặp qua, rốt cuộc là đã gặp nhau ở nơi nào.

"Ta làm sao cùng nàng bất đồng rồi?" Gã sai vặt còn đang tò mò.

Tử y nam tử đôi mắt lạnh lùng, liếc hắn một cái: "Ngươi nói nhiều quá."

Thấy nam tử sắc mặt lạnh rời đi, gã sai vặt lập tức ngậm chặt miệng, hắn cũng là đi theo gia đến phố xá sầm uất này, thư giãn một chút, gia không thích nhất là người nói nhiều, hắn vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đèn đuốc theo căn phòng nhỏ được thắp lên, từng nhà đốt đuốc, mà Vân Khanh lúc này đã đến trước cổng Thẩm phủ.

Lý Tư nhớ tới một việc: "Đại tiểu thư, Tiết phú hộ kia, nô tài đã phái người theo dõi hắn mấy ngày, đem tư liệu cùng hành tung của hắn đều viết trên tờ giấy này."

Vân Khanh tiếp nhận giấy, gật gật đầu: "Những khoản nợ quý kia đuề thu hồi đủ?"

"Trừ người bắt đầu này, những khoản khác đều ổn, nô tài cũng luôn xem chừng những lần xuất hàng, phân phó người đáng tin theo dõi." Lý Tư cau mày, vẻ mặt nghiêm trang nói, hiện tại một chút cũng không thể lơi lỏng, so với vấn đề bên ngoài, nội bộ xuất hiện vấn đề mới đáng sợ nhất. Mấy ngày trước hắn đã bắt được bốn tên vụng trộm muốn đem kỹ thuật dệt vải ở phường nhuộm ra ngoài, thẳng tay trừng phạt trước mặt người làm rồi đưa đến quan phủ.

"Vất vả cho ông rồi, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này thì sẽ tốt thôi." Vân Khanh lại cười nói, sắc mặt thản nhiên dưới ánh đèn, mâu trung lại mang theo sắc bén khiến người không thể bỏ qua.

"Nô tài cũng tin là vậy." Lý Tư nói.

Đợi Lý Tư đi xa, Vân Khanh mới xoay người vào cửa, sắc trời hoàng hôn làm trước mắt nàng như có một tầng màn mỏng kéo xuống, trên trán có chút đau nhức, nàng đem mũ sa lấy xuống, Thải Thanh nhận lấy, đau lòng nhìn Vân Khanh:

"Tiểu thư, người trở về tắm một cái, hôm nay liền sớm một chút nghỉ ngơi đi, người cứ tiếp tục như vậy thân thể làm sao chịu được!"

Vân Khanh nghe ra sự quan tâm của nàng, quay đầu cười nói: "Nha đầu nhà em, có phải hay không chính mình mệt mỏi, đã muốn nhàn hạ, nếu thật sự là như thế, ngày mai ta cho em nghỉ một ngày, em nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Nàng khi cùng nha hoàn ở chung, sẽ không chỉ dùng uy nghiêm, có đôi khi cũng phải cùng các nàng nói giỡn vui đùa, như vậy mới có thể để cho các nàng cảm thấy dễ thân thiện, dùng người cũng là một loại học vấn.

"Tiểu thư, người đã trở lại, nô tỳ đoán người sẽ tầm giờ này trở về, nên đã bảo người chuẩn bị sẵn nước tắm rồi." Vào sân, Tuyết Lan liền tiến lên đón, tha thiết nói.

"Ân." Vân Khanh gật đầu, Tuyết Lan nếu là có thể đem tâm nhãn dùng vào chỗ nên dùng, cho dù làm nha hoàn cũng là một nha hoàn xuất sắc, mấy ngày này nàng ta vẫn lưu ý thời gian ra vào của mình, đem mọi thứ chuẩn bị chu đáo.

Bởi vì Thải Thanh cùng Lưu Thúy mỗi ngày đều phải đi theo nàng, Tuyết Lan liền một mình đứng đầu, tuy rằng lúc bắt đầu rất nhiều nha hoàn không chịu dưới trướng nàng ta, nhưng miệng nàng ta ngọt cũng dỗ được không ít người, trái lại cũng đem sân quản đâu vào đấy.

Đương nhiên, vẫn là Thanh Liên trầm ổn hơn, tuy rằng không nói lời nào, nhưng luôn biết nắm bắt sự việc, hỏi thì đơn thuần, nhưng cũng không ngu ngốc, hơn nữa có Phi Đan coi chừng, Tuyết Lan cũng không dám lỗ mãng rồi.

Vân Khanh ngâm mình trong thùng tắm, đầu tựa vào thành bồn bên cạnh, nhắm mắt, bắt đầu nghĩ về chuyện ngày mai, nếu muốn tham gia tranh cử hoàng thương, có rất nhiều việc bây giờ phải chuẩn bị, nên chào hỏi thì chào hỏi, nên đưa lễ thì đưa lễ......

Nay đã muốn bảy tháng.....

Bảy tháng rồi......

Nhanh như vậy liền bảy tháng rồi, nếu cả đời này cũng không thay đổi, thì sự kiện kia tiếp theo sẽ đến đây!

Rốt cuộc sẽ tới hay không, ít nhất nàng bây giờ còn chưa có thu được tin tức, nếu đến, coi tình huống trước mắt, nói không chừng không phải là chuyện xấu.

Ở trong sương mù mênh mông, một bóng dáng lặng yên không tiếng động đi vào