Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 191: Khắc Tinh Trời Sinh (2)




Các vị phu nhân, tiểu thư bên cạnh, ít nhiều cũng nghe ra được chuyện gì đang xảy ra, Mạnh thị bệnh nặng, chỉ nằm chờ chết, Tập thị và Chương Lạc nhất định nước lên thì thuyền lên, trong phủ càng ngày càng có địa vị, bắt đầu ức hiếp Chương Huỳnh không có nương làm chỗ dựa.

Chương Lạc nhìn thấy ánh mắt phức tạp của những phu nhân, tiểu thư xung quanh, cũng nôn nóng, nàng ta suy cho cùng còn ít tuổi, cũng chỉ có thể giả bộ đến mức này, khóc lóc nói: “Ở đây còn có Vi gia tiểu thư, Thẩm Vân Khanh nói không chắc chắn đúng, ngộ nhỡ cô ta và đại tỷ thông đồng với nhau, hỏi Vi tiểu thư một câu, xem lúc đó nàng nhìn thấy những gì?”

Kế hoạch này của nàng ta là cùng Vi Ngưng Tử tâm ý tương thông, thế nào Vi Ngưng Tử cũng nghiêng về phía nàng ta, chỉ cần Vi Ngưng Tử nói Chương Huỳnh cố ý rơi xuống nước, như thế sẽ hoàn toàn khác.

Vi Ngưng Tử cũng thấy kinh ngạc, nàng ta cố ý ở một bên giật dây Chương Lạc ra tay với Chương Huỳnh là cũng có mục đích của mình, chỉ cần Chương Lạc rơi xuống nước, những người khác tất nhiên sẽ hỏi nguyên nhân, ý nghĩ của nàng ta là Vân Khanh trong người mang hận Chương Huỳnh, nhất định sẽ nói Chương Huỳnh đẩy Chương Lạc xuống nước, đến lúc ấy nàng ta chỉ cần lại đứng ra nói Vân Khanh làm chứng giả, thật ra Chương Huỳnh chính là không cẩn thận mà rơi xuống nước.

Như vậy có thể cùng Chương Huỳnh giao hảo, bán cho người ta một mối nhân tình, lại có thể nói Vân Khanh và Chương Lạc cùng nhau tạo chứng cứ giả, phá hỏng danh tiếng của Vân Khanh.

Đáng tiếc, đến bây giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, Chương Lạc không rơi xuống nước, ngược lại là Chương Huỳnh.

Vi Ngưng Tử biết tính cách của Chương Huỳnh, tuy rằng nóng vội ngang ngược, nhưng hoàn toàn không phải là cơ mưu, cái này có thể chính là do Chương Lạc ra tay đẩy xuống.

Nàng ta tâm tư kín đáo, nhìn sự việc cũng không như bình thường, tuy rằng thân thể mẫu thân Chương Huỳnh ốm đau, nhưng cậu của Chương Huỳnh ở kinh thành là tam phẩm Lại Bộ Thị Lang, Mạnh thị và đệ đệ lại từ nhỏ nương tựa bên nhau mà lớn lên, đối với người làm tỷ tỷ là Mạnh thị này kính trọng như mẫu thân, dù Mạnh thị mất, Chương Huỳnh cũng không lưu lạc đến mức thành người không có địa vị.

Đáng tiếc tính toán rất tốt, nhưng hiện thực luôn khiếm khuyết.

Vi Ngưng Tử hơi suy xét một chút, lắc lắc đầu nói: “Ta và biểu muội ở một bên ngắm hoa, không chú ý đến bên này.”

“Ngươi…” Chương Lạc dù thế nào cũng không nghĩ đến Vi Ngưng Tử lại nói ra một câu như vậy, “Ngươi…”

Vân Khanh lúc này quay đầu nhìn Chương Huỳnh, đầu tóc tán loạn, trên mặt cũng ẩm ướt, cả người khoác lên áo choàng lớn như thế, còn đang lạnh run, sắc mặt có chút trắng bệch, bề ngoài như vậy tuyệt đối là một cớ hội vô cùng tốt có thể lợi dụng, liền xem Chương Huỳnh có thể hiểu được hay không.

Đang đón nhận ánh mắt của Vân Khanh, Chương Huỳnh thấy trong con ngươi đen tối của Vân Khanh là cái bóng chật vật của mình, nàng bỗng nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của Chương Lạc, bàn tay trong áo choàng tàn nhẫn cấu bên hông của mình một chút.

Sau đó quay sang Toánh Xuyên Hầu quỳ xuống, hai dòng lệ từ trong mắt chảy xuống, “Cha, tuy rằng bình thường tính cách của nương rất thẳng thắn, nhưng người cũng là Hầu phủ phu nhân, là thê tử kết tóc của cha, muội muội nếu bình thường có gì không vừa lòng với con, có thể tìm đến con, nhưng không được nguyền rủa nương. Chỉ có điều, hôm nay trong phủ có hoa yến, khách quý nhiều như vậy, muội muội vẫn luôn hiểu chuyện, dù kích động đến thế nào đi nữa, cũng sẽ không đẩy con vào nước, chuyện này cũng không liên quan gì đến các nàng, là lúc hai chúng con ngắm hoa, không cẩn thận rơi xuống nước mà thôi.”

Hầu phủ tiểu thư bình thường hung hăng càn quấy, nay trước mặt mọi người để lộ ra vẻ nhu nhược, còn hơn người luôn vờ yếu ớt từ đầu đến giờ, Toánh Xuyên Hầu thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt, lại nghĩ đến thê tử nằm trên giường bệnh không dậy nổi, mấy năm nay mặc dù không thích bà, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, trong lòng cũng hơi dao động.

“Vậy thì dừng lại ở đây thôi, tỷ muội hai người các con cũng hơi quá ầm ĩ rồi.”

Chương Lạc nhìn Chương Huỳnh học mình khóc lóc, đã đem mâu thuẫn hóa giả, vô cùng ấm ức: “Phụ thân, con gái không cùng cô ta ngắm hoa, là cô ta cố tình tranh cãi với con, sau đó giả bộ ngã xuống hồ, muốn làm cho người trách mắng con.”

Trước kia Chương Huỳnh luôn thấy Chương Lạc trong bụng nhiều mưu trí, nhiều quỷ kế, lúc này nhìn lại nàng, nghĩ mình cũng không hơn gì, liền hơi cắn môi, trong mắt toát ra mất mát, mở miệng khuyên nhủ: “Muội muội, đừng nói nữa, hôm nay có nhiều khách quý ở đây như vậy, coi như là tỷ ngã xuống hồ, cố ý hãm hại muội, muội đừng nói gì nữa, bây giờ mất đi không phải là mặt mũi của muội mà là của cả Hầu phủ.”

“Có phải tiểu thư ngã xuống hay không trong lòng chúng ta đều biết, tiểu thư đường đường là tiểu thư con vợ cả, không cần vì một thứ muội muội mà ngàn lui trăm nhường, thứ xuất như thế không được ngồi lên bàn tiệc, tiểu thư cần gì phải nói như thế.” Dương phu nhân ở một bên cau mày nói.

Thật ra các phu nhân khác trong lòng cũng nghĩ vậy, có thể được mời đến đây, đều là chính thất phu nhân, trong lòng chính thất phu nhân đối với thiếp thất di nương đều chung một mối thù. Ngày thường Chương Huỳnh làm ra vẻ kênh kiệu, các phu nhân ở Dương Châu đều biết, thế nhưng vì có Mạnh thị bao bọc, chỉ cần không quá giới hạn cũng không có chuyện gì, nhưng hôm nay ở trong này nhìn thấy Mạnh thị trên giường bệnh còn chưa ngừng thở, tiểu thiếp và thứ xuất đã bắt đầu muốn ức hiếp con vợ cả. Trong lòng cũng có mấy phần suy nghĩ.

Thấy vậy, Tập thị nhanh chân kéo Chương Huỳnh đứng dậy, “Tiểu thư làm gì thế, người cần gì phải dùng cách này bức bách muội muội, nhanh đứng lên đi!”

Vân Khanh lúc này lại cười nói: “Lời này trắc phu nhân nói thật thú vị, hóa ra tiểu thư con vợ cả quỳ xuống là muốn bức bách thứ xuất tiểu thư, thế này tiểu nữ mới biết, hóa ra ở trong nhà địa vị của con vợ cả cũng chỉ như thế, phải quỳ xuống mới có thể được thứ xuất tiểu thư nói mấy lời.”

Vốn Vân Khanh không muốn nói chuyện, thế nhưng trong chuyện Chương Lạc và Vi Ngưng Tử lén lút mưu đồ cũng có phần của nàng, chỉ cần dính dáng đến Vi Ngưng Tử, nàng sẽ không bỏ mặc.

Giống như vừa rồi, nếu không phải vì có Vi Ngưng Tử tham gia vào, nàng tuyệt đối sẽ không vươn chân đem Chương Huỳnh đá xuống nước, đương nhiên, đá một cái cũng có phần làm cho hả giận, ai bảo ngày thường Chương Huỳnh ở thư viện nói khó nghe như vậy, coi như trả thù bằng một cách khác, nhưng đồng thời cũng đem cục diện thay đổi.

Con vợ cả và thứ xuất vốn khác biệt, tuy rằng thứ xuất đều gọi mẹ cả là mẫu thân, nhưng trừ khi là thánh mẫu, bằng không khó mà khoan hồng độ lượng đem con của tình địch nuôi dạy như con của mình. Cho dù là tái hôn, con vợ cả chính là con vợ cả, thân phận cao hơn thứ xuất một bậc, trong một số gia tộc, thứ xuất được nuôi dưỡng như nửa nô nửa chủ, đâu phải được con vợ cả quỳ lạy như thế này.

Những lời này, ngay cả Toánh Xuyên Hầu nghe xong cũng co chút suy nghĩ, tuy rằng ông ta đối với Chương Lạc vô cùng nuông chiều, còn hơn cả Chương Huỳnh, dành tình cảm và quan tâm rất nhiều, ở trong nhà có thứ gì phần của Chương Lạc và Chương Huỳnh đều như nhau, thế nhưng không có nghĩa là Chương Lạc có thể trước mặt người khác làm mất hết mặt mũi của đích nữ là Chương Huỳnh.

Đệ đệ của Mạnh thị cũng không phải là ngọn đèn, nếu biết được chuyện này, rất khó tưởng tượng sẽ làm ra chuyện gì. Toánh Xuyên Hầu đã gặp qua cậu em vợ này, ai dám ức hiếp Mạnh thị và cháu gái, chẳng khác nào ức hiếp mẹ ruột hắn.

Chuyện ngày hôm nay, ông ta thu hết vào trong mắt, rõ ràng là Chương Lạc ỷ vào cưng chiều sủng ái của ông ta, đem Chương Huỳnh đẩy vào trong hồ nước, đối với nữ nhi Chương Huỳnh này, ông ta vẫn biết không thông minh đến mức biết hãm hại người khác như vậy.

Nghĩ đến đây, Toánh Xuyên Hầu cảm thấy nhất định phải xác thực lại lời trách mắng lúc nãy, lại vừa tiếc nuối cho thứ nữ yêu thích phải nhận tội.

Đúng lúc này, Vân Khanh ở phía trước lên tiếng: “Hôm nay đã tổ chức hoa yến tẩy uế không may cho phu nhân, thật ra chỉ là hai tỷ muội vui đùa quá mức, cũng có thể là không cẩn thận, đừng để chuyện này làm mất đi vui vẻ của mọi người.”

Toánh Xuyên Hầu đang lo lắng không biết nói thế nào mới tốt, Vân Khanh nói những lời này đã thay hắn giải vây, liên tục gật đầu, sai người đỡ Chương Huỳnh đi thay y phục.

Chương Lạc đâu chịu như vậy, quay sang nhìn Toánh Xuyên Hầu nước mắt rơi xuống, trong lòng ông ta mềm nhũn ra, đảo qua ánh mắt của các vị phu nhân xung quanh, hừ một tiếng, hung dữ quay đầu rời đi.

Thật ra ông ta chỉ nghĩ đơn giản như thế, nhưng Tập thị và Chương Lạc hiểu được, Vân Khanh nói câu này nhìn như bao che, nhưng thực ra vẫn gắn cho Chương Lạc tội ra tay đẩy Chương Huỳnh, chẳng qua chỉ là che dấu thành tỷ muội vui đùa quá mức không cẩn thận mà thội.

Hai bà vú già đỡ Chương Huỳnh rời đi, Chương Huỳnh quay đầu lại nói với Vân Khanh: “Thẩm tiểu thư đi cùng ta được không?”

Vân Khanh biết Chương Huỳnh sẽ nói ra suy nghĩ của mình, mỉm cười đi theo nàng.

Mà ở chỗ này, tuy xảy ra một màn như vậy như hoa yến vẫn tiếp tục, Tập thị kéo Chương Lạc hỏi: “Không phải hôm nay nương dặn con cố gắng tạo hình tượng tốt trước mặt các phu nhân khác, để cho bọn họ khen ngợi con, không nên đi chọc giận Chương Huỳnh cơ mà? Tại sao còn dây dưa vào nó?”

Chương Lạc liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử cách đó không xa, không nói câu nào, Tập thị nhìn biểu tình của nàng ta, trong lòng đã hiểu, nghiêm mặt nói: “Là có người xúi bẩy con phải không?”

Chương Lạc khó mà chống đỡ được khi bà ta hỏi như vậy, đem tất cả mọi chuyện kể ra, sắc mặt Tập thị lộ ra một tia ác độc, lại vừa đau lòng lấy tay dí lên trán Chương Lạc: “Con đúng là đồ ngốc, để cho người ta lợi dụng.”