Dáng vẻ của Tạ di không dấu được mọi người, mỗi hành động của bà ta đều rơi vào ánh mắt nhìn như không có ở nơi này, thật ra các vị phu nhân đã sớm rèn luyện được bản lĩnh âm thầm quan sát mọi người trong mắt, đối với Vi gia lại đánh giá thấp đi một bậc.
Tạ di không biết, nhưng Vi Ngưng Tử lại có thể cảm nhận được, nàng ta kéo tay Vân Khanh, cười yếu ớt: “Biểu muội đến cũng không sớm nói cho tỷ biết, tỷ và muội cùng nhau đi.”
“Biểu tỷ đúng là có lòng.” Vân Khanh mỉm cười nói, cũng không nói thêm một câu nào.
Lúc này từ bên ngoài có hai nữ tử đi vào, đi đầu là nữ nhân mặc quần dài màu xanh nhạt, nhìn dung mạo thì đúng là Chương Huỳnh, nàng sau khi đi vào hành lễ với mọi người, sắc mặt cũng không hào hứng như ngày thường, mặt mũi có vẻ tiều tụy, ngay cả vầng trán cao cao kia cũng không còn sáng sủa như ngày trước.
Người đi sau mặc một bộ váy dài màu vàng thêu hải đường, bên dưới là làn váy màu vàng nhạt xòe ra như một bông hoa, bên hông thắt dải lụa màu hồng, tóc vấn thành kiểu bán nguyệt kế, ở giữa cài một cây trâm to khắc hoa vàng, ở hai bên rũ xuống hai sợi dây vàng thật dài, cả người đẹp đẽ quý phái không thôi, toàn thân cao quý, thần sắc của nàng ta và Chương Huỳnh hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt mang đầy gió xuân, vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa liền nói với mọi người: “Thật xấu hổ, đều do tiểu nữ chưa quen với công việc, kéo dài thời gian, làm các vị đợi lâu.”
Mọi người nhìn thấy nàng ta, thần sắc trong ánh mắt cũng khác nhau, bất quá biểu hiện ra bên ngoài đều là nụ cười khách khí.
An Tuyết Oánh nhẹ giọng nói: “Kia là mẹ ruột của Chương Lạc, Toánh Xuyên Hầu trắc phu nhân Tập thị.”
Giới thiệu một chút như vậy, liền có thể biết được nguyên nhân, Vân Khanh sao có thể không biết tại sao vị trắc phu nhân này lại ra vẻ cao quý như vậy, mẫu thân của Chương Huỳnh là chính thất của Toánh Xuyên Hầu, bây giờ bệnh tình nguy kịch, khó có thể chữa khỏi, chuyện tình trong phủ đều giao cho vị trắc phu nhân này xử lý, vừa nhìn đã hiểu rõ, chỉ cần chính thất vừa chết, vị trắc phu nhân này lập tức sẽ được nâng lên làm chính.
Mà chuyện của Toánh Xuyên Hầu phu nhân và vị trắc phu nhân này còn có một nguyên nhân sâu xa, có người nói trước đây hôn sự của Toánh Xuyên Hầu và Toánh Xuyên Hầu phu nhân đã sớm được phụ mẫu định ra, khi đó hai người chỉ là đứa trẻ, hai nhà cùng trao đổi ngọc bội, định ra mối hôn sự này.
Mà sau khi định ra mối hôn sự này được mấy năm, vợ chồng nhà mẹ đẻ của Toánh Xuyên Hầu phu nhân là Mạnh gia người trước người sau bệnh chết, lão Toánh Xuyên Hầu là người thành thật, cũng không vì vợ chồng Mạnh gia qua đời mà không chấp nhận việc hôn nhân này, vẫn như yêu cầu đính hôn như trước.
Nhưng Toánh Xuyên Hầu và biểu muội Tập thị này đã mắt đi mày lại từ rất lâu rồi, vốn Tập thị đã chuẩn bị tâm lý làm thiếp thất, thế nhưng xảy ra chuyện vợ chồng Mạnh gia qua đời, cô ta cho rằng hôn sự giữa hai nhà sẽ bị hủy bo, ai ngờ cuối cùng vẫn không bị hủy, ví trí Toánh Xuyên Hầu phủ phu nhân vẫn được Mạnh thị ngồi lên, mà cô ta, sau khi Toánh Xuyên Hầu phủ phu nhân vào cửa được nửa năm, cũng được vào cửa làm di nương, nhưng vì có cái bụng không chịu thua kém sinh ra Chương Lạc được nâng lên làm trắc phu nhân, như nhận được tiếng trống cổ vũ tinh thần, sinh thêm cho Toánh Xuyên Hầu một đứa con trai, nhi tử này là tròng mắt của Toánh Xuyên Hầu, yêu thương vô cùng, ngay cả địa vị của Tập thị trong phủ cũng ngày một cao.
Vào năm mà vợ chồng Mạnh gia qua đời, Toánh Xuyên Hầu phu nhân là trưởng nữ, dưới còn một đệ đệ, để chống đỡ gia đình, mười hai tuổi, Toánh Xuyên Hầu phu nhân bắt đầu lo liệu việc nhà, quản lý chuyện tình trong phủ từ trên xuống dưới, còn dạy bảo đệ đệ nhỏ hơn bà bảy tuổi, tính cách đương nhiên là uy phong nghiêm khắc, không như vậy sẽ không trấn áp được đủ loại hạ nhân trong phủ, cũng sẽ không đem đệ đệ bồi dưỡng thành tài, thi đậu Tiến sĩ vào kinh làm quan.
Thế nhưng tính cách Mạnh thị làm đương gia chủ mẫu là có thừa, nhưng làm Hầu gia phu nhân, bà lại có phần hơi quá mạnh mẽ, không hiểu dịu dàng, không hiểu mềm mỏng, cho dù là đối đãi với mọi người hay xử lý sai lầm cũng không xử lý vòng vèo.
Vốn ngày thường Mạnh thị cũng không tệ, lúc mới đầu Toánh Xuyên Hầu cũng không làm ra chuyện gì quá mức, còn tôn trọng bà, nhưng sau này Mạnh thị cũng chỉ còn lại vị trí chủ mẫu này.
Bởi vì Toánh Xuyên Hầu yêu nhất loại nữ tử dịu dàng như Tập thị này, nên sau khi Mạnh thị vào cửa không lâu, liên tục cưới về không ít tiểu thiếp ôn nhu động lòng người.
Toánh Xuyên Hầu phu nhân Mạnh thị không muốn chịu thua, càng kiên cường, quan hệ vợ chồng hai người càng không hòa hợp, đây cũng là bí mật mà toàn bộ thành Dương Châu đều biết.
Ai cũng biết sau khi Mạnh thị qua đời, Tập thị sẽ được phù chính, sở dĩ các vị phu nhân ở đây tuy không nhìn nổi hành vi của Tập thị, nhưng vì quan hệ sau này của hai nhà, mà vẫn phải làm tốt chuyện mặt mũi thể diện, việc này làm cho Tập thị càng thêm hài lòng, cười đến yêu kiều.
Chương Lạc hôm nay cũng đi theo sau bà ta, cũng vui sướng hân hoan như vậy, trước đây bọn họ khiêm tốn, cố gắng hết sức không che khuất ánh sáng rực rỡ trên người Chương Huỳnh, hôm nay cô ta lại mặc một thân sắc xanh tươi sáng, lộ ra tư thái xinh đẹp và khuôn mặt sáng sủa, vốn cùng một cha sinh ra, mẫu thân cũng ưa nhìn, lại trải qua ăn mặc trang điểm như vậy, Chương Lạc bỗng trở nên rực rỡ. Nhiều phu nhân liên tục tán thưởng, khiến cho Chương Lạc cười càng thêm xinh đẹp.
Vân Khanh nhìn thấy hết thảy trước mặt, người đời đều như thế, để vươn lên cao thì phải dẫm đạp người khác xuống thấp, mẫu thân Chương Huỳnh đã không còn hy vọng, ai cũng biết người tiếp theo làm nữ chủ nhân Hầu phủ là trắc phu nhân trước mặt, không ai muốn lại bỏ ra quá nhiều sức lực quản chuyện của Chương Huỳnh, phần lớn mọi người vì ích lợi mà gặp nhau ở chỗ này, có ai thật lòng muốn tham gia những yến hội như vậy.
Nàng liếc mắt nhìn Chương Huỳnh, Chương Huỳnh đang ngồi trước bàn tiệc, trong mắt ẩn chứa lửa giận nhìn tất cả những gì xảy ra trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng, tựa hồ như đang kìm chế tức giận của mình.
Chương Huỳnh cũng có ngày biết được kiềm chế cơn giận của mình? Vân Khanh cũng nhìn ra nàng không hề che giấu với người ngồi bên, thấy được nàng chán ghét Chương Lạc và Tập thị đến mức nào.
Bất quá nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không vui giống vậy, mẹ của mình còn sinh bệnh nằm trên giường, tiểu thiếp và thứ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cứ như là đang có chuyện vui, đổi lại là người khác, chắc chắn không ai có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, chính thất và tiểu thiếp, đích nữ và thứ nữ, dường như trời sinh không hợp nhau, ai nhìn cũng không vừa mắt.
Trên bàn tiệc nói chuyện phiếm sôi nổi, Vân Khanh biết được một tin.
Ngự Phượng Đàn hồi kinh.
Tin tức này vừa được tiết lộ ra, bắt đầu từ Thiên Việt thành truyền ra bốn phương tám hướng, bởi vì trận chiến với Tây Nhung, thật sự kéo dài quá lâu, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, chênh lệch giữa binh lính quá xa, thắng được trận này thực không dễ dàng, Minh Đế với kết quả này cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Thế nhưng, vì người hắn cố tình phái đi chưa bao giờ ra chiến trường, Cẩn vương thế tử được nuôi dưỡng ở kinh thành tám năm, lại đem cục diện của toàn bộ chiến trận thay đổi toàn bộ.
Ngự Phượng Đàn chưa từng trải qua học tập điều binh khiển tướng, hắn là con cháu Vương phủ, ngày thường đọc sách viết chữ chỉ vì rèn luyện văn chương thi phú, mà Minh Đế cũng không giao toàn bộ binh lực, muốn xem xét cách vận dụng binh lược của Cẩn Vương thế tử.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, Ngự Phượng Đàn đã đưa ra biện pháp, không giống như những đại tướng khác, hắn thích tập trung đánh úp, thích lấy ít thắng nhiều, thích đánh lén, thích giở trò lừa bịp, thích dùng những biện pháp mà người khác không thể nghĩ đến, liên tục thay đổi kế sách và thủ đoạn trên chiến trường hoàn toàn không theo sách vở mà dành được chiến thắng.
Tây Nhung phái ra hai mươi vạn binh sĩ, chết sạch ở chiến trường tám vạn người, bởi vì Ngự Phượng Đàn mang binh dẫn đầu, thích thừa thắng xông lên, chỉ coi trọng vui vẻ và sảng khoái, mỗi một lần chiến đấu, là phải đem quân địch giết sạch sẽ mới cam lòng, chính vì vậy, sĩ khí binh lính Tây Nhung vốn rất cao, bị đả kích giống như trái bóng xì hơi.
Bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ, giữa đường lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, loại phương thức không kiêng kỵ gì này (*) nhiều lần làm bọn họ rối trí, liên tục phải lui binh, đến tận biên giới Đại Ung, còn bị đuổi lui về sau một trăm dặm.
(*) Nguyên văn câu này là thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, ý chỉ sự phóng khoáng, không rập khuôn, không câu nệ. Có nghĩa là kế sách đánh trận của Đàn Đàn không kiêng kỵ gì, không theo binh pháp ^^
Ở trong mắt người Tây Nhung, Ngự Phượng Đàn có biệt hiệu là “Kim mặt Ma tướng”, bởi vì mỗi lần hắn ra trận, đều mang theo mặt nạ màu vàng, che khuất dung mạo vốn có của mình.
Liên tục thốt ra ba chữ tốt, Minh Đế ban một đạo ngự chỉ, phong Ngự Phượng Đàn làm “Trấn Tây Đại Tướng Quân”, đứng hàng võ tướng nhị phẩm.
Bánh xe của vận mệnh không ngờ vẫn đến đúng chỗ, Ngự Phượng Đàn mười chín tuổi, trở thành tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng nhất kinh thành, cũng trở thành con rể phù hợp nhất trong mắt danh gia vọng tộc ở kinh đô.
Tiếng nghị luận vẫn còn đang âm thầm tiếp diễn: “Ngươi nói sao Cẩn Vương Thế tử lại đeo mặt nạ?”
“Nghe nói người trưởng thành quá mức tuấn mỹ, sợ không dọa được địch nhân nên mới cần đến mặt nạ…”
“Có anh tuấn đến mức ấy không?”
“Đương nhiên, Cẩn Vương Thế tử được xưng danh “Kinh thành đệ nhất mỹ nam”, lần trước chàng đến Dương Châu, ngươi không nhìn thấy sao?”
Đối với loại suy đoán này, Vân Khanh cảm thấy cũng có phần có lý, trong tưởng tượng của nàng, đem nam tử áo trắng tuấn mỹ kia cùng vị tướng quân mặt sắt đánh lui quân địch là cùng một người, thật sự có điểm khó khăn, lúc mang mặt nạ có lẽ càng thêm thần bí, càng thêm làm quân địch sợ hãi.