Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 177: Bắt Được Độc Thủ (1)




Sau khi trải qua thẩm tra, chứng cứ phạm tội của vụ án Liễu Dịch Dương vô cùng chuẩn xác, chọn ngày xử trảm, tội trạng của Liễu Dịch Thanh càng thêm đầy đủ, bắt nhốt vào đại lao ba năm.

“Lần này đa tạ huynh.” Vân Khanh nói với An Sơ Dương.

“Tuy rằng việc này đã giải quyết xong, nhưng nếu sau này lại bị truyền ra chỉ sợ thanh danh của ngươi vẫn bị ảnh hưởng.” An Sơ Dương tất nhiên không để bụng chuyện này, nếu hắn đã nhận lời giúp đỡ, sẽ không nghĩ đến việc được báo ân đền đáp cái gì, hơn nữa việc này đối với hắn cũng không phải không có lợi.

Vân Khanh thản nhiên cười, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Hôm ấy làm sao mà huynh biết được ta ở đâu?” Chuyện này vẫn luôn ở trong lòng nàng, chẳng qua vì quá bận rộn đối phó với Liễu gia nên chưa kịp hỏi.

Một trận gió thu thổi qua, đôi môi mỏng của An Sơ Dương giống như lớp băng vừa tan, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười nói: “Chương Huỳnh nói cho ta biết, ngươi đi vào một ngõ nhỏ, sau đó bắt gặp một bóng đen lướt qua.”

Lúc đó hắn đang cưỡi ngựa đi trên đường, bỗng phía trước có người gọi hắn, nhìn lại mới biết đó là Chương Huỳnh của Toánh Xuyên Hầu phủ, hai người bọn họ xưa nay chưa từng gặp mặt, bất quá vì lễ nghĩa, hắn vẫn dừng lại xem vì sao nàng ta gọi mình.

“Nàng ta nói, nàng ta và Vi Ngưng Tử nhìn thấy ngươi bị bóng đen kia kéo đi, cũng không biết là ai, bảo ta qua đấy xem thế nào.”

Đối với chuyện Vi Ngưng Tử thấy mà làm như không, Vân Khanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Vi Ngưng Tử cho dù tận mắt thấy nàng bị người ta đem bán, chỉ sợ không cảm thấy thông cảm, mà trong lòng còn to tiếng vỗ tay tán thưởng, chỉ mong nàng càng thảm hại càng tốt. Chỉ là nàng không nghĩ đến đó lại là Chương Huỳnh, Vân Khanh nhớ lại dáng vẻ ương ngạnh, bộ dáng thẳng thắn ở học viện của nàng ta, nhưng từ lúc ở trong hiệu thuốc, thấy nàng ta mặc bộ quần áo thuần khiết đơn giản, có vài phần thay đổi. Xem ra cũng đã thông hiểu, không còn là con người như trước.

Hai người nói với nhau vài câu, từ xa nhìn thấy có người lại gần, An Tuyết Oanh kéo tay Vân Khanh cùng nói chuyện, An Sơ Dương cũng im lặng, đứng một bên nhìn muội muội và Vân Khanh hai người thân mật chuyện trò, càng đi càng xa.

Thời tiết dần trở lạnh, khí lạnh cuối mùa thu làm Vân Khanh cảm thấy mát mẻ, khóe miệng cong lên, cười thật thoải mái.

Toàn bộ sự việc lần này, một vòng lại một vòng, trong đó mấu chốt là sở thích biến thái của Liễu Dịch Dương, sau khi Hoàng thị và Đinh Tư chết đi, Vân Khanh sai người để ý hành động của Liễu Dịch Dương, ý của nàng là nhìn xem người nhà Liễu gia có đem chuyện Đinh Tư kê đơn đổ lên người nàng hay không, ai ngờ nhờ đó lại biết được chuyện ngoài mong muốn, Liễu Dịch Dương sau khi biết mình không còn khả năng sinh dục, tìm y tìm dược nhưng không thể chữa khỏi, vốn là một tên nam nhân háo sắc, dần dần trong lòng nảy sinh sở thích biến thái, lấy việc ngược đãi nữ tử làm niềm vui, thỏa mãn tâm lý không thể của bản thân hắn.

Người nhà của nha hoàn xinh đẹp kia vốn đã nhận bạc của Liễu phủ, ôm suy nghĩ dân không cùng quan đấu, tuy trong lòng mang oán hận cũng không thể không nhẫn nhịn việc này, cho đến khi Vân Khanh phái người đến nói với vợ chồng bọn họ, chuyện của con gái hai người có thể tố cáo lên công đường.

Những việc này tưởng như dễ dàng, nhưng cũng cần người nhà Liễu gia tự tạo nghiệp chướng thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, chỉ trách là tự bọn họ đã đào cạm bẫy rất tốt cho nàng sử dụng, nếu không tận dụng lần này lật đổ bọn họ, về sau Liễu gia đông sơn tái khởi, đối với Thẩm phủ mà nói, chắc chắn là một chướng ngại vô cùng lớn.

Vào thời gian này của kiếp trước, chính vì Vân Khanh cự tuyệt làm quý thiếp của Liễu Dịch Dương, Liễu gia đối với Thẩm gia tạo ra không ít trở ngại, nhưng kiếp này, Liễu gia vì gây họa lớn mà chịu ảnh hưởng, bao gồm cả chi thứ hai của Liễu gia cũng chịu tác động không kém, mà Liễu Khai Đông, Liễu Khai Hoa chỉ là một chức Tri Huyện nho nhỏ, chính mình cũng đang bị điều tra, không rảnh để nhúng tay vào chuyện của Liễu Dịch Dương.

Nàng vẫn giữ suy nghĩ người không phạm ta, thì ta không phạm người, một lần nữa khoan dung với Liễu gia, nếu người ta đã muốn động đao gươm, vậy cũng không trách được nàng.

Vân Khanh không có cảm tình gì với người nhà Liễu gia, Liễu gia bị hạ bệ đối với nàng mà nói, là bỏ được một cái họa lớn, nhưng Tạ thị thì không như vậy.

Tạ thị và Liễu lão phu nhân vẫn còn tình cảm, hơn nữa song thân của bà sớm khuất núi, vẫn là người làm bác như Liễu lão phu nhân - người thân nhất đối xử tử tế với bà, trái lại không ai ngờ, ra tay với mình, cũng chính là thân nhân của mình.

Bà dùng khăn lau nước mắt, trên mặt đầy vẻ thương tâm, Lý ma ma thấy bà vốn đã ăn uống không được tốt, hôm nay cũng không ăn được hạt cơm nào, ra sức khuyên bảo: “Phu nhân, người tội gì phải đau lòng vì bọn họ, ngày ấy bọn họ làm ra cái chuyện kia, có xem người và tiểu thư là thân nhân sao? Bất kể tiểu thư có gả đến Liễu gia hay không, nếu lời đồn đại kia truyền ra ngoài, tiểu thư cũng không còn cách sống nổi trên đời này.”

Lý ma ma cố tình giải thích chuyện tình theo hướng nghiêm trọng, muốn Tạ thị không cần phải đau buồn, tuy rằng đối với Liễu gia thất vọng, nhưng Tạ thị cũng chưa từng nghĩ đến Liễu gia lại có ngày suy bại như bây giờ.

“Ma ma, ta không phải thương tâm vì bọn họ, ta là vì bản thân mình, mấy năm nay, đại biểu ca, nhị biểu ca không làm được chuyện gì, đều là Thẩm gia dùng bạc mới từng bước leo lên cao được như thế, cái này cũng không tính là gì, nhưng hết lần này đến lần khác bởi vì nguyên nhân này mà thân nhân ở sau lưng dùng dao đâm vào lưng ta, sau này ta phải đối mặt với lão gia như thế nào.” Ánh mắt Tạ thị có chút ảm đạm, chuyện của Liễu phủ, bà biết chắc chắn Thẩm Mậu có động tay chân vào trong đấy.

Nếu không, Tuần phủ đại nhân sao có thể đúng dịp như vậy mà đến Dương Châu, vừa lúc An Tri phủ thẩm tra án tử này, lại còn trong thời gian nhanh nhất, trình tấu chuyện của Liễu phủ lên kinh thành.

Nhưng cũng không thể trách Thẩm Mậu, đây đều là do Liễu phủ tự làm tự chịu, nếu không phải bọn họ ép người khác đến đường cùng, ai sẽ làm ra chuyện như vậy.

Ở bên này Dương Châu, mọi chuyện đã xử lý hoàn hảo, mà thư của Minh nhi xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đến được biên giới của Đại Ung và Tây Nhung.

Gió bắc thổi mạnh, tuyết lớn từ trên trời cao rơi xuống nhẹ như lông ngỗng, phủ một lớp tuyết trắng thật dày, xa xa có một chỗ trũng xuống, lại có những đụn tuyết trắng nổi lên, từ xa có thể nhìn thấy những điểm nhỏ màu đen đang chuyển động.

Ngự Phượng Đàn mặc quân phục rất dày, bên ngoài khoác áo choàng viền lông cáo trắng, đôi mắt dài hẹp lộ ra những tia sáng lạnh lẽo như gió bắc, miệt mài vùi đầu vào bản đồ trên bàn.

Chiến dịch đánh chiến Tây Nhung không thuận lợi, số lượng binh sĩ của quân địch vượt ngoài dự đoán của mọi người rất nhiều, từng nhóm từng nhóm riêng biệt dồn lên tấn công khiến binh sĩ Đại Ung mệt mỏi ứng phó.

Mà thời tiết càng ngày càng lạnh làm cho binh sĩ Đại Ung không có thói quen chịu đựng giá rét ngay cả nắm chặt binh khí cũng thấy khó khăn, thêm vào đó lương thảo và quân y tiếp viện càng ngày càng chậm, chênh lệch nhiều như vậy khiến cho việc tiến đánh cũng không dễ dàng.

Trước Ngự Phượng Đàn đã có ba vị lão tướng bại trận bởi Tây Nhung, nhiều lần thua trận, đã lui về sau bờ sông năm mươi dặm, một tháng nay dựa vào Ngự Phượng Đàn mới trụ vững ở chỗ này mà không phải lui binh.

Binh sĩ canh cửa từ bên ngoài cầm một phong thư bước vào, bẩm báo: “Tướng quân, có thư gửi đến.”

Ngự Phượng Đàn nhìn lướt qua phong thư, gật đầu, bảo binh sĩ kia đặt qua một bên, tiếp tục vùi đầu vào bản đồ, cho đến khi bố trí thật tốt đấu pháp cho trận đánh tiếp theo mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bức thư đặt trên bàn thấp màu đen.

Là thư Minh nhi viết!