Vân Khanh thật ra cảm thấy có chút kỳ quái, sao nàng ấy lại tự mình đi mua thuốc, Hầu phủ danh giá, sao lại để cho nàng đi ra, sau lại vừa nghe nói, thì ra là mẫu thân nàng ấy, Toánh Xuyên Hầu phu nhân ngã bệnh, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy khỏe, Chương Huỳnh liền hoài nghi là dược không tốt, tự mình đi ra tìm là tốt nhất.
Mà hiệu thuốc tốt nhất Dương Châu là Hồi Xuân Đường, nàng ấy tới đây tìm, cũng là điều đương nhiên, nhưng hiện tại nàng ấy chỉ vào kia một khối Ngưu Hoàng lại nói là giả, khiến người làm của tiệm thuốc cũng có chút lắp bắp: "thật, chắc chắn là thật......."
Đối mặt với nữ khách, còn là một cô nương xinh đẹp, người làm vốn là có chút ngượng ngùng, lúc này lại bị câu nói có khí thế bức người như vậy, trong lòng hắn có muốn nói chuyênn, cũng trở nên cà lăm.
Nhưng như thế Chương Huỳnh lại càng cảm thấy thuốc này không thích hợp, nếu không người làm làm sao có thể lắp bắp, vì thế chau mày nói: "Ngưu hoàng rốt cuộc là thật hay là giả, nếu dám bán thuốc giả, xem ta có cho người niêm phong cửa hàng này của ngươi hay không!"
Người mua thuốc dần dần đều vì xem náo nhiệt mà đứng lên, không biết ngày hôm nay là trùng hợp hay là gì, cửa hàng liền vừa vặn còn lại ba người bốc thuốc, trong đó duy nhất một người biết dược tính nhất thời lại cà lăm.
Vân Khanh vốn là muốn mua thuốc, lúc này nhìn thấy nơi này loạn thành một đoàn, tự mình mua thuốc cho mẫu thân mà còn như thế, dứt khoát tiến tới phía trước, đứng bên cạnh Chương Huỳnh.
Vi Ngưng Tử lúc này mới thấy Vân Khanh, thấy nàng mặc một chiếc áo gấm bào sợi tơ vàng thêu hoa mẫu đơn và vân mây, phía dưới mặc một cái váy sợi kim thêu trăm hồ điệp xuyên qua hoa vân (bướm bay qua biển hoa),đầu chải thành búi tóc tròn, đội một cái nón hình nang ngọc bích mang ánh xích kim, phía trước là một đóa hoa mẫu đon đang nở rộ đẹp mê hồn, trên tai đeo một đôi khuyên tai hình châm màu hồng nhạt, trên đầu tuy trang sức không nhiều lắm, nhưng lại là trân phẩm hiếm có, chỉ cần nhìn viên ngọc bích hình tròn trên nón kia, đều sánh ngang với những món trang sức bằng vàng trên người nàng ta, xem đến chân mày của nàng ta không tự giác mà nheo lại.
Nàng ta một thân này có thể nói là đồ quý giá nhất trong tủ quần áo, đây cũng là do Tạ di cao hứng khi bất ngờ được một cái sân lớn, mới cho nàng mua thêm chút trang sức, nhưng dù vậy, đứng trước mặt một Vân Khanh không phú thì quý này, vẫn như cũ là xuất thân nghèo hèn.
"Biểu muội cũng tới a." Nàng ta như trước lời nói tươi cười, hướng Vân Khanh hô.
Chương Huỳnh nghe thấy nàng ta chào hỏi, cũng quay đầu nhìn đến Vân Khanh, đáy mắt toát ra một chút khinh thị, hừ nhẹ một tiếng, lại tiếp tục đi tìm người kia gây phiền toái: "Ngươi nhanh chút đem ngưu hoàng thật lấy ra, nếu không, ta liền đi nha môn cáo ngươi!"
Nhìn vị tiểu quầy kia càng ngày càng hoảng, cuối mùa thu mà trên trán lại toát ra đầy mồ hồi, Vân Khanh rốt cục mở miệng nói: "Ngưu hoàng là thật hay là giả, nói miệng không bằng chứng, nghiệm chứng sau sẽ biết."
Chương Huỳnh chuyển ánh mắt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng liếc mắt một cái, nhíu mi nói: "Ngươi biết nghiệm chứng?"
"Ngưu hoàng là trong nội tạng bò kết sỏi, sinh trưởng trong túi mật kêu đảm vàng, sống ở ống mật kêu quản hoàng, sống ở can bộ kêu can hoàng, đều gọi thành ngưu hoàng, mà thứ trước mặt ngươi này, dựa theo ngoại hình trứng hình tròn mà nói, là sinh trưởng trong túi mật."
Nghe nàng vừa nói như vậ, Chương Huỳnh biết năm nay vị trí đứng đầu khoa y là Vân Khanh rồi, so với nam tử đứng đầu thư viện còn vượt qua hai phân, mặc dù thấy nàng thân phận không cao, nhưng nàng có thể nhận thức được ngưu hoàng thiệt giả, ngưu hoàng này là mua cho mẫu thân, nàng hy vọng có thể mua được hàng thật, vì thế mở miệng nói: "Vậy ngươi nghiệm chứng xem, ngưu hoàng này là thật hay giả."
Vân Khanh biết Chương Huỳnh tính cách có sao là lộ ra ngoài, tính tình tuy rằng kiêu căng, nhưng nghĩ kĩ lại, so với Vi Ngưng Tử âm thầm chơi xấu thì lại tốt hơn nhiều.
Nàng sẽ không để ý sự nghi ngờ trong giọng nói của Chương Huỳnh, gọi người làm lấy kim hơ trên lửa cho hồng, sau đâm vào ngưu hoàng bên trong, châm đâm vào sau, ngưu hoàng lập tức phân tách.
"Căn cứ trên《Thảo mộc Thông Huyền 》có ghi lại, nếu sau khi châm đâm vào ngưu hoàng, phần phân tách sẽ hiện rõ trạng thái phân tầng, trong đó màu trắng cùng mùi thơm thanh dịu là hàng thật, các ngươi xem lớp bị tách ra có giống như vậy không?"
Chương Huỳnh vừa thấy, xác thực giống như Vân Khanh miêu tả, tiếp theo Vân Khanh lại nói: "Lại nhìn châm, châm sau khi rút ra, cũng không bị nhuộm màu, đó cũng là một đặc thù của chính phẩm."
Sau đó nàng lấy nước đã chuẩn bị sẵn, đối với Chương Huỳnh nói: "Ngươi đem móng tay cho ta mượn chút."
Chương Huỳnh do dự một lát, vẫn đem tay đưa cho Vân Khanh, Vân Khanh cầm tay nàng, phát hiện móng tay của nàng cũng không có sơn móng tay, khóe miệng hơi hơi kéo lên, Toánh Xuyên Hầu phu nhân nằm trên giường bệnh, Chương Huỳnh không mặc quần áo lụa là, cũng không sơn móng tay, điểm này, thật làm cho ấn tượng của Vân Khanh đối với nàng có chút đổi mới.
Nàng sờ soạng một chút đem nước làm ẩm móng tay của Chương Huỳnh, sau đó đem một chút bột ngưu hoàng quẹt trên móng tay, qua một lúc sau, liền có thể nhìn thấy móng tay của Chương Huỳnh bị nhuộm thành màu vàng.
Người làm của tiệm thuốc này cũng dần bình tĩnh, Vân Khanh mới vừa rồi đứng ra làm thí nghiệm làm cho lòng của hắn bình ổn lại, cũng không còn bối rối, mồm miệng rõ ràng nói: "Vị tiểu thư này, móng tay người bây giờ có phải là cảm giác có chút thanh mát thẩm thấu đi vào?"
"Ân." Chương Huỳnh cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh.
"Vậy thì đúng rồi." Người làm đem tay của Chương Huỳnh lau khô, trên móng tay có ánh màu vàng sáng: "Chính phẩm ngưu hoàng tinh tế, có thể rất nhanh thẩm thấu vào bên trong móng, tính thẩm thấu lớn nên có cảm giác thanh mát. Hồi Xuân Đường chúng ta bán nhất định là chính phẩm."
Chương Huỳnh cúi đầu nhìn móng tay mình chuyển sang màu vàng, lại lau vài cái, ngẩng đầu nói: "Ân, vậy ngươi gói lại cho ta, tiền thuốc ngươi tới Toánh Xuyên Hầu phủ lấy là được."
Người làm cảm kích nhìn Vân Khanh, sau đó nhanh nhẹn đem thuốc gói lại, Vân Khanh thản nhiên cười, đi đến một bên, chỉ mấy vị thuốc muốn lấy bảo người làm gói lại.
Chương Huỳnh nhìn nhìn nàng, lại thu hồi mắt, lại nhìn thoáng qua, như thế lặp lại vài lần, Vân Khanh ngước mắt đón nhận ánh mắt của nàng: "Như thế nào, còn muốn mua thuốc gì nữa sao?"
"Không có, ai cần ngươi lo." Chương Huỳnh ở thư viện từ trước đến nay không đối đầu với Vân Khanh, hai người thuộc loại gặp mặt cũng không nói chuyện, đều tự có phạm vi nhất định, ở trong lòng Chương Huỳnh, Vân Khanh chính là cái người đầy mùi tiền, một nữ thương nhân thô tục nóng tính, cùng nàng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Hôm nay lại thấy vị nữ thương nhân thô tục này còn có thể phân rõ dược vật lời nói lý lẽ rất rõ ràng, cũng làm cho nàng có chút bất ngờ, muốn nhìn thêm vài lần. Ai ngờ Vân Khanh còn hỏi nàng muốn mua thuốc khác hay không, nhất thời cảm thấy mình tại sao lại đi xem trọng cái nữ nhân thương nhân này, không để rớt thân phận, nhanh chóng đáp lại một câu.