Vân Khanh đem sách đóng lại, ngồi ở ghế trầm tư, Phượng mâu hơi trầm xuống, sau đó liền đứng lên, đi ra ngoài.
Thải Thanh thấy nàng vừa mới vào sân lại muốn đi ra ngoài, đuổi theo gọi: "Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, người chưa tắm rửa lại muốn đi đâu?" Tiến vào phòng sinh, lại xảy ra chuyện như vậy, giống như gặp phải điềm xui, nhất định phải dùng nước lá gột rửa mới được.
"Không sao, ta đi một lát thôi." Vân Khanh khoát tay, vẻ mặt trầm ngâm xuyên qua phòng ngoài, đứng ở đó đợi một hồi, liền nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa đại phu ra cửa.
Nàng liền tiến lên, sau khi hành lễ với đại phu, thăm dò hỏi: "Làm phiền đại phu, hôm nay vất vả rồi."
"Không sao, thầy thuốc là như thế." Đại phu hôm nay nhìn thấy thứ không nên thấy, sớm đã có người cho hắn bạc, biết cái nào là không nên nói, chỉ là không biết vị đại tiểu thư này tới tìm hắn để làm gì.
Vân Khanh cầm khăn ở trong tay, trên mặt hơi lộ ra nghi hoặc: "Ta ở học viện cũng có học chút y lý (kiến thức về y học),cho nên đối với y thuật có chút hiểu biết, hôm nay phương thuốc kia đại phu ngươi nghĩ sau khi uống xong, trừ việc khiến cho rong huyết, còn có tác dụng phụ nào khác hay không?"
Đại phu nhớ lại đơn thuốc vừa nãy, lắc đầu nói: "Nàng ta thay mấy vị thuốc trong đó mà thôi, xác nhận sẽ không có vấn đề gì."
Chỉ biết như thế, Vân Khanh trong lòng kinh hãi, nàng lúc ấy ở trong viện bị việc Thủy di nương sửa phương thuốc làm mất tập trung, tất cả mọi người đều nghĩ việc mẫu tử Tô Mi đều là bị Thủy di nương nhẫn tâm xuống tay gây nên, Tô Mi sau khi rong huyết cũng liên quan đến việc thai nhi trong bụng hít thờ không thông. Lúc đầu nàng cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì ngay từ đầu bà đỡ đã nói trước lấy cuốn rốn ra, nhưng khi trở lại trong viện, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cho đến khi Thải Thanh vô ý nói ra hai chữ có độc.
Bình thường khi sản phụ rong huyết chắc sẽ không làm cho thai nhi lập tức tử vong, cho dù sản phụ tử vong, thai nhi cũng có thể thông qua phương pháp mổ bụng lấy ra. Thai nhi trong bụng Tô Mi đã muốn đủ tháng, mặc dù nàng ta rong huyết, chỉ cần thai nhi khỏe mạnh, như vậy nửa khắc sau sẽ không có vấn đề gì. Nhưng căn cứ lời của Trần mẹ, Tô Mi sau khi uống xong thì thuốc tác dụng mãnh liệt, dẫn đến rong huyết mà chết, trước sau cộng lại không có tới một canh giờ, mà lúc thai nhi được bà đỡ lấy ra thì tim đã ngừng đập.
Nàng nghi ngờ đứa bé trong bụng đã bị người ta động tay động chân! Trước đó Tề đại phu cũng từng đến bắt mạch, đều nói thai nhi trong bụng Tô Mi trừ việc có chút suy nhược, còn lại đều khỏe mạnh.
Không đến mức cơ thể người mẹ một khi rong huyết, thai nhi liền lập tức tử vong.
Vừa rồi nàng xem qua y thư, cũng đã nói rõ điểm này, nàng sợ chính mình học nghệ không tinh, vì thế đi ra xác nhận với đại phu, mới tin tưởng phán đoán của mình không có sai.
Nội tâm như sóng triều lên xuống, Vân Khanh sắc mặt trầm ổn, thi lễ với đại phu nói: "Ta đây liền không quấy rầy ngươi nữa." Đại phu chắp tay hoàn lễ, đi theo tiểu nha hoàn ra khỏi viện.
Trở lại Quy Nhạn các, Vân Khanh cởi quần áo, ngâm mình trong nước, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ xem mình có gì sơ sẩy bỏ sót chi tiết nào không, khó đoán là người xuống tay không chỉ có một, trừ Thủy di nương, còn có một người khác nữa?
Chẳng lẽ chính là người bỏ tuyệt tử dược vào canh của phụ thân? Cái người hạ tuyệt tử dược có mục đích thực rõ ràng chính là muốn Thẩm gia vô hậu, nếu như thế, vậy việc Tô Mi sinh sản hôm nay có một tay hắn can thiệp rồi, hắn không cho phép Thẩm phủ có con nối dòng ra đời, tự nhiên cũng sẽ không cho phép đứa nhỏ trong bụng Tô Mi đi ra.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đem tất cả mọi người ở trong viện lúc ấy từng người tra xét, thời điểm đó người ở chỗ này rất nhiều, lão phu nhân, Tạ thị, Thẩm Mậu thì chắc chắn sẽ không để người khác xuống tay với đứa nhỏ trong bụng Tô Mi, như vậy còn lại là những người đối với đứa nhỏ được sinh ra này sợ sẽ làm ảnh hưởng đến địa vị của mình.
Thủy di nương nếu đã muốn hạ dược rong huyết, nàng ta không cần thiết dùng biện pháp khác mà trực tiếp đến kê đơn cho Tô Mi là được, việc kê đơn như vậy chỉ vừa xảy ra, cho nên hiềm nghi về Thủy di nương được loại bỏ đầu tiên, như vậy còn lại Bạch di nương cùng Thu di nương, đứa nhỏ của Tô Mi một khi được sinh ra, Tô Mi tất nhiên sẽ được phong lên làm di nương, đối với hai người bọn họ có uy hiếp lớn nhất.
Bạch di nương vẫn an phận thủ thường, không tranh không thưởng, không hề có câu oán hận, mà Thu di nương tuy có chút tính toán, nhưng cũng không phải là loại to gan dám ra tay hại người, là có người nào khác, hay là trong hai người bọn họ có người ẩn mình kín đáo, làm cho những người khác hoàn toàn không phát hiện được?
Vân Khanh chưa bao giờ nghĩ đến, một Thẩm phủ hài hòa trong lòng nàng, lại cũng có nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, còn có những người trong bóng tối hạ độc thủ khiến người không thể tra ra, thì ra sau khi cẩn thận lưu ý, mới biết được nàng kiếp trước đã sớm ở trong hang sói.
Trong bể tắm hơi nước từ từ bay lên, nóng hầm hập đem cả phòng đều tràn đầy hơi nước mông lung, giống như việc đang suy nghĩ trong đầu, cũng là sương khói mông lung, nhìn không tới sau lưng chân tướng thật sự.
Hai tay nàng ở trên không trung quơ vài cái, muốn đem hơi nước lượn lờ này vén lên, lại phát hiện như thế nào cũng không được, nhụt chí buông thỏng tay, hai tay vốc nước, ở trên mặt liên tục vỗ hai cái, để chính mình tỉnh táo lại.