Thời gian dần trôi qua, nay đã là tháng mười tiết trời vào thu, những khóm hoa trong Thẩm phủ dần dần bị những đóa hoa cúc và phù dung (hoa sen) thay thế, những đóa hoa rực rỡ diễm lệ tỏa ra mùi thơm ngát lạ thường, lan ra khắp trong phủ.
Lão phu nhân trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, ngóng trông trong bụng Tô Mi có thể sinh ra một tôn tử, mà Thủy di nương cũng được thả ra khỏi Từ Đường, không biết là như thế nào, nàng ta sau khi đi ra đặc biệt nhu thuận, không có kiêu ngạo ương ngạnh giống như trước kia, vì thế, Thẩm Mậu thỉnh thoảng vẫn đến chỗ nàng ta. Mà bụng của Tạ thị cũng vượt qua ba tháng thời gian nguy hiểm, nay bụng đã hơi hơi lồi ra trông thấy.
Kỳ thi hương đã chấm dứt, sau khi niêm yết danh sách người thi đỗ, Vi trầm Uyên đứng đầu bảng, Tần thị vui mừng sắc mặt đều tốt lên không ít, Tạ thị cũng hết sức cao hứng, sai người tặng lễ đi qua, mà thư viện lúc này vừa vặn thông báo kết quả cuối kỳ thi, Vân Khanh lấy được thành tích rất khá, đặc biệt là y khoa, thành tích tốt nhất thư viện.
Lúc này nàng đang nghe các ma ma quản sự bên dưới bẩm báo sự vụ, đang nói đến công việc chuẩn bị bái tế tháng sau thì bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ, nàng hơi hơi nhíu mi, Lưu Thúy vén rèm lên kêu tiểu nha hoàn lại hỏi vài câu.
Một lát sau quay về nói cho nàng biết: "Tiểu thư, là Mi cô nương sắp chuyển dạ, hiện tại trong phủ cao thấp đều vội vội vàng vàng chuẩn bị."
Vân Khanh nhếch đầu lông mày, nàng hôm qua còn cố ý hỏi thăm bụng Tô Mi, cách ngày sinh dự tính đại khái còn có nửa tháng, như thế nào ngày hôm nay đã muốn sinh rồi chứ?
"Hình như là nói không cẩn thận ngã sấp xuống, động thai khí, lão phu nhân, lão gia, phu nhân, còn có vài vị di nương toàn bộ đều kinh động, hiện tại đều đi đến đó rồi." Lưu Thúy buồn bực đem chuyện vừa rồi nghe được thuật lại.
Nghe được Tạ thị đã đi qua, Vân Khanh mí mắt giật giật, gần đây trong phủ thật sự là quá im lặng rồi, nàng cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái, kẻ độc thủ phía sau màn vẫn còn chưa xuất hiện, thật sự là khiến người ta không sao yên lòng được, vì thế bảo ma ma quản sự trước tiên lui xuống, chính mình thay đổi một thân xiêm y, dẫn Lưu Thúy, Thải Thanh ra khỏi Nhạn Các, hướng Lan Tâm viện đi tới.
Vừa tiến vào, liền thấy trước cửa đứng đầy người, lão phu nhân đang lo lắng sốt ruột hỏi: "Bà đỡ đâu, như thế nào còn chưa đi mời bà đỡ đến?"
Trần mẹ lại vẻ mặt lo lắng, hai tay gắt gao siết chặt, đối với lão phu nhân nói: "Lúc trước đã cùng bà đỡ bên ngoài dự tính ngày sinh đâu đó rõ ràng, nhưng nay lại bất ngờ ngã sấp xuống, sinh sớm hơn dự tính, vừa rồi đã phân phó người đi thỉnh, hai bà đỡ tốt nhất ở thành đông một người đi thăm thân thích, một người đến đỡ đẻ cho một nhà khác, chỉ có thể đến thành bắc thỉnh thôi."
Thẩm phủ ở trên con đường phồn hoa nhất Dương Châu tại thành nam, từ đây muốn tới thành bắc nhanh nhất cũng phải một canh giờ, đây là tốc độ nhanh nhất, vạn nhất bà đỡ không ở nhà, phải chạy đi tìm người khác, ắt hẳn phải tốn thêm không ít thời gian nữa.
Thẩm Mậu đứng ở một bên đỡ Tạ thị, ánh mắt phức tạp nhìn vào bên trong, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi Tạ thị đã nói qua với hắn, có lẽ là của hắn, nhưng hắn làm sao cũng không có cảm tình với nó được, đối với đứa nhỏ trong bụng nàng ta cũng không có thái độ mong chờ gì, hôm nay cũng vì giữ thể diện nên mới đến chỗ này, nếu không sẽ khiến cho người khác đàm tiếu lung tung.
Tạ thị một tay dựa vào Thẩm Mậu, nghe thanh âm bên trong, mặc dù bà đã từng sinh nở, cũng hiện ra thần sắc e ngại, đều nói nữ nhân sinh con là dạo qua một vòng Quỷ Môn quan, rất nhiều nữ nhân không vượt qua một cửa, buông tay nhân gian, năm đó lúc bà sinh Vân Khanh cũng rất khó khăn mới sinh hạ con bé, lúc này nhìn đến Tô Mi như vậy, lại sinh ra cảm giác ‘đồng bệnh tương liên’, bàn tay đặt ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve.
Vân Khanh sau khi đi vào, trước hết hành lễ với mọi người, nhìn thấy ba vị di nương đứng ở một bên ai cũng lên tiếng, Thu di nương đầu tiên đi lên hành lễ với nàng nói: "Đại tiểu thư hảo." Từ sau sự kiện tiêu chảy ba ngày không ngủ không nghỉ lần trước, nàng ta đã trở nên thành thật hơn.
Thủy di nương cũng theo ở phía sau, cùng Bạch di nương cùng nhau hành lễ với nàng, lão phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, hơi chút gật gật đầu, lại quay đầu nhìn bên trong chờ tin tức.
Lại một lát sau, bên trong truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai, Thẩm Mậu xem Tạ thị sắc mặt trở nên tái nhợt, ngẩng đầu lên nói: "Mẫu thân, người trước hết đợi ở Vinh Tùng đường, đợi lát nữa sinh hạ xong con sẽ sai người đi báo cho mẫu thân."
Lão phu nhân nghiêng đầu, nhìn Tạ thị liếc mắt một cái, lắc lắc đầu, ánh mắt một tấc không rời nói: "Con dẫn con dâu ra ngoài đi, nàng là phụ nữ có thai chớ bị va chạm mới tốt, ta ở trong này trông chừng, các nàng cũng chưa sinh qua đứa nhỏ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng cũng không biết xử lý như thế nào." Bà nói các nàng chính là chỉ ba vị di nương.
Thấy lão phu nhân cũng không có ý tứ trách cứ trong lời nói, Thẩm Mậu gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền mẫu thân rồi." Liền đỡ Tạ thị đi ra ngoài.
Hơn nữa canh giờ sau, bên ngoài vội vội vàng vàng chạy tới một ma ma, phía sau mang theo hai bà đỡ, tiến vào hành lễ với lão phu nhân nói: "Nô tỳ đã mời bà đỡ tới."
Lão phu nhân nhìn thoáng qua, hai bà đỡ này một người trong đó bà có biết chính là Ôn bà đỡ, còn một người khác có chút lạ mắt, kêu là Lệ bà đỡ, là ma ma chạy đi mời tới, bà gật gật đầu, bảo hai bà đỡ nhanh nhanh đi vào, đây là do không cẩn thận té ngã mới bị chuyển dạ, vô cùng nguy hiểm, tôn tử của bà cũng không thể có chuyện gì được.
Hai bà đỡ lập tức lấy vật tùy thân trong người ra, lại bảo tiểu nha hoàn bưng nước rửa tay đến, sau đó liền vào trong nội thất.
Thấy lão phu nhân và Vân Khanh có vẻ như sẽ không rời đi, Bích Vân phân phó tiểu nha hoàn đưa đến hai chiếc ghế bành hoa hồng, lại lấy ra ba chiếc ghế đẩu hình tròn khắc hoa cho ba vị di nương cùng ngồi xuống ở bên cạnh.
Bà đỡ sau khi đi vào, bên trong thanh âm rên rĩ ít đi một chút, nhưng là một lát sau, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kịch liệt, tiếng của Tô Mi vừa chói tai vừa gấp gáp, rồi lại đột nhiên ngưng bặt giống như người bị ai đó cắt đứt cuống họng.
Đang lo lắng chờ đợi trong viện, sinh sôi đem lão phu nhân cũng dọa đứng lên: "Rốt cuộc có làm sao vậy?"
Trần mẹ vội vội vàng vàng từ bên trong chạy ra, vùng chân mày đều nhíu chặt: "Lão phu nhân, bà đỡ nói Mi cô nương cuống rốn đã bị bóc ra, thai nhi nay chỉ có thể dựa vào sau cuống rốn sống sót, nếu như không nhanh chóng sinh ra, sẽ bị nghẹt chết ở trong bụng."
"Cái gì! Vậy còn không nhanh chạy đi thỉnh đại phu?" Lão phu nhân ánh mắt trợn to, vẻ mặt xanh ngắt, cái thai của Tô Mi vẫn rất tốt, như thế nào hôm nay lại chuyển biến xấu như vậy.
"Từ lúc cô nương té ngã nô tỳ đã cho người đi thỉnh Tề đại phu, nhưng hôm nay ông ấy đã ra ngoài thành khám bệnh cho nhà khác rồi ạ." Trần mẹ trên mặt đều gấp đến độ vo thành một nắm: "Lão phu nhân, bà đỡ nói phải nhanh mời đại phu kê thuốc an thai, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ là cô nương sẽ không trụ được nữa!"