Viễn ca nhi? Liễu Dịch Dương đang say rượu, lúc này mới nghĩ tới nhi tử của hắn, thì ra là biểu muội thích Viễn ca nhi, thật rất tốt, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ nhưng không phù phiếm của Vân Khanh, có thể nói hắn đã hưởng qua vô số hoa thơm cỏ lạ, so với nữ nhân trước kia hắn biết đều xinh đẹp hơn, nếu có thể cưới về làm thê tử, không những được một thê tử mỹ nhân non mềm, lại còn được một đống đồ cưới từ Thẩm phủ, có thể nói là tài sắc đều có, đắc ý thật không thể nói hết.
Liễu Dịch Dương trong đầu đang liên tưởng đến bộ dáng của Vân Khanh, bên tai lại có người nhẹ nhàng kêu: “Đại thiếu gia.”
Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hắn quay đầu nhìn nữ nhân đứng đối diện, chỉ thấy một nữ tử mặc bộ váy dài sắc đỏ tươi, áo khoác cùng màu, bên hông đeo một miếng ngọc hình hoa hải đường, thắt lưng mỏng manh mềm mại tinh tế như liễu, trên khuôn mặt trắng mịn non mềm, hai má phiến hồng, đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười yếu ớt, xinh đẹp động lòng người, làm cho lòng hắn mềm nhũn, hai tay tiếp nhận chum trà rồi đặt xuống, ôn nhu nói: “Đinh Tư hôm nay thật làm cho bản thiếu gia chút nữa nhận không ra a.”
Hắn nhân cơ hội ở trên bàn tay của Đinh Tư mà sờ mó, trong đôi mắt hiện lên vẻ dâm tà, Đinh Tư thẹn thùng cười, rút tay về, che miệng nói: “Để đại thiếu gia chê cười nô tỳ rồi.”
“Làm sao có thể, trong phủ này, ta cảm thấy mĩ nhân trong phủ chỉ có Đinh Tư là nhất.” Lời nói vừa thốt ra xong, một chút cũng không nhìn đến Hoàng thị.
Thấy nàng lúc này không giống như trước phụng phịu giáo huấn hắn, mà lại cười nói: “Chàng uống rượu cũng say rồi, đi rửa mặt đi.” Tiếp theo ngẩng đầu lên nói với Đinh Tư: “Ngươi tới giúp đại thiếu gia đi.”
Vắng vẻ mấy tháng, Liễu Dịch Dương lộ ra vẻ mặt khinh miệt, liếc mắt nhìn Hoàng thị một cái nghĩ rút cuộc nàng ta cũng hiểu được mình quá xấu, hắn đứng lên ngả ngớn nhìn Đinh Tư sau đó thuận thế ngã lên người nàng ấy: “Còn không mau đỡ ta đi vào.”
Đinh Tư che giấu chán ghét trong mắt, ngẩng đầu cười nói: “Đại thiếu gia nặng như vậy, nô tỳ không đi nổi……”
Hai người nói xong liền đi vào căn phòng kề bên, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng thống khổ của nữ tử, cùng tiếng thở gấp của nam tử, hỗn tạp cùng một chỗ, xuyên qua vách tường truyền đến tai Hoàng thị.
Nàng ta gắt gao nắm lấy đệm, bả vai vì nhẫn nại nên lồi ra một đoạn xương vai, giống như một bộ xương khô, ngón tay nắm chặt lại, đáy mắt thiêu đốt hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, vì Viễn ca nhi nàng quyết không hối hận, so với Viễn ca nhi đáng yêu của nàng thì tên súc sinh Liễu Dịch Dương này không đáng là cái gì, còn có Đinh Tư nàng định kiếm một nam tử hán đích thực để gả cho, nhưng lúc này lại không thể không hầu hạ tên súc sinh kia. Nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, chỉ có Đinh Tư được sủng ái, thì nàng mới yên tâm mà kê đơn thuốc.
Kế tiếp một tháng, Liễu Dịch Dương thường xuyên qua bên này tìm Đinh Tư, lúc trước, vì muốn có được Đinh Tư mà hắn tốn không tốn ít công sức, nay đã có được cũng là sủng ái một thời gian dài, hơn nữa Đinh Tư lại hiểu lòng người, trên giường lại có ý nịnh nọt hắn, làm cho hắn vui thích không thôi, liền đối với Hoàng thị cũng tốt hơn.
Nhưng là Hoàng thị bệnh càng ngày càng nặng nên cũng không để ý đến số lần hắn đến, mỗi lần đều viện cớ nên cả ngày hơn phân nửa là nằm ở trên giường, sống chết chỉ còn là thời gian mà thôi.
Trong lúc đấy, thiếp thất đến khiêu khích, bị Đinh Tư ở trước mặt Liễu Dịch Dương cáo trạng, cũng không dám đến tranh cãi ầm ĩ bên này.
Mà lúc này, thiếp thất kia vốn tháng sau mới sinh lại bất ngờ trở dạ, đau đến động trời, cũng làm cho Liễu phủ toàn bộ kinh động.
Liễu lão phu nhân, Liễu đại phu nhân đã đến bên ngoài, kêu đến bốn bà đỡ, nhưng đứa nhỏ mãi vẫn chưa được sinh ra, Liễu Dịch Dương ở bên ngoài nghe đến âm thanh kia, trong lòng buồn bực đến phát chán nên đi tới viện của Hoàng thị tìm Đinh Tư.
Đinh Tư lúc này búi tóc đã được chải theo kiểu tóc của phu nhân, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp thêm phần quyến rũ, bưng canh tới cho Liễu Dịch Dương nhìn đến hắn thân thiết nói: “Đại thiếu gia, người đừng vội, lúc trước đại thiếu phu nhân sinh Viễn ca nhi, cũng đau mất một ngày”
Nghe giọng mềm mại của nàng ta, Liễu Dịch Dương tâm tình tốt lên chút ít, lại nhớ đến lúc đấy, xác thực là Hoàng thị yếu ớt như vậy nhưng sinh ra Viễn ca nhi không có việc gì, thiếp thất vừa vặn thân thể rất tốt, vậy càng không có vấn đề gì rồi.
Cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của bàn tay nhỏ bé ở trên vai, Liễu Dịch Dương chỉ cảm thấy một trận nhột nhạt, lại kéo Đinh Tư vào phòng trong.
Hoàng thị nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn thấu mọi việc, nàng nhìn vách tường, nóc nhà rồi nhìn hướng về sân của ả thiếp thất kia, khóe miệng lộ ra ý cười, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương như một cái đầu lâu to, cười âm trầm khủng bố.
Cứ như vậy trải qua một ngày một đêm, ả thiếp thất kia rốt cuộc đau hét đến khàn cả giọng, ngay cả kêu cũng không có sức, đau cũng chỉ có thể hừ ra một hai tiếng.
Liễu lão phu nhân cho người đến hỏi bà đỡ, bà đỡ nói là thai vị bất chính, kẹt ở bên trong không ra được, chỉ có dùng xoa bóp mới được, nếu không chính là một xác hai mạng, Liễu lão phu nhân gật đầu đáp ứng.
Vì thế bà đỡ liền xoa bóp nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, thiếp thất phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu bình minh, rốt cuộc cũng kêu không được nữa rồi.
Thiếp thất sinh sản bị đột tử, ngay cả vào phần mộ tổ tiên cũng không được chấp nhận, đối với thiếp thất đã chết, Liễu Dịch Dương một chút tình cảm cũng không có, nên dựa theo quy định trong phủ sai người an táng cho xong chuyện.
Mà Hoàng thị bất quá thản nhiên cười, ôm Viễn ca nhi hôn, đáy mắt lóe lên tia sáng thuộc về người sắp chết.
Không đến nửa tháng sau khi thiếp thất chết, lúc Liễu Dịch Dương ở trên người Đinh Tư cày cấy, rốt cuộc xảy ra chuyện, mời đại phu đến bắt mạch, liền chẩn ra không thể tiếp tục có con nối dòng.
Được tin này, Liễu Dịch Dương nhớ tới, vẫn đều là cùng Đinh Tư sau khi ân ái đều đem thức ăn đến cho hắn, người Liễu gia nổi giận đùng đùng, muốn đến tìm Đinh Tư hỏi tội, nhưng lúc đến nơi thì thấy nàng ta đã treo cổ tự sát, trên bàn có để lại di thư, thừa nhận là nàng ta hạ dược, lý do là không chịu nổi mối nhục bị đại thiếu gia cưỡng gian, mà Hoàng thị sau 7 ngày Đinh Tư mất, cơm không ăn nửa hạt, thuốc không uống nửa giọt, cũng đi rồi.
Đến lúc Vân Khanh nghe được tin tức này, bất quá nàng chỉ cười nhạt, bưng lên chum trà trong tay uống một ngụm, mắt phượng tối sầm lại, không nhìn ra một tia sáng.
Bụng của Tô Mi, cũng sắp sinh rồi.