Trần ma ma vội vàng chạy về phía từ đường, lại nghe Bích Vân ở bên cạnh nói: “Mi cô nương muốn đi tìm Thủy di nương gây khó dễ, nô tỳ khuyên bảo thế nào cũng không được…”
Trần ma ma làm sao còn quan tâm đến những điều này, bà lao thẳng vào trong, cửa vừa được mở ra, tình cảnh bên trong đáng sợ đến mức làm tim hai người nhảy dựng lên.
Thủy di nương đang cúi đầu xông về phía Tô Mi, nhìn thấy nàng ta sắp lao đến, thân hình Tô Mi cũng lệch về phía sau, Trần ma ma tiến lên, đỡ lấy sau lưng Tô Mi, mà Bích Vân sợ đến mức giật mình, xông lên ôm lấy người Thủy di nương đẩy ra.
“Bịch” Hai tiếng đồng thời vang lên, Thủy di nương va vào tường, trên trán bị một vết rách, máu chảy ròng ròng, mà Tô Mi thì ngã trên mặt đất, mặc dù có Trần ma ma làm đệm đỡ phía dưới, đã giảm hơn một nửa lực va đập, nhưng bụng vẫn âm ỉ đau, kêu gào ầm ĩ.
Lần này làm hai bà tử canh giữ bên ngoài sợ đến mức không biết làm gì, cho đến khi Bích Vân quát lên: “Còn không đến đây đỡ Mi cô nương dậy, đứng ở đấy làm gì!” Mới biết chạy đến đỡ Tô Mi dậy, lại giúp Trần ma ma bị ép đến xanh mặt đứng lên.
Trần ma ma không để ý thắt lưng và chân mình đang đau, vừa đứng lên đã nói: “Chạy nhanh đi mời đại phu!” Tô Mi là dựa vào cái bụng này, nếu cái thai trong bụng không giữ được thì cái gì cũng không còn, bà cũng không hy vọng thêm gì nữa, làm ma ma cho thông phòng đã bị chê cười, bà cũng muốn Tô Mi sinh con trai, trước làm di nương rồi sau này chậm rãi tính toán.
Chuyện lớn như vậy chắc chắn kinh động đến lão phu nhân, lão phu nhân biết được chuyện này, chạy đến từ đường, nhìn bụng Tô Mi, vẻ mặt lo lắng, chờ Tề đại phu bắt mạch xong rồi nghe chẩn đoán của ông ta.
“Thai nhi đã hơn năm tháng, tương đối ổn định, nhưng nửa tháng trước Mi cô nương mới động thai khí, hôm nay nếu bị ngã thì có thể nguy hiểm cho cả mẹ và con, may là có người đỡ phía sau, giảm bớt va đập, về sau đừng để bị va chạm mạnh, lúc này thai nhi đã thành hình, không thể có sai sót gì.” Tề đại phu nghiêm túc nói.
Lão phu nhân liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn Tô Mi một cái, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, sai Bích Bình đưa Tề đại phu ra ngoài, quay lại nhìn Thủy di nương đang đứng một bên.
Máu trên đầu Thủy di nương vừa ngừng chảy, sắc mặt hơi tái nhợt, oan ức nhìn lão phu nhân, mở miệng nói: “Vì cô ta mắng con là gà mái không biết đẻ trứng, nên con mới…”
Lão phu nhân vớ lấy một cây gậy trong từ đường, hướng về phía Thủy di nương đánh một cái, kết quả là đánh trúng cánh tay nàng ta, sắc mặt tái xanh, hai tròng mắt vì tức giận mà đỏ bừng: “Ngươi muốn làm ta tức chết mới vừa lòng hả? Một lần không đủ, ngươi còn muốn có lần thứ hai, ngươi không làm chết tôn tử của ta thì không cam lòng…”
Lão phu nhân càng nói càng giận, liên tục vung mạnh cây gậy khắp bốn phía, Vương ma ma thấy bà tức giận đến choáng váng, nhanh chân chạy lên giành cây gậy trong tay bà.
Thủy di nương bị đánh cho té ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, xoa cánh tay đang đau đớn, trong mắt hừng hực lửa ghen tị, oán hận nhìn Tô Mi đang nằm trên giường trúc. Nếu lúc nãy nhanh một chút lao lên, nàng ta đã có thể đâm hỏng bụng con tiện nhân này, Tô Mi, đứa nhỏ trong bụng ngươi đừng nghĩ sinh hạ được nó!
Lúc Vân Khanh trở về liền được Thải Thanh kể chuyện này cho nàng nghe, sau cùng còn nói: “Nếu không phải là Trần ma ma chạy lên làm đệm đỡ trên mặt đất, Mi cô nương có thể nguy hiểm rồi.”
Nha đầu kia nói đến chỗ này, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng không giấu được vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Lưu Thúy ngẩng đầu liếc nhìn Thải Thanh một cái, tính tình nha đầu này thẳng thắn như thế, có điều là so với lúc mới đến cũng đã khá hơn nhiều, Lưu Thúy lắc đầu, cười nói: “Ngươi mới vừa vào phủ, không nhìn thấy dáng vẻ cô ta lúc mới vừa vào cửa, nếu thấy được thì bây giờ cũng không có gì là ngạc nhiên.” Tô Mi lúc đó còn dám đối đầu với phu nhân, còn muốn đuổi tiểu thư đi, bây giờ đối phó với Thủy di nương thì có là gì.
“Mi cô nương trong bụng có hài tử, còn muốn chạy đến chỗ Thủy di nương khoe khoang, Thủy di nương đang ngây người ở trong từ đường có thể không nổi giận sao? Cô ta lại khiêu khích như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà ra tay. Hai người bọn họ đều là những người nóng nảy hấp tấp, Thủy di nương cũng là người kiêu căng ngạo mạn, cho dù Mi cô nương không khiêu khích cô ta, chỉ đứng trước mặt cô ta thôi không chừng cũng có thể nhận lấy của cô ta ba phần lửa.” Vừa bắt tay vào làm việc, Thanh Liên cũng nói thêm vào.
Vân Khanh ngồi trên giường La Hán, nghe các mấy nha đầu kia thảo luận chuyện này, trong lòng cũng suy nghĩ ngổn ngang, vừa rồi nàng có hỏi qua Vấn Nhi, Vấn Nhi có nói trước khi Tô Mi xảy ra chuyện, đến viện của Thu di nương, thấy Thu di nương đi tả nên không vào mà ngược lại đến chỗ Bạch di nương, lúc đi về tâm tình cũng không tệ, nghe tiểu nha hoàn nói, Bạch di nương cùng cô ta nói đôi lời khách sáo, nghe qua thì không có chuyện gì.
Nhưng Tô Mi ngồi ở chỗ Bạch di nương một lúc rồi mới tìm Thủy di nương gây chuyện, nếu ngay từ đầu Tô Mi đã đi tìm Thủy di nương, cô ta sẽ không nhất định phải đi một vòng quanh hậu viện, chẳng lẽ Bạch di nương đã châm ngòi chuyện gì? Theo như tiểu nha hoàn nghe được phần lớn câu nói đều là quan tâm chăm sóc, còn khiến cho Tô Mi tha thứ cho Thủy di nương.
Nói chuyện cũng là một loại bản lĩnh, có một số người lúc nói chuyện, có thể đem những chuyện hết sức không may nói thành những chuyện làm trong lòng người khác cảm thấy thoải mái, lại có một số người có thể đem những chuyện nhỏ như đầu kim, nói thành những chuyện đại họa tang gia bại sản, lòng người, lời nói luôn ảnh hưởng tới lòng người.
Nàng híp mắt lại, việc Tô Mi đi từ đường gây chuyện này, đúng là có chút kỳ quái, nếu thật sự là Bạch di nương ý định dùng lời nói ảnh hưởng đến hành động, khiến cho Tô Mi thầm nổi giận với Thủy di nương, sau đó đến từ đường khiêu khích, thì Bạch di nương này tâm cơ cũng khá sâu xa, không như thái độ thành thật mà cô ta thể hiện ra ngoài.
Tô Mi tính tình kiêu ngạo, Thủy di nương cay nghiệt hống hách, hai người chạm mặt nhau, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, lúc ở từ đường chắc chắn là không cho nha hoàn theo vào, hai người châm chọc, khích bác nhau, động chân tay cũng là chuyện bình thường, chỉ cần Thủy di nương ra tay, như vậy đứa nhỏ ttrong bụng Tô Mi vừa được chăm sóc tốt cũng sẽ rất nguy hiểm.
Nếu thật sự đúng như nàng đoán, Bạch di nương có thể mười năm như một hầu hạ mẫu thân, không lộ ra nửa điểm mánh khóe tranh giành tình nhân, lại có thể sử dụng đôi câu vài lời, thiếu chút nữa làm hại đứa nhỏ trong bụng Tô Mi, một người thâm tàng bất lộ như vậy, có khả năng hiểu rõ lòng người, châm ngòi khiêu khích đối thủ, thật sự rất nguy hiểm.
Từ bây giờ nàng nhất định phải chú ý đến Bạch di nương, người mà kiếp trước nàng chưa từng để ở trong lòng, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng mới phải.
Cuộc sống cứ từng ngày trôi đi, Tạ thị và Thẩm Mậu không ở trong nhà, Thẩm phủ to như vậy cũng có chút vắng vẻ, Thu di nương sau khi bị Vân Khanh trừng phạt cũng thành thật hơn nhiều, trừ việc hàng ngày thỉnh an lão phu nhân, cũng theo Bạch di nương cả ngày ở trong viện, mà Bạch di nương vẫn giống như trước, thêu thùa hoa cỏ, không có gì khác thường.
Tô Mi bị đại phu liên tục dặn dò, không nên phát sinh những việc ngoài ý muốn nữa, nếu không đứa nhỏ trong bụng rất khó mà giữ được, nàng ta cũng có kinh nghiệm, căn bản là không bước chân ra khỏi Lan Tâm viện, Trần ma ma mỗi ngày cũng không rời khỏi bên người nàng ta.
Vân Khanh mỗi ngày đến thư viện, cùng Vi Ngưng Tử giống như biểu tỷ muội bình thường, đi học thì chào hỏi, nói chuyện, sau khi tan học thì không qua lại gì, mà Tạ di cũng không có suy nghĩ tính toán đến Thẩm phủ, bà ta đang chìm trong niềm vui to lớn, không tốn lấy một đồng mà được vui vẻ chuyển đến ở trong một căn nhà lớn, có thêm một đại quản gia, mua đồ dùng trong nhà mới, trước cửa treo hoành phi Vi phủ sơn đen thật to, chờ hiếu kỳ(chịu tang) qua, liền bước vào giới phu nhân Dương Châu.
Mà ngay cả ba tiết học cưỡi ngựa bắn cung, Vân Khanh cũng không nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, may nhờ An Tuyết Oánh nói cho nàng biết, An lão thái quân cùng An Ngọc Oánh trở về kinh thành Thiên Càng, An lão thái quân vốn định ở lại Dương Châu một thời gian, nhưng An Ngọc Oánh không ngừng thúc giục, nói là muốn nhập học Quốc Tử Giám, thật ra nguyên nhân là, thế tử Cẩn vương rời Dương Châu, bị Minh đế triệu về kinh thành, cho nên vị Quốc công tiểu thư si tình này lại vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, Cảnh Hựu Thần dạy cầm khóa cũng đổi lại cầm phu tử lúc đầu, hắn cũng quay trở về kinh thành.
Ở trong trí nhớ của Vân Khanh, một năm này kinh thành phát sinh chuyện lớn gì cũng không rõ, bởi vì ở kiếp trước, năm này chính là năm nàng thất trinh mất hết thể diện, không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, nhớ lại thì cũng chỉ nhớ đến nhục nhã vô cùng, mỗi ngày khóc lóc khổ sở.
Bây giờ lại không giống vậy, nàng trừ việc mỗi ngày đến trường, nửa tháng lại đến Vấn phủ một lần, nghe Vấn lão thái gia dạy dỗ chỉ bảo, sau khi trở về thì ôn lại bài học, ghi nhớ huyệt vị, đọc sách dạy đánh cờ, luyện thư pháp, cách năm ngày thư viện lại có hai ngày nghỉ, nàng theo Lý ma ma học tập cách giải quyết công việc trong phủ, đôi khi thỉnh giáo Lý Tư chuyện buôn bán, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái.
Đôi khi chợt nhớ đến hôm nay cha mẹ du ngoạn ở chỗ nào, cũng không biết liệu mẫu thân đã mang thai hay chưa, cứ như vậy trôi qua hai tháng, Vân Khanh hôm nay được nghỉ, thức dậy từ sáng sớm, đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.
Kiếp trước nàng và tổ mẫu không có tình cảm gì, kiếp này nhìn thấy những việc bà làm với Tạ thị, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, nếu trên đời này không phải coi trọng chữ “Hiếu”, nàng thật sự không muốn đến gặp tổ mẫu, để không phải vừa nhìn thấy bà lại nghĩ đến ngày ấy bà thiên vị Thủy di nương, còn lớn tiếng trách mắng Tạ thị.
Hạ tuần tháng sáu, thời tiết Dương Châu cũng dần nóng bức, lão phu nhân mặc áo dài tơ mỏng màu nâu vàng nhạt, tựa trên giường La Hán, nhìn cháu gái đang ngồi bên dưới, miễn cưỡng nói: “Không biết cha nương con lúc nào mới về?” Bà cũng là người già, con không ở bên người, trong lòng thương nhớ, cháu gái và bà lại không thân thiết, lại càng cảm thấy cô đơn, thế nên mới có câu hỏi này.
“Có lẽ là mấy ngày tới, vài hôm trước phụ thân có gửi thư, lúc quay về sẽ xuất phát từ Lợi Châu đến thành Bạch Thủy, sau đó ngồi thuyền về Dương Châu, sẽ đi rất nhanh.” Vân Khanh thản nhiên tiếp lời.
“Ừ, bao giờ về cũng không sao, nếu có thể mang theo tôn tử về cùng thì tốt rồi.” Lão phu nhân về vấn đề này cũng không giấu diếm gì, hừ nhẹ một tiếng.
Tuy rằng không hòa hợp với tổ mẫu, nhưng lúc này ý nghĩ của hai người đúng là không mưu mà hợp, Vân Khanh cũng chỉ trông chờ sau hai tháng du ngoạn ở bên ngoài, mẫu thân có thể hoài thai đệ đệ, từ nay về sau cũng không bị tổ mẫu trách mắng.
(*không mưu mà hợp: không cùng bàn bạc mà có chung suy nghĩ)
Những nhưng lời này nàng cũng không tiện tiếp lời, dù lời nói khách sáo cũng không muốn nói, bèn cúi đầu nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay.
Lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, liền nói sang chuyện khác: “Nghe bọn hạ nhân nói con hàng ngày đổi đến ba lượt đèn dầu, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cũng không phải thích trang điểm y phục, vậy thì bận rộn chuyện gì?”
Là người đứng đầu trong phủ, những chuyện này lão phu nhân biết được cũng là điều bình thường, Vân Khanh nhu thuận cúi đầu đáp lời: “Sau khi đến thư viện thì về nhà ôn bài, đọc sách, vẽ tranh, luyện chữ.”
“Vẫn như vậy, cả ngày chỉ thích đọc sách.” Lão phu nhân nói chính là trước kia, kiếp trước Vân Khanh cũng thích đọc sách, đọc thơ phẩm từ, xem những chuyện tình cảm xưa cũ u buồn, tuy bây giờ vẫn là đọc sách, nhưng nội dung của chúng không giống trước đó nữa, bất quá nàng cũng không muốn thành thật giải thích với lão phu nhân.
(*từ: một thể loại văn vần thời Đường, Tống ở TQ, còn gọi là ‘trường đoản cú’, gần giống với ca kịch)
“Nữ hài tử không cần phải cả ngày trốn trong nhà đọc sách, xem mọi người đều ngu dốt không học thức, con cũng nên học nữ hồng, ăn mặc xinh đẹp mới đúng, con so với trước kia chững chạc thận trọng hơn nhiều, tổ mẫu cũng thấy vui mừng, nhưng vẫn chỉ là cô nương gia, có thể vui chơi được lúc nào thì vui chơi thôi.”
Lão phu nhân nói vậy làm cho Vân Khanh thấy thật bất ngờ, tổ mẫu nói những lời này tuy khó nghe nhưng vẫn có chút tình cảm bên trong, thời điểm con gái vui vẻ nhất là khi còn làm khuê nữ, sau này gả vào nhà người ta làm vợ, trên có cha mẹ chồng, giữa có chị em dâu, dưới có con cái, đúng là không có thời gian để thở.
Nàng ngẩng đầu, tròn mắt nhìn lão phu nhân, thấy lão phu nhân cũng nghiêng thân mình thở dài, Vân Khanh vừa định nói hai câu rồi lui ra ngoài, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp vội vàng, là một tiểu nha hoàn trong viện của Tạ thị.
Vương ma ma vừa định mở miệng dạy dỗ nha đầu kia không biết quy củ, thì thấy tiểu nha hoàn sau khi thở gấp, nhìn lão phu nhân và Vân Khanh nói: “Lão gia và phu nhân đều đã trở về rồi ạ.”
Lão phu nhân vừa mới trở mình, thoáng một cái đã quay lại, nhìn nha đầu kia hỏi: “Vậy sao còn chưa đến chỗ ta?” Vừa mới từ bên ngoài về, bình thường đều phải đến chỗ lão phu nhân đầu tiên để thỉnh an mới phải.
“Phu nhân sau khi vào cửa thì bị ngất xỉu.” Tiểu nha hoàn lại nói thêm một câu, lần này lại đến lượt Vân Khanh sốt ruột, “Sao lại có thể ngất xỉu? Đã mời đại phu chưa?”
Phụ thân đưa mẫu thân ra ngoài du ngoạn, trên người không có công việc gì, làm sao có thể ngất xỉu? Trong mắt lão phu nhân cũng mang theo nghi ngờ, bĩnh tĩnh nhìn tiểu nha hoàn, con dâu này đúng thật là, vừa về đến nhà thì ngất xỉu.
“Đã mời đại phu rồi ạ, hình như là mấy ngày nay khẩu vị của phu nhân không tốt, chưa ăn uống gì, mấy ngày nay lại còn thường xuyên nôn mửa, sợ là quá mệt nhọc nên…”
Vương ma ma vừa nghe thấy, ánh mắt cũng phát sáng, quay đầu nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, triệu chứng này chỉ sợ là…” Ai ngời lão phu nhân vừa rồi còn uể oải nhất thời tinh thần liền phấn chấn, trở mình từ trên giường La Hán bò dậy, bước ra ngoài cửa, trong lòng Vân Khanh cũng xúc động, đi theo sau lão phu nhân, Vương ma ma, Bích Bình, Bích Liên, Thải Thanh, Lưu Thúy cũng đi phía sau, cả đoàn người vội vàng hướng về phía viện của Tạ thị.
Hai tay Vân Khanh siết chặt lấy khăn tay, nếu như nàng đoán đúng, thì Tạ thị chắc chắn đã có thai, bởi vì mẫu thân vốn không say tàu, trên đường đi cũng thoải mái, lại có Phỉ Thúy và Hổ Phách ở bên cạnh chăm sóc, sẽ không mệt đến mức như vậy, khẩu vị không tốt lại kèm theo nôn mửa, đây đều là dấu hiệu của có thai. Nàng vẫn luôn chờ mong mẫu thân có thể mang thai, bây giờ kết quả ở ngay trước mặt cũng có chút hồi hộp.
So với Vân Khanh, lão phu nhân lại càng thêm vội, bước đi như bay, tốc độ đi so với ngày thường phải nhanh hơn gấp hai lần, đến viện của Tạ thị, nhìn thấy nha hoàn bà tử còn đang khuân rương hòm vào, Hổ Phách nhìn thấy lão phu nhân, vội vàng hành lễ, “Lão phu nhân, người đã đến rồi ạ.” Rồi vén mành trúc lên cho lão phu nhân đi vào.
Vừa vào cửa đã thấy Tạ thị còn mặc y phục màu hải đường ngay ngắn chỉnh tề, rõ ràng là vừa vào nhà đã ngã xuống, Thẩm Mậu ngồi một bên, vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là đại phu đến, nhưng ngẩng đầu nhìn lại thấy người đến là lão phu nhân và Vân Khanh, liền đứng dậy hành lễ: “Con trai gặp qua mẫu thân.”
Lão phu nhân khoát tay, để ông đứng lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Tạ thị hỏi: “Con dâu thế nào?”
“Còn chưa biết được như thế nào, vừa rồi ăn một bát canh, sắc mặt cũng đã khá hơn, nhưng vẫn phải chờ đại phu đến.” Vẻ mặt Thẩm Mậu cũng đầy lo lắng, làm sao lại vừa đến cửa nhà đã ngã xuống, trên đường đi tâm trạng và sắc mặt của Tạ thị còn tốt hơn so với lúc ở nhà rất nhiều, hai người quả thực giống như đang tận hưởng thời gian tân hôn vậy.
Một lúc sau, bên ngoài có nha hoàn dẫn theo Tề đại phu đi vào,Vân Khanh vốn định xem mạch qua cho Tạ thị trước, lúc này cũng tránh ra một bên, nhường lại vị trí cho Tề đại phu.
Lão phu nhân ngay cả một khắc cũng không chờ được, vội vàng nói: “Mau đến bắt mạch đi.”
Tề đại phu nghe lời, ngồi trên cái ghế Lý ma ma đưa đến, phủ khăn tay lên cổ tay Tạ thị, rồi mới đặt hai ngón tay lên bắt mạch, qua một lúc, trong mắt hiện lên ý cười, thu tay về cười nói: “Chúc mừng lão phu nhân, Thẩm lão gia.”
Thẩm Mậu nhìn ông ta cười rộ lên, lại nhìn sắc mặt của Tạ thị, nhíu mày, “Mừng chuyện gì, phu nhân làm sao vậy?”
Tề đại phu chắp tay nói: “Phu nhân là do mệt mỏi, hơn nữa nôn nghén ít ăn, thân mình mới nhất thời không khỏe nên bị ngất xỉu.”
“Ông nói cái gì?” Lão phu nhân đứng dậy, trợn to mắt nhìn Tề đại phu.
“Vừa rồi tại hạ bắt mạch cho phu nhân, là hỉ mạch.” Tề đại phu cũng không thấy phiền phức mà nhắc lại, làm cho lão phu nhân nghe thấy khuôn mặt cũng tươi cười vui mừng, bình thường nhìn Tạ thị đều mang theo ánh mắt bất mãn nay cũng có một tia quan tâm, “Con dâu ta như thế nào?”
Lão phu nhân vừa hỏi xong, Tạ thị cũng tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng đều là người, trong chốc lát không phản ứng kịp, Thẩm Mậu lập tức ngồi cạnh người bà, đỡ bà dậy, “Nàng cẩn thận một chút.”
“Nương.” Tạ thị nhìn thấy lão phu nhân đứng trước giường La Hán, muốn đứng lên hành lễ, lão phu nhân thấy vậy vội nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận thân thể của con.”
Đối mặt với mẹ chồng đầy ý tốt và quan tâm, còn có cả lời nói thân thiện, Tạ thị có chút không thích ứng kịp, vẫn là Thẩm Mậu mở miệng nói: “Nàng bây giờ đang mang thai, cần phải chú ý nhiều hơn.”
Trong phòng có nhiều người, lão phu nhân sợ ảnh hưởng đến Tạ thị nghỉ ngơi, dặn dò vài câu, rồi mang theo cả đám người ra ngoài.
Tạ thị đặt tay trên bụng, trong lòng có cảm giác ngọt ngào vui vẻ, đúng là không thể dùng ngôn từ để hình dung, lúc ở trên thuyền, bà vừa nôn mửa vừa không ăn được, trong lòng cũng đoán có thể mang thai, nhưng năm ấy hoài thai Vân Khanh, cũng không có những triệu chứng như vậy, không dám tùy tiện mở miệng, bây giờ đã được xác nhận, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mậu, trên gương mặt tuấn mỹ nho nhã của ông cũng tràn đầy ý cười, trong mắt mang theo niềm vui như hài tử vậy, chắc chắn là ông cũng vô cùng vui mừng.
“Văn Nương, ta biết là nàng sẽ có.” Lúc này Thẩm Mậu vui mừng đến hai mắt sáng rực, hơn ba mươi tuổi vẫn không có con trai, trong lòng ông cũng có phần chán nản, sau khi tra ra canh đoạn tử, tuy rằng đã chữa trị, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, lúc này biết thê tử bỗng chốc mang thai, lòng tự trọng mạnh mẽ của nam nhân, chắc chắn là vô cùng đắc ý.
Ông cùng Tạ thị nói mấy câu, lại nhớ đến Tề đại phu đang khai đơn thuốc, muốn đi dặn dò vài lời, lúc này mới lưu luyến đi ra ngoài.
Cuối cùng Vân Khanh cũng không cần ngồi một bên làm kỳ đã cản mũi, nhìn đoàn người đã rời đi mới ngồi cạnh Tạ thị, nhìn cái bụng còn đang bằng phẳng của bà, mắt phượng ánh lên tia sáng khác thường.
Kiếp trước Thẩm gia không có con trai, thế nhưng kiếp này lại có, có nhiều việc đều đang thay đổi, thậm chí theo hướng tốt hơn.
Nàng vươn tay chạm nhẹ, “Nương, năm đó con ở trong bụng người, cũng giống như đệ đệ, làm cho người nôn đến ngất xỉu sao?”
Tạ thị thấy dáng vẻ ngóc nghếch của nàng, cười nói: “Con khi đó rất ngoan, nương hoài thai con, không có một chút phản ứng gì, đến khi nguyệt sự chậm đã lâu mới phát hiện ra, không như đệ đệ của con…” Bà nói đến đây, dừng miệng: “Xem nương kìa, bị một câu đệ đệ của con, cũng tùy tiện nói theo.”
Thật ra chủ yếu là trong lòng bà đã trông mong điều này từ lâu, thấy nữ nhi nói vậy, cũng tự nhiên thuận miệng mà nói ra.
Vân Khanh hé miệng cười, “Nương thuận miệng nói ra, người già chẳng có câu, tiện miệng nói ra thì nhất định là đúng như vậy hay sao, xem ra đệ đệ trong bụng nương đã sớm nói cho con biết rồi.”
Nghe thấy nữ nhi nói vậy, Tạ thị cười tươi như hoa, vươn tay nhéo mặt nàng, “Được được, nương hôm nay nhờ vào cát ngôn của con, nếu đúng là đệ đệ như lời con nói, nương lại cho con một cái hồng bao.”
“Mẹ con nàng đang nói gì vậy? Còn muốn cho hồng bao?” Thẩm Mậu từ bên ngoài bước vào, vừa vặn nghe được mấy câu sau, tâm trạng đang vui vẻ liền hỏi.
Vân Khanh vừa nhìn thấy Thẩm Mậu vào phòng, thu tay lại, cười nói: “Cha, con vừa nói trong bụng nương là đệ đệ, nương nói chờ đệ đệ sinh ra, sẽ cho con hồng bao đấy.”
“Được, hồng bao này không thể ít được, đến lúc đấy, cha cũng sẽ cho con một cái.” Nếu sinh con trai, Thẩm Mậu chính là trai gái song toàn, đương nhiên là vô cùng vui mừng, lại vươn tay nhéo hai má Vân Khanh.
“Cha, người đừng nhéo làm mặt nữ nhi lại to lên.” Vân Khanh nghiêng đầu nói, vểnh vểnh miệng bất mãn.
“Thật là, nữ nhi đúng là thích làm đẹp, cha vừa nhéo một cái đã sợ làm khuôn mặt nhỏ nhắn của con to lên rồi.” Thẩm Mậu cười to, Tạ thị ngồi một bên cười đến cong mắt, liếc nhìn giữa chân mày đang lộ vẻ vui mừng của trượng phu, thai nhi này nhất định phải sinh ra là con trai.
Vân Khanh nhìn bầu không khí vui vẻ giữa cha mẹ, tìm cớ đi ra ngoài, bảo Lý ma ma và Hổ Phách, Phỉ Thúy chú ý nhiều hơn đến đồ ăn, vật dụng hàng ngày của Tạ thị, phải hết sức cẩn thận.
Ngày hôm nay, toàn bộ Thẩm phủ đều vui mừng, Thẩm Mậu cao hứng, liền cho toàn bộ Thẩm phủ hơn một trăm hạ nhân, bất kể là đại quản sự hay là tiểu nha hoàn, chỉ cần là hạ nhân của Thẩm gia, nỗi người đều được phát thêm một bộ đồ mới.
Vân Khanh biết phụ thân chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ nương lại mang thai lần nữa, tất nhiên là vô cùng vui sướng, ngay cả tổ mẫu cũng cảm thấy như vậy, trong phủ đều thấy vui mừng, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt tươi cười.
Thế nhưng, chắc chắn phải có người mất hứng, lúc này trong Lan Tâm viện, Tô Mi nghe thấy tin này cực kỳ không vui, vốn trong bụng cô ta là độc nhất vô nhị bảo bối, chỉ chờ sinh ra sẽ là con trai duy nhất.
Ai ngờ Tạ thị đã ba mươi tuổi, thế nhưng lại mang thai, đang đứng trong viện ngắm hai chậu hoa Ngọc Lan lão phu nhân sai người đưa đến, liền vươn tay nhổ hoa đi, Trần ma ma nhìn thấy hai chậu lan quý bị Tô Mi vò nát, vội vàng bước đến giật lấy hoa Ngọc Lan trong tay cô ta ra, “Cô nương của nô tì ơi, người vò nát hoa để làm gì, nếu để cho lão phu nhân biết được thì phải làm sao?”
“Nếu muốn biết thì cũng sẽ biết, ma ma nhìn bên ngoài xem, lúc ta mang thai, hạ nhân trong nhà ngay cả một khối vải bố cũng chưa được thưởng, Tạ thị mang thai, lão gia liền thưởng cho mỗi người một bộ đồ mới, chẳng lẽ không phải ta đang mang cốt nhục của Thẩm gia sao?” Tô Mi càng nghĩ càng thêm tức giận, chỉ muốn vò nát cành hoa, Trần ma ma lại ngăn lại, không thể làm gì được đành phải ngồi lên tháp mỹ nhân đặt ở trong viện.
Cũng là mang thai, cô ta lại có thai trước, tại sao lại khác nhau nhiều như vậy.
Trần ma ma nhìn khuôn mặt khó chịu của Tô Mi, trong lòng cũng đồng tình với cách nói của cô ta, theo lý mà nói vẫn là cô nương mang thai trước, từ sau khi đón cô nương về, lão gia không hề quan tâm đến, chỉ có lão phu nhân để ý, bây giờ phu nhân lại mang thai, cô nương lúc này cũng không còn được xem trọng.
Bà đi đến bên cạnh Tô Mi, che bóng mặt trời phía sau cô ta, nói: “Cô nương, người cũng đừng nôn nóng, phu nhân là đương gia chủ mẫu, lão gia vui mừng là chuyện bình thường.
“Bà ta có thai,vậy trong bụng ta là cái gì?” Tô Mi nặng nhọc thở hắt ra, cảm thấy trong ngực buồn bực không ngớt.
Lão gia không đến chỗ cô ta, so với lúc mới vào phủ đúng là đối xử với cô ta khác biệt cả trăm ngàn lần, cô ta cũng từng thử ngăn đón Thẩm Mậu trên đường, nhưng ông cũng chỉ nói hai ba câu đã xua cô ta đi, vì chuyện lão đạo sĩ, lão gia cũng tức giận quá lâu rồi.
“Cô nương, yên tâm một chút đừng nóng giận, người cẩn thận nghĩ lại xem, nếu người sinh con trai, phu nhân cũng sinh con trai, tuy của người là con trưởng nhưng vẫn là thứ xuất, không giống như đích trưởng tử, bây giờ phải chờ xem phu nhân có thể sinh được con trai hay không, chẳng phải trước đây bà ta sinh ra nữ nhi hay sao? Bây giờ người cũng chỉ còn cách cố gắng dưỡng thai, đừng nóng vội như lần trước, đại phu nói người không thể để bị va chạm mạnh.” Trần ma ma tận tình khuyên bảo.
Tô Mi vừa nghe xong, cẩn thận vuốt ve cái bụng to của mình, quả thực đúng là như vậy, Tạ thị mới mang thai, mà cô ta đã hơn bảy tháng thì sợ cái gì, chờ đến lúc cô ta sinh được con trai, làm cho Tạ thị tức giận mà sinh non, nghĩ như vậy trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Trần ma ma thấy sắc mặt Tô Mi đã tốt thì thở dài, vừa rồi bà tránh nặng tìm nhẹ mà nói, còn có một loại tình huống nữa là nếu Tô Mi sinh con gái, mà phu nhân sinh con trai, chẳng qua là bà lớn tuổi nên thận trọng, cảm thấy sinh con trai là tốt nhất, nếu sinh ra con gái, Tô Mi cũng có nữ nhi kề sát bên người, Thẩm phủ con nối dòng không nhiều lắm, Tô Mi sinh con nối dòng chắc chắn được nâng lên làm di nương, Tô Mi còn trẻ, về sau còn có thể sinh thêm con.
Ngày hôm sau, sau khi dùng qua bữa sáng, tộc trưởng Thẩm gia mang theo mấy người thân ở xa, còn có cả nữ quyến trong nhà đưa theo hạ lễ đến, cả đoàn người ngồi trong viện của Tạ thị, làm cho cả một sân viện to như vậy cũng có chút chật chội.
Vân Khanh nhìn thoáng qua, những người nàng có thể nhận biết trong này đúng là không nhiều lắm, già, trẻ, cao, thấp, béo, gầy, xem như là đủ cả.
Đứng đầu là con dâu của Thẩm tộc trưởng, Mạt thị, hơn ba mươi tuổi, dáng người không gầy không béo, khuôn mặt dài, ngũ quan không tính là nổi bật nhưng nhìn vào cũng có nét ý nhị, hôm nay bà ta dẫn đầu, mamg theo một đoàn tiểu thư, con dâu đến Thẩm gia ăn mừng.
Vừa vào cửa nhìn thấy Tạ thị liền nhiệt tình nói: “Hôm qua tỷ nghe thấy tin tốt, còn tưởng mình nghe nhầm, cẩn thận nghe lại lần nữa, đang nghĩ xem ai lại có phúc khí như vậy, hóa ra là muội, tỷ vui quá nên sáng sớm đã theo tộc trưởng đến đây chúc mừng muội.”
Giọng nói của bà ta vừa cao vừa to, thuộc loại chưa thấy người đã thấy tiếng, nhìn bà ta mặc áo thêu nhiều màu, bên dưới là váy rộng màu tím đậm, trên đầu vấn kiểu linh xà kế, cài trâm tơ vàng cẩn hồng ngọc, đôi mắt nhanh nhạy, vừa vào cửa đã lo quan sát xung quanh.
Đối với bà ta, kiếp trước Vân Khanh cũng có hiểu biết, nàng mím môi, nhìn lướt qua phía sau bà ta, nhìn đến nhóm người ở trong phòng khách, có vài người còn trẻ, ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt cũng được trang điểm kỹ càng.