Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 141: Tạ Thị Có Hỷ (5)




Gương mặt Bạch di nương lo lắng nhìn sắc mặt giận dữ của Tô Mi, vội vàng nói: “Có mấy lời muội muội tốt nhất nên nghe, lão phu nhân xưa nay chỉ cần tôn tử, bây giờ muội hoài thai con nối dòng của Thẩm phủ, so với Thủy di nương lại càng thêm tôn quý, ngày hôm ấy lão phu nhân cũng đã nổi giận đến váng đầu, muội đừng nên để chuyện này ở trong lòng nữa, nàng ấy cũng đã bị phạt quỳ ở từ đường, đến lúc được ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn như vậy nữa.”

Sau này ra ngoài sao? Nhớ lại nhan sắc của Thủy di nương, mấy ngày nay còn nghe được lão phu nhân đối xử với Thủy di nương có bao nhiêu thiên vị, lông mày Tô Mi nhăn lại, tay không ngừng chậm rãi vuốt ve bụng mình.

Một lúc sau, nàng ta đứng lên, nói với Bạch di nương: “Muội hơi mệt, đi về trước để nghỉ ngơi, sau này lại đến chỗ tỷ nói chuyện vậy.”

Bạch di nương cũng đứng dậy, vẻ mặt vui mừng nói: “Mi cô nương chịu đến thăm là tốt rồi, viện của tỷ bình thường cũng yên tĩnh, muội thường xuyên đến đây, ta cũng có thể được lây một ít may mắn của muội.”

Tô Mi gật đầu, được Bích Vân đỡ lấy rồi đi ra ngoài.

Bạch di nương vẫn đứng trước rèm cửa, nhìn bóng lưng của hai người dần xa, nụ cười châm chọc không mảy may lộ ra ngoài, chậm rãi buông rèm cửa xuống.

Diệp Nhi đi theo phía sau nói: “Bạch di nương, sao người lại khách khí với nàng ta như vậy, người xem vừa nãy nàng ta còn nói cái gì, không phải nô tỳ xúi bẩy trước mặt người, nhưng cô ta chỉ là một thông phòng, trước mặt người không hành lễ thì thôi lại còn cao ngạo, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống mà nói chuyện, nàng ta dựa vào cái gì chứ!”

Bạch di nương không nói câu nào, đi đến trước chậu rửa mặt cạnh bàn trang điểm, kéo một mảnh khăn bông, nhúng vào trong chậu nước, chà xát một lúc rồi vắt hết nước, mới đi về phía phòng khách.

Diệp Nhi vẫn đi phía sau như trước, vì nàng mà bất bình, “Nàng ta bây giờ lúc nào cũng tôn tử tôn tử, ai biết được trong bụng cô ta là con trai hay con gái, nếu là con gái, làm sao có thể vượt qua được phu nhân đã sinh hạ đại tiểu thư, Thủy di nương sao không hạ thật nhiều dược cho cô ta, thạch tín hay là hạc đỉnh hồng gì đó cho xong luôn đi, xem cô ta còn có thể đắc ý nữa được không.”

Bạch di nương cầm lấy cái khăn, ở chỗ Tô Mi vừa ngồi dùng sức lau mạnh, Diệp Nhi bước nhanh về phía trước, giành lấy cái khăn của nàng, lại nói: “Di nương, người đúng là thích sạch sẽ, mỗi lần bất kể là ai đến, chạm vào chỗ nào, người đều phải lau…”

Tô Mi ra khỏi Sương Lộ viện, sắc mặt vẫn không được tốt, Bích Vân nghe đại phu nói qua, phụ nữ có thai thường vui giận thất thường, cẩn thận đỡ nàng ta đi, nhưng không ngờ, lúc đi đến lối rẽ, Tô Mi không hướng về Lan Tâm viện mà rẽ về hướng bắc của hậu viện.

“Mi cô nương, Lan Tâm viện ở bên kia.” Bích Vân nhắc nhở.

Đôi mắt đẹp của Tô Mi mang theo một tia tàn khốc: “Không, chúng ta đến từ đường.”

Bích Vân vừa nghe vậy, sắc mặt sửng sốt, “Từ đường sao? Mi cô nương, người đến đấy làm gì?”

Tô Mi không ngốc mà nói ra, cô ta quay đầu nhìn Bích Vân, “Ta muốn đến đấy một lát, sao vậy, không thể đi sao?”

Biết tính tình nàng ta không tốt, lại đang có thai, trong lòng Bích Vân đoán nàng ta đi từ đường không phải là để cúng bái tổ tiên, lúc này Thủy di nương đang bị nhốt ở từ đường, chẳng lẽ Mi cô nương muốn tìm Thủy di nương để báo thù? Bích Vân nhìn bụng của Tô Mi, lo lắng mà nhắc nhở: “Mi cô nương vẫn nên thận trọng suy nghĩ, người bây giờ đang mang thai, đến từ đường không thích hợp, nếu nhỡ may tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng, nô ỳ đúng là không đảm đương nổi.”

Nếu không mang thai, Tô Mi chắc chắn sẽ không đi. Vừa rồi ở chỗ Bạch di nương, nghe nàng ấy nói hóa ra Thủy di nương ở trong phủ ỷ có lão phu nhân cưng chiều mà kiêu ngạo phách lối, ngay cả Tạ thị cũng không cho vào mắt. Nàng ta bây giờ tuy có thai, lão phu nhân mặc dù quan tâm nàng ta gấp trăm lần, cũng bởi vì đứa nhỏ trong bụng, nhưng lão gia từ lúc nàng ta trở vể, một ngày cũng không nhìn đến nàng. Chắc chắn là lần trước mời đạo sĩ đến đã làm lão gia nổi giận, cho dù trong bụng nàng có đứa nhỏ, lão gia cũng không để ý đến nàng, giờ đây tất cả của nàng đều chỉ dựa vào đứa nhỏ này.

Tuy rằng nàng ở bên ngoài nói đứa nhỏ trong bụng là con trai, mọi người đều nịnh bợ nàng như vậy. Nhưng nàng cũng không ngu xuẩn như thế, nếu đến lúc sinh được nhi tử, địa vị trong phủ là nước lên thuyền cũng lên theo, nhưng nếu là nữ nhi, vậy không phải là nơi nơi đều chịu cảnh kèn cựa sao, đặc biệt là Thủy di nương, lúc nàng mang thai còn dám hạ dược nàng, đến lúc nàng sinh nữ nhi, chẳng phải là đường đường chính chính chèn ép nàng sao, nàng chỉ là một thông phòng, sao có thể cùng một di nương có lão phu nhân làm chỗ dựa mà tranh đấu?

Bây giờ chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế, thừa dịp đứa nhỏ trong bụng còn chưa được sinh ra, nàng đến từ đường, chỉ cần nói với Thủy di nương mấy câu rồi giả vờ ngã sấp xuống, nói là Thủy di nương xô ngã nàng, đến lúc lão phu nhân biết được tất nhiên là giận tím mặt, Thủy di nương vốn chỉ ở từ đường mà hối lỗi, sẽ bị đóng gói đuổi về nhà mẹ đẻ.

Nàng một đường suy tư, đi đến cửa từ đường, bên ngoài có hai bà tử đang canh gác, vừa thấy nàng đến, cung kính hành lễ: “Mi cô nương.”

“Mở cửa ra, ta muốn vào gặp Thủy di nương.” Tô Mi nâng cằm lên, nhíu mày ra lệnh.

Hai bà tử liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng do dự, các bà phụng mệnh canh gác ở chỗ này, không cho người vào thăm Thủy di nương, nếu làm vậy, có vẻ không ổn cho lắm.

“Các ngươi có ý gì, chẳng lẽ ta vào thăm Thủy di nương cũng không được sao? Các ngươi nếu làm ta tức giận đau bụng, thì đợi xem ta đến chỗ lão phu nhân cáo trạng các ngươi.”

Cái bụng của Tô Mi lúc này là vũ khí vạn năng ở Thẩm gia, hạ nhân đều phải vô cùng cung phụng, đặc biệt là các bà tử, bây giờ nàng ta được lão phu nhân coi trọng, nếu nàng ta vu cáo thành công, lão phu nhân biết được thì người chịu khổ chính là các bà, đoán được Tô Mi vì bị hạ dược mà tức giận, muốn đi vào hạ nhục Thủy di nương, cũng không phải là chuyện gì to tát, liền mở cửa ra.

Trên mặt Tô Mi thoáng qua một tia đắc ý, khóe miệng gợi lên nụ cười hiểm độc, nói với Bích Vân: “Ngươi đứng gác ở bên ngoài, không cho ai đi vào.” Nói xong nhấc chân bước vào.

Bích Vân muốn cản lại cũng không được, mà không cản cũng không xong, chạy nhanh lại nói với một bà tử: “Ngươi nhanh chạy đến Lan Tâm viện gọi Trần ma ma đến đây, càng nhanh càng tốt.” Chỉ có Trần ma ma nói, Tô Mi mới đôi lúc nghe theo, những người khác nói tuyệt nhiên là không có tác dụng.

Bà tử kia cũng biết Bích Vân là nô tỳ bên người lão phu nhân, nhanh chân chạy đi Lan Tâm viện.

Bích Vân đứng ở cửa, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, mắt luôn nhìn phía trước, cho đến lúc qua hơn hai nén hương, phía trước mới có một phụ nhân cao gầy, mặc bộ đồ màu nâu, đúng là Trần ma ma, vội vàng chạy đến, bà vừa nghe lời bà tử kia nói, liền biết không tốt, nhanh chân chạy về từ đường.

Tô Mi vào từ đường, phía trước có một trận gió lạnh âm u thổi đến, toàn thân run rẩy, lại nhìn bên trong từ đường to như vậy, ở góc phía đông có một cái giường trúc nhỏ dài hai tấc, bên trên trải chăn tơ lụa thật dày, cạnh giường còn có một cái kệ, bên trên đặt một bát vải mới làm xong.

Nàng âm thầm cười lạnh, quả nhiên trong lòng lão phu nhân vẫn còn lo lắng cho Thủy di nương, lão phu nhân có người cháu quý báu như vậy, Thủy di nương phạm lỗi lớn như thế, mà còn có thể sai người đưa vải đến, đúng là thím cháu tình thâm.

Chú ý nhìn quanh một lượt, trong lòng càng chắc chắn phải trừ bỏ Thủy di nương, mà lúc này Thủy di nương nghe thấy thanh âm mở cửa, vốn nghĩ lão phu nhân nhớ đến mình nên đến thăm, ai ngờ nhìn thấy chính là Tô Mi vẻ mặt hồng nhuận, bụng đang nổi to lên, trong tức khắc vẻ mặt suy sụp, “Ngươi đến đây làm gì?”

Tô Mi nhìn nàng ta quỳ ở bồ đoàn sao chép kinh thư, tinh thần cũng phấn chấn hơn, cảm giác mình cũng cao hơn một bậc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghe nói Thủy di nương ở từ đường chép kinh thư, ta đến thăm một lúc.” Nàng ta cố ý khoa trương, nhìn xung quanh, “Nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, cũng không phải là nơi người có thể ở, Thủy di nương đúng là đáng thương.”

Thủy di nương bị giễu cợt trào phúng như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, ném bút lông đang cầm trong tay, đứng lên nói: “Ngươi chỉ là một ả thông phòng, muốn ra oai trước mặt ta, từ đường này là nơi một thông phòng không danh không phận có thể đi vào sao? Đúng là to gan, ngươi đùng tưởng rằng ngươi tài giỏi gì, ta nói cho ngươi biết, ta mới là lương thiếp lão gia cưới hỏi đàng hoàng, ngươi chỉ là thông phòng, chính là một đứa nô tỳ, thấy mình mang thai cứ nghĩ là mình giỏi sao? Là con trai hay con gái vẫn chưa biết đâu, ngươi cho rằng mình có thể thành Thẩm phu nhân sao.”

Sắc mặt Tô Mi tức khắc trở nên khó coi, một lần nữa đặt chân vào Thẩm phủ, nhưng là được lão phu nhân coi trọng, sai người cẩn thận hầu hạ, nha hoàn bà tử trong phủ nhìn thấy nàng ta đều phải tươi cười hòa nhã, người người đều nịnh bợ nàng ta tương lai là sườn phu nhân mà lấy lòng, nhưng Thủy di nương một câu thông phòng lại thêm một câu nô tỳ, làm tổn thương đến kiêu ngạo nằm sâu trong lòng nàng ta, thế nên không khách khí mà đáp lại: “Thế thì sao, ta biết là ngươi đang ghen tỵ ta, ngươi thử nhìn mình xem, gả cho lão gia cũng được mười năm, bụng ngay cả lồi lên cũng chưa từng có một lần, chỉ là gà mái không biết đẻ trứng mà nghĩ mình là cái gì đó cao quý, di nương thì sao, di nương mà không sinh được con thì ngay cả nô tỳ cũng không bằng!”

Lời này kích thích trúng nỗi đau của Thủy di nương, không mang thai không chỉ là nỗi đau của Tạ thị, mà cũng là nỗi đau của nàng ta, nàng ta dáng vẻ xinh đẹp, lại có lão phu nhân làm chỗ dựa, nuối tiếc duy nhất là cái bụng lại thua kém như vậy, nếu có thể sinh con trai, vị trí Thẩm phu nhân này còn có thể của Tạ thị sao? Không phải là đã sớm thuộc về nàng ta. Hai tròng mắt cô ta hừng hực như lửa cháy, chằm chằm nhìn vào bụng Tô Mi, nàng ta không có thai, tiện nhân này vì cớ gì mà lại có!

Trong đầu nghĩ như vậy, thân mình cũng di chuyển, dùng lực hướng về phía Tô Mi, mà đáy mắt Tô Mi hiện lên một tia vui mừng, nàng ta luôn chờ cơ hội này, cẩn thận nhìn hướng Thủy di nương chạy đến, chuẩn bị nhẹ nhàng mà tránh đi, sau đó khéo léo giả vờ ngã, giả vờ đau bụng, để xem lúc đó Thủy di nương còn có thể thoát được hay không?!? Chiêu này, là từ lúc nàng ta chưa gả đi, thường dùng để đối phó với các thứ nữ tỷ muội khác.

Đáng tiếc, lần này nàng ta đoán sai năng lực của mình, năm đó nàng ta còn chưa mang thai, eo nhỏ, thân thể nhẹ nhàng, động tác này đúng là vô cùng quen thuộc, nhưng bây gờ trong bụng là thai nhi năm tháng, hơn nữa thân thể vừa dưỡng tốt nhưng đã vận động nên có chút mệt mỏi, lúc nàng ta muốn tránh sang một bên, không may chân trái vướng lấy chân phải, cả người không khống chế được mà ngã về phía sau.