Thẩm Mậu vươn tay bóp trán, Tạ thị đang ấn huyệt thái dương cho ông, vừa nghe được chuyện của Tạ di, nhớ lại chuyện Tạ Tố Linh đã làm, hừ lạnh một tiếng: “Tìm đi, tìm được rồi thì để nàng ta chuyển ra ngoài.”
“Cha, nếu chuyện tìm nhà cho dì ổn thỏa thì nói Lý quản sự để mọi chuyện giao cho con giải quyết nhé.” Vân Khanh nhận lấy chén nước trên tay Hổ Phách.
“Ừ, đều giao cho con quản hết, để cho con quản lý, không cần lấy chuyện của cô ta đến làm phiền cha…” Nhìn thấy Thẩm Mậu bị men rượu làm cho tự chủ giảm xuống, Tạ thị lấy nước, cho Thẩm Mậu uống một chén. Cũng không thể để cho Vân Khanh nhìn dáng vẻ say rượu của phụ thân làm tổn hại đến uy nghiêm của người làm cha, Tạ thị mở miệng đuổi người, quay đầu nói với Vân Khanh: “Cha con say rồi, con nói với ông ấy làm gì, mau trở về viện đi.”
Mục đích đã đạt được, mọi chuyện sau này Thẩm Mậu đã đáp ứng cho Vân Khanh xử lý, nàng cũng không muốn ở trong này quấy rầy cha mẹ, mân mê miệng rồi đi ra ngoài.
Rõ ràng nghe thấy chuyện của Tạ di, Thẩm Mậu sẽ không vui, Vân Khanh không biết vì sao nhưng nàng luôn có cảm giác mẫu thân, Tạ di và phụ thân còn có bí mật gì đó, mà bí mật này dường như có lợi cho nàng, mẫu thân hiển nhiên đã nắm chắc thì nàng cũng sẽ không vội vàng làm gì.
Mặt trăng dần nhô trên đầu cành liễu, treo trên không trung giống như một khối bảo thạch màu bạc.
Nữ nhi vừa đi, Tạ thị sai Lý ma ma cùng bà đỡ Thẩm Mậu vào nội phòng, cho ông uống thêm một chén canh giải rượu, dần dần thanh tỉnh, ngẩng đầu lên thấy búi tóc của Tạ thị buông lỏng một bên, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống mặt mày như mang theo sương khói mờ ảo, bà đang cầm khăn lụa, cẩn thận lau từng ngón tay cho ông. Bàn tay trắng mịn mềm mại chạm vào da thịt tức khắc làm cho ông cảm thấy tâm viên ý mãn, vươn tay ra ôm lấy Tạ thị, kéo bà đặt xuống dưới thân mình.
Tạ thị thấp giọng kêu lên, giả bộ từ chối, chỉ một lát sau trong phòng đã vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Có thêm rượu trong người đúng là đặc biệt vui thích, hơn nữa đêm nay Tạ thị lại còn đặc biệt hùa theo Thẩm Mậu, ông chỉ cảm thấy đêm nay quá tiêu hồn, ép buộc hai lần còn chưa thỏa mãn, cho đến khi thở hồng hộc, toàn thân đều là mồ hôi thì mới ngừng lại.
Lúc này hơi rượu gần như đã tan hết, cả người chỉ còn lại cảm giác thoải mái sau khi qua chuyện phòng the, trong lòng ôm thê tử kiều mị, Thẩm Mậu lại càng thêm đắc ý, vừa lúc định cúi xuống nói mấy câu thân mật với Tạ thị, vừa kêu lên: “Văn nương…” thì lại phát hiện ra trước ngực mình có cảm giác ươn ướt.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tạ thị đang gục đầu trong ngực mình, im lặng chảy nước mắt, vội vàng nâng mặt nàng kên hỏi: “Có chuyện gì sao? Tại sao đang yên đang lành lại khóc?”
Tạ thị chỉ vùi đầu không nói câu nào, lại càng làm cho Thẩm Mậu đau lòng, nhớ đến lần trước hai đầu gối nàng bầm xanh, nhíu mày hỏi: “Có phải mẫu thân lại ép buộc gì nàng không?”
Tạ thị vốn muốn nhân cơ hội này nói với Thẩm Mậu, bà cùng Thẩm Mậu là vợ chồng từ thủa thiếu niên, có tình cảm, dù lúc này lão phu nhân gây náo loạn lớn thế nào, nếu bà không nói chỉ sợ Thẩm Mậu cũng không biết, trước đây bà không nói bởi bà cảm thấy không sinh được con trai là lỗi của mình, giờ đã biết đó không phải là do bà, oan ức nhỏ bà có thể nhịn, nhưng việc hôm nay bà không nghĩ sẽ tiếp tục nhịn nữa.
“Hôm nay lúc thiếp vừa về đến, Tô Mi…” Bà đem mọi chuyện nói qua một lượt, “Nương đứng trước mặt phu tử ở học đường của nữ nhi và hạ nhân nói muốn hưu thiếp, nếu bình thường người nói cũng không sao, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, nương làm thế sao thiếp có thể đối mặt với hạ nhân trong phủ cùng các phu nhân bên ngoài kia. Nếu sau này cũng như vậy, thiếp không nghĩ đặt chân ra khỏi cửa…”
Nói xong nước mắt cuồn cuộn rơi xuống từng giọt từng giọt trên tay Thẩm Mậu, ông thu cánh tay lại, nhăn mặt, từ trước đến nay ông cũng biết mẫu thân đối xử với Tạ thị không tốt, lấy cớ không sinh con để ép buộc bà, ông không tiện mở miệng, mà trong lòng cũng thật sự sốt ruột, nhưng bây giờ đã biết nguyên nhân, lại thấy mẫu thân như thế, liền cảm thấy Tạ thị làm cho lòng ông càng lúc càng đau, nhiều năm chịu oan ức như vậy, mẫu thân của ông càng lớn tuổi lại càng hồ đồ, tính cách càng ngày càng không tốt, ông cũng không có cách để nói, suy nghĩ một lúc mới mở miệng: “Ngày mai ta đi thỉnh an nương sẽ nói ta uống rượu bên ngoài thân thể không tốt nên mới không thể sinh con, bây giờ đang chữa trị…”
Tạ thị lắc đầu ngăn cản: “Nếu bây giờ lão gia nói, chỉ sợ mẫu thân cho rằng thiếp trách móc người, nếu mẫu thân cho mời đại phu xem mạch cho người, bây giờ thân thể người lại không sao, lại càng thêm không hài lòng với thiếp…”
Thẩm Mậu thấy bà khóc như mưa rơi trên hoa lê, thật sự đau lòng, xưa nay ông luôn mặc kệ chuyện ở hậu viện, cũng thấy buồn chán, nhớ đến Tô Mi lại nổi giận: “Ta phải nói cho nương biết cái thai trong bụng cô ta không đúng, nhanh chóng cho cô ta dùng thuốc hủy đi.”
Nam nhân một khi đã hung ác thì cũng không kém nữ nhân, đặc biệt là về chuyện đứa nhỏ trong bụng Tô Mi, Thẩm Mậu cho rằng đó chính là cái nón xanh, vì cái thai kia mà làm thê tử bị phạt, ông đương nhiên hung dữ hạ quyết tâm.
Tạ thị lúc đầu là sửng sốt, nhưng nghĩ đến ngày ấy nữ nhi nói trong bụng Tô Mi có khả năng là con của Thẩm Mậu, do dự một lúc lâu mới buồn bã nói: “Vân Khanh có đến hỏi Vấn lão thái gia, lão thái gia nói nếu không dùng thuốc trong thời gian dài có thể sẽ mất đi công hiệu, trong bụng Tô Mi có thể là con của người.”
Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ, ánh mắt mang theo cô đơn không nói ra lời, Thẩm Mậu bị ánh mắt kia làm trong lòng cuộn sóng, nhìn Tạ thị rõ ràng là do dự cùng không muốn mà vẫn lựa chọn nói cho ông biết cái thai trong bụng Tô Mi có thể là của mình, nếu hôm nay Tạ thị không nói, ngày mai ông có thể cho người hủy cái thai ấy đi, vị trí của Tạ thị sẽ không bị uy hiếp dù chỉ là một chút.
Ông âm thầm cảm thán, bao năm nay lăn lộn ở thương trường, luôn thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, chỉ có những lúc trở về, mới có thê tử một lòng đối xử tốt với ông, vươn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt Tạ thị, ôm vào lòng rồi hôn lên trán bà nói: “Mặc kệ đứa nhỏ trong bụng cô ta, ta chỉ hy vọng con ta được sinh ra từ bụng nàng, nàng không cần lo lắng những chuyện này, chỉ cần chăm sóc lão gia ta thật tố, sớm sinh cho ta một nhi tử là được.”
Ông nhỏ giọng dỗ dành như vậy làm trong lòng Tạ thị thoải mái hơn, bĩu môi nói: “Có thể có sớm mới tốt, ngày nào nương cũng lấy chuyện này để nhắc nhở thiếp.”
Thẩm Mậu cũng phiền lòng mẫu thân luôn nhắc đến chuyện này, đây không phải là lúc nào cũng thuyết giáo ông không biết sinh con sao? Nghĩ nghĩ một lúc hai mắt sáng ngời: “Mọi chuyện ta cần làm cũng đã xong, vài ba ngày nữa ta sắp xếp một chút, đưa nàng đến núi Thần nữ Thanh Châu nhé, vừa đi cầu phật vừa đi du ngoạn.”
“Có thật không?” Tạ thị từ lúc gả đến đây cũng không đi ra ngoài, Thẩm Mậu cũng chỉ đưa bà đi chơi hai, ba lần cách đây đã ba, bốn năm, sao bà lại có thể không vui.
“Tất nhiên là thật.” Thẩm Mậu nhìn thê tử cười vui vẻ, ánh mắt có chút ẩm ướt như nước hồ mùa xuân, hai má vừa qua trận mây mưa còn chưa tan hết ửng hồng, làm ông nhìn thấy lại bắt đầu động lòng.
“Văn nương, chúng ta lại cố gắng nhé…”
Tạ thị bị ông ôm lấy, khóe miệng ngập tràn ý cười, chỉ cần bà có thể sinh con trai, vị trí chủ mẫu Thẩm gia này không ai có thể lay chuyển, lời nói của lão phu nhân quan trọng, nhưng Thẩm Mậu mới là người chân chính có quyền quyết định, điều này bà vẫn biết rõ. Vì vậy vươn tay ôm cổ Thẩm Mậu, trong trướng lụa màu thiên thanh lại thêm một phen tình ý ngọt ngào.
Ngày tiếp theo, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên con đường trước phủ, làm tan đi những giọt sương ven đường.
Sau khi Vân Khanh sống lại, mỗi ngày đều đến thư viện học tập, nàng đã quen với cuộc sống năm 13 tuổi, từ một thiếu phụ hai mươi tuổi trở thành một cô nương 13 tuổi, dù cách sáu năm nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì mới lạ. Tất cả những gì của kiếp trước tựa như giấc mộng hoàng lương, trong giấc mộng ấy không biết người nào mới là cảnh trong mơ.
Lớp đầu tiên là kỳ nghệ, kiếp này với kỳ nghệ nàng vô cùng thích thú, để có thể tránh được những chuyện đã phát sinh kiếp trước, nàng cho rằng kỳ nghệ tất nhiên phải học.
Phu tử ở phía trên giảng giải: “Đối với đối thủ linh hoạt, giao chiến mạnh mẽ, thế trận thay đổi liên tục, người chơi cờ phải trầm ổn, thong thả mới có thể giành được thắng lợi, cho nên người chơi cờ vây đều có thể gặp nguy không loạn, bình tĩnh vững vàng…”
Cờ vây xem trọng tự suy nghĩ, mỗi quân cờ đều có tác dụng, cả ván cờ đấu trí hơn đấu dũng, nhanh chóng kịch liệt, có thể làm cho người chơi cờ phát huy khả năng tập trung, khả năng tính toán, sự quan sát sâu sắc, khả năng cẩn thận phân tích, khả năng linh hoạt ứng biến, tính toán toàn bộ thế trận, những thứ này kiếp trước nàng đều biết nhưng không xem trọng mới để cho Vi Ngưng Tử có nhiều biểu hiện dị thường trước mặt nàng mà nàng không chú ý đến.
Hết sức chăm chú nghe phu tử giảng bài, một canh giờ nhanh chóng trôi qua, phu tử tuyên bố cho nghỉ ngơi một nén nhang, lúc này nàng mới vươn thắt lưng mệt mỏi, kéo An Tuyết Oánh đi ra ngoài.