Tuyết Lan nhìn trái nhìn phải một chút, nàng ta nhớ rõ Quy Nhạn các của tiểu thư còn cách chỗ này một hành lang gấp khúc dài nữa mới đến, sao lại dừng ở chỗ này, bèn cúi đầu âm thầm suy nghĩ.
Vân Khanh đi vào trong đình, Thanh Liên dùng khăn lau ghế đá mấy lần rồi mới mời nàng ngồi xuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn Tuyết Lan.
Trong lòng Tuyết Lan lúc này đang cực kỳ khó hiểu, không phải là đại tiểu thư muốn mình đến Quy Nhạn các thêu tranh sao, như thế nào lại gọi mình đến chỗ này mà không nói câu nào. Từ lúc vào phủ đến nay, nàng cũng chỉ mới được gặp đại tiểu thư một lần ở viện của Tạ thị, theo lý mà nói, nàng ta cũng chưa làm gì đắc tội đại tiểu thư, nhưng nhìn tình huống như thế này giống như là tiểu thư đang muốn trừng phạt nàng ta.
“Ngươi đã báo lại chuyện của Trân Châu sao?” Thấy áp lực mà mình tạo ra cũng không khác biệt lắm, Vân Khanh mới thản nhiên mở miệng hỏi.
Tuyết Lan chờ nửa ngày, không nghĩ đến Vân Khanh vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, tức khắc con ngươi trong hốc mắt đảo hai vòng mới gật đầu: “Dạ đúng, chuyện của Trân Châu là nô tỳ thấy được sau đó báo cho Phỉ Thúy tỷ tỷ.”
Vân Khanh từ lúc nói xong vẫn tỉ mỉ theo dõi thần sắc của Tuyết Lan, thấy ánh mắt nàng ta hơi rối loạn, trong lòng cũng đã phần nào rõ ràng chân tướng câu chuyện.
Nếu lúc trước là nghi ngờ, thì bây giờ đã khẳng định chắc chắn, tâm tư của Tuyết Lan đang đứng trước mắt nàng này rất quỷ quyệt, có lẽ để bên cạnh nàng mới có thể yên tâm phần nào.
Tuổi tác của Vân Khanh và Tuyết Lan cũng không có nhiều cách biệt, nhìn đại tiểu thư dịu dàng trầm tĩnh, đối xử với hạ nhân cũng vô cùng độ lượng, nhưng không biết tại sao hôm nay đứng trước mặt nàng lại cảm thấy khí thế của nàng so với Tạ thị không kém nửa phần, đôi mắt phượng khép hờ nhìn như đang mơ màng ngủ nhưng bên trong lại lộ ra tia sáng làm lòng người căng thẳng đến tột cùng.
Chuyện nàng bày kế Trân Châu những người khác không thể biết được, nhân lúc nàng ta đến phòng châm tuyến lấy đồ, nhìn nàng ta thoa phấn, chải đầu, xiêm y gọn gàng, lại nghe người ta nói Trân Châu là người có tâm tư muốn leo cao, liền làm như vô ý khen bộ dạng nàng ta xinh đẹp, so với Thủy di nương cũng không kém là bao, nhìn qua cũng biết là người có mệnh cẩm y ngọc thực, nhưng nếu Trân Châu không có sẵn tư tâm thì nàng có nói gì cũng vô dụng.
Nàng ta là do lão gia mua vào, trong phủ cũng không có chỗ dựa, nếu không có tâm cơ thì cả đời này cũng chỉ biết ở trong phòng châm tuyến làm một nha hoàn nho nhỏ, đây không phải là cuộc sống mà nàng ta mong muốn.
“Ngươi là nha hoàn cha ta mua về ở bên đường sao?” Vân Khanh giống như vô tình mở miệng hỏi, Tuyết Lan lại có chút thấp thỏm không yên, đại tiểu thư có ý gì, thấy nàng không có gia đình nên không tin tưởng nàng, không muốn cho nàng đến Quy Nhạn các sao?
Vân Khanh khẽ liếc mắt một cái, biết nha đầu này tâm tư không ngay thẳng, cũng không vạch trần mà nói tiếp: “Ngươi được lão gia mua về cho vào làm trong viện của phu nhân, nhưng phu nhân lại cho ngươi đến phòng châm tuyến, trong lòng ngươi chắc cũng rất oán giận đúng không?”
Oán giận?! Điều này tất nhiên là Tuyết Lan có, nhưng bị Vân Khanh nói thẳng ra như thế sao nàng ta dám thừa nhận, lập tức quỳ xuống thể hiện lòng trung thành: “Mạng của nô tỳ là được lão gia mua về, phu nhân muốn an bài thế nào thì sẽ là thế ấy, nếu có thể hầu hạ phu nhân là phúc của nô tỳ, nếu không thể thì nô tỳ cũng sẽ làm tốt bổn phận của mình, đền đáp ân tình của lão gia và phu nhân.”
Mồm mép trơn tru, xoay chuyển cũng nhanh, lại biết ăn nói.
Vân Khanh chỉ mỉm cười, kiếp trước nàng bị nàng ta dỗ dành đến choáng váng mơ hồ cũng không phải là không có lý do, chẳng qua nàng vẫn thấy kỳ quái, Tuyết Lan tỏ vẻ nàng ta không muốn trèo lên giường của Thẩm Mậu, nàng ta lúc ấy không phải là di nương sao? Dù thế nào cũng muốn làm di nương là vì sao? Chẳng nhẽ Tuyết Lan không hề có ý muốn làm di nương?
Nàng giống như vô ý hỏi một câu: “Trong viện của ta còn thiếu một tiểu nha hoàn may vá thêu thùa, ngươi có muốn làm không?”
Nghe thấy thế, hai mắt Tuyết Lan tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Khanh, vừa định mở miệng ra nói thì lại khẽ mím môi, ánh mắt có vẻ tối đi, quỳ nói cảm ơn: “Được đại tiểu thư nhìn trúng là phúc của nô tỳ, nhưng hai canh giờ trước phu nhân đã cho gọi nô tỳ đến viện của người, được người khen ngợi, nô tỳ cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi.”
Nếu không có ký ức của kiếp trước, Vân Khanh chắc chắn đã bị những lời này của Tuyết Lan làm cho xúc động, ý của nàng ta là nàng ta rất muốn đến viện của nàng, nhưng vì phu nhân đã nói trước, thà rằng không đáp ứng đến chỗ của Vân Khanh cũng phải nghe lời phu nhân, đúng thật là trung thành.
Nhưng nàng biết, Tuyết Lan là người thông minh, nàng ta hiểu được nếu như mình nói muốn đi đến viện của tiểu thư, không đến viện của phu nhân thì tất nhiên sẽ đắc tội người, nàng ta từ chối nàng, có trước có sau, hơn nữa Vân Khanh cũng sẽ không cùng mẫu thân giành người, mà cho dù Vân Khanh thật lòng muốn có nàng ta thì Tạ thị lẽ nào lại không cho nàng sao?
Nhưng Vân Khanh không muốn đi theo con đường mà nàng ta đã vạch sẵn, thản nhiên nhìn Tuyết Lan khẽ nói: “Nếu ngươi đã không muốn thì thôi vậy.”
Nói xong, nàng đứng lên bước ra ngoài, Tuyết Lan lập tức nôn nóng bổ nhào ra, lôi kéo tà váy của nàng: “Đại tiểu thư, nô tỳ nguyện ý, nô tỳ tất nhiên là nguyện ý, nhưng phu nhân… phu nhân…” Nàng ta cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra.
Đây là nàng ta nhào lên van xin, như thế cho dù Tuyết Lan có đến viện của Vân Khanh thì nàng ta cũng không có lý do gì mà tự đề cao mình. Lưu Thúy đem mọi hành động của Vân Khanh thu vào đôi mắt, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Lúc này Vân Khanh mới nở nụ cười: “Ta sẽ nói với phu nhân việc này, ngươi đi thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến viện của ta đi.”
Cúi xuống nhìn Tuyết Lan đang quỳ lạy, thật ra kiếp trước cô ta cũng rất được lòng nàng, cũng có chút bản lĩnh, ngoại trừ thêu thùa rất khá, đối nhân xử thế cũng coi như ổn thỏa, nói chuyện đùa giỡn mồm miệng cũng không kém phần lém lỉnh.
Lúc nãy hỏi như vậy, nàng cũng nhìn ra nàng ta không có tâm tư làm di nương của Thẩm Mậu, bởi vì làm nha hoàn của nàng thì sẽ vô duyên với Thẩm Mậu, vì không có phụ thân nào sẽ để ý đến nha hoàn trong viện của con gái mình, Thẩm gia cũng không chứa nổi người này.
Nhưng trái lại nàng có chút khó hiểu, Tuyết Lan tuy rằng có chút tinh ranh, cũng thích tỏ vẻ như vậy, lúc này cũng không có ý niệm ấy trong đầu, vậy đến tột cùng là vào lúc nào mà nàng ta lại nổi lên tâm tư muốn làm di nương, rồi phản bội lại tất cả mà đứng bên cạnh Vi Ngưng Tử.
Nghe được những lời ấy của Vân Khanh, Tuyết Lan lập tức trở về phòng châm tuyến thu dọn đồ đạc còn Vân Khanh thì xoay người đến viện của Tạ thị.