Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
“Lão phu nhân vừa ngủ xong. Ngươi có lòng đến thỉnh an hôm nay, lão phu nhân chắc chắn sẽ không trách đâu.” Tạ thị thầm nghĩ trong bụng, một tiểu bối họ hàng kiểu bắn ba phát tên không tới, gọi lão phu nhân là tổ mẫu cũng coi như là được đi, vậy mà còn thỉnh an mỗi ngày, chịu khó còn hơn cả Vân Khanh là cháu gái ruột. Nàng ta muốn tỏ vẻ hiếu thuận để khiến cho lão phu nhân càng thêm chán ghét Vân Khanh hay sao vậy?!
Vi Ngưng Tử thấy vậy cũng hiểu chuyện, gật đầu nói: “Một khi đã vậy, chàu gái xin lui ra trước.”
Cảnh Hựu Thần cũng chắp tay nói: “Tại hạ cũng xin phép cáo từ.”
Xuất phát từ lễ phép, Tạ thị kêu Vân Khanh đưa hắn ra ngoài. Ba người người trước người sau bước ra sân, Cảnh Hựu Thần nhìn Vân Khanh, lại nhìn nhìn Vi Ngưng Tử, trong lòng cảm thán rất nhiều.
Vi Ngưng Tử ra sân xong thì nói với Vân Khanh: “Biểu muội, ngươi xem, ngươi mới bốn ngày chưa đến học đường mà Cảnh phu tử đã tìm tới tận cửa rồi đấy.”
Vân Khanh nhíu mày, Vi Ngưng Tử nói thế là ý gì? Nàng liếc mắt nhìn Cảnh Hựu Thần đang chuyên chú nhìn vẻ cười nói tự nhiên của Vi Ngưng Tử, khóe miệng nhếch lên, nói như sẳng giọng: “Ta thấy Cảnh phu tử nhất định là muốn đến đây xem xem biểu tỷ có ngoan ngoãn ở nhà học cầm hay không thôi, cần gì phải gắp lửa bỏ tay người cho ta thế. Chẳng lẽ biểu tỷ không có nói với phu tử chuyện ta xin phép nghỉ hay sao nên khiến hắn cho là ta trốn học?”
Mặc kệ Vi Ngưng Tử muốn đẩy Cảnh Hựu Thần sang nàng là định làm gì, hay là muốn phá hư thanh danh của nàng nên nói ra những lời mập mờ như vậy, Vân Khanh chắc chắn sẽ không thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta.
Ý định của Vi Ngưng Tử đúng là muốn làm cho mối liên hệ giữa Cảnh Hựu Thần và Vân Khanh mập mờ không minh bạch. Tuy nàng ta xem Cảnh Hựu Thần là một trong những đối tượng được tuyển, nhưng nghĩ đến tình huống với Cẩn vương Thế tử ngày ấy thì chung quy cũng không thoải mái cho lắm. Tuy biết là thân phận hai người này kém quá xa, không có khả năng lắm, nhưng nếu có thể phá hư thanh danh của Vân Khanh thì càng có thể ngăn chặn hết thảy mọi việc. Ngay cả dáng vẻ liễu yếu đào tơ như nàng mà Cẩn vương Thế tử còn không thích, chẳng lẽ lại thích loại nữ tử thân đầy hơi tiền như Vân Khanh? Tuyệt đối không thể!
Nàng bật cười, ra vẻ ngây thơ vô cùng, chỉ vào Cảnh Hựu Thần nói: “Ngươi cứ hỏi Cảnh phu tử một chút xem, ta có xin phép cho ngươi không?”
Cảnh Hựu Thần tự nhiên gật đầu, “Vi tiểu thư vừa đi học liền lập tức nói rõ việc xin phép rồi.”
Vi Ngưng Tử cười đắc ý, “Biểu muội, ngươi đây chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi nghe.” Sau khi xảy ra một màn ở lớp học thi họa, Vi Ngưng Tử đã không còn động cân não vào cách nói năng thế nào khi xin phép giùm Vân Khanh nữa. Có An Tuyết Oánh ở đó, nàng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Mấy ngày nay cô ta cố gắng xu nịnh An Tuyết Oánh, nhưng lại phát hiện rằng nàng vẫn thản nhiên, đối xử với nàng ta rõ ràng cũng khác với những người khác. Chắc hẳn nàng đã biết thư xin phép trên lớp thi họa kia có gì đó kỳ lạ.
Quân tử? Vân Khanh cười nhìn Vi Ngưng Tử, ngươi chưa ghê tởm mà ta còn phát ghét nữa là, người như ngươi vậy mà cũng dám tự xưng là quân tử, còn mắng xéo nàng là tiểu nhân. Ngươi mà xứng à! Vân Khanh ẩn ý nhìn nhìn Vi Ngưng Tử, câu môi nói: “Biểu tỷ thật biết khoe khoang quá, còn tự so mình với quân tử cơ đấy.”
Vi Ngưng Tử lập tức sửng sốt, mặt hiện lên chút mạt đỏ. Chẳng lẽ Vân Khanh đã biết đến những lời nàng ta nói trên lớp thi họa? Nàng ta chẳng mò được ý của Vân Khanh lúc này là gì, nhưng lời này của nàng nghe qua lại cực kỳ châm chọc, ngữ khí lại mang theo ý cười, ánh sáng trong đáy mắt kia lại khiến người khác hốt hoảng bởi phảng phất như có hàn khí đang ùn ùn xông ra từ bên trong. Thấy thế, Vi Ngưng Tử hơi hơi cắn môi, sắc mặt trở nên hơi nhăn nhó, cứng ngắc biện bạch: “Biểu muội sao lại nói thế!” Cặp mắt trong suốt như nước kia ngước nhìn Cảnh Hựu Thần, bên trong phải nói là mang theo ủy khuất vô cùng.
Bị ánh mắt mang đầy vẻ quyến luyến không rời kia nhìn chăm chú, Cảnh Hựu Thần cảm giác như hình tượng của mình trong chốc lát đã cao lớn hơn rất nhiều. Thẩm Vân Khanh này sao lại nói biểu tỷ của mình như vậy, Vi Ngưng Tử là cô gái đơn thuần đáng thương đến thế mà.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Vân Khanh, đôi mắt phượng đen láy kia lại biểu lộ một tia ngây thơ, lại có chút vô tội, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên mang ý cười, có vẻ chỉ là đang đùa thôi. Mà nghĩ lại cũng phải, trong lời vừa rồi của Vân Khanh cũng có vẻ gì là thật sự châm chích đâu. Cho dù Vi Ngưng Tử xinh đẹp đa tình, nhưng Thẩm Vân Khanh cũng diễm lệ vô song, nam tử nhìn thấy hiển nhiên không thể không tán thưởng.
Khi Cảnh Hựu Thần nhìn sang khuôn mặt của Vân Khanh thì lại cảm thấy trong lời nói của nàng nhất định là mang ý khác, nên liền cười nói với Vi Ngưng Tử: “Nàng đương nhiên không phải quân tử, nàng là nữ tử mà.”
Câu giảng hòa này đúng là rất khéo, Vân Khanh che miệng cười khẽ, “Cảnh phu tử đúng là lợi hại thật, nghe thì liền hiểu ý ta ngay. Biểu tỷ đúng là một nữ tử, sao lại tự xưng là quân tử được. Cái này đúng là ngươi lấy bụng tiểu nhân so lòng tốt của biểu muội này nha!”
Thấy Vân Khanh nhẹ nhàng khéo khéo vài câu đã đem danh hiệu tiểu nhân đeo lên trên đầu chính nàng ta, trong lòng Vi Ngưng Tử đúng là căm hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ đỏ ửng trên mặt càng sậm thêm, nũng nịu giậm giậm chân, nghiêng người nói: “Biểu muội chỉ biết ngắt câu cắt chữ mà khi dễ ta thôi!”
Khi dễ? Chỉ mới thế thôi mà đã kêu là khi dễ, vậy diệt môn thì tính như thế nào, là nghịch thiên sao? Vân Khanh lơ đãng cười cười nhìn cô ta làm ra vẻ ta đây, vẻ mặt kia đúng là biểu tượng đầy đủ cho nỗi ủy khuất, khiến người nhìn thấy sẽ nhịn không được mà tội nghiệp giùm. Đáng tiếc, Vân Khanh kiếp trước đã kiến thức được gương mặt dữ tợn sau lưng của cô ta, nên cũng không muốn nói thêm gì nữa, “Nếu biểu tỷ nói ta khi dễ ngươi, vậy thôi, ta cũng không khi dễ ngươi nữa. Ngươi liền thay ta đưa Cảnh phu tử ra cửa đi.”
Nói xong, liền xoay người đi về hướng Vinh Tùng đường.