Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 128: Tạ Thị Phát Uy, Đạp Đổ Thủy Di Nương (1)




Edit: Khánh Linh

Beta: Ishtar

Lão phu nhân vốn muốn đổ riệt việc này lên người Xuân Xảo và Mã bà tử là được rồi, ai ngờ Vân Khanh không tính bỏ qua dễ dàng như vậy. Mặt lão phu nhân hiện rõ vẻ xấu hổ, nhìn lướt qua Cảnh Hựu Thần tỉnh queo ngồi ở một bên, nói: “Trong nhà còn có khách, chuyện này nói sau...”

Khách? Mắt Vân Khanh không hề dời sang chỗ khác mà vẫn nhìn thẳng vào mặt lão phu nhân, “Vị khách này đã xem hết toàn bộ quá trình rồi, ta nghĩ chắc hắn cũng muốn biết kết quả cuối cùng.”

Cảnh Hựu Thần lạnh lùng xem hết vở diễn, giờ thấy mọi người cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của mình thì tuy Thẩm Vân Khanh không hy vọng hắn phân xử cái gì nhưng nàng cũng chờ lời nói của hắn, vì thế đứng lên thi lễ nói: “Ta cho rằng lão phu nhân nhất định sẽ đưa ra phán xét công bằng.”

Thật đúng là tự coi mình cứ như là khách quý, ngồi ở trong nhà người ta, thấy chuyện rắc rối xảy ra thì cũng không chịu hiểu chuyện mà cáo từ, đúng là da mặt đủ dày.

Lão phu nhân có để ý hắn ở đây hay là không ở đây đâu, chẳng qua chỉ muốn lấy hắn làm cái cớ mà lấp liếm chuyện hôm nay của Thủy di nương mà thôi. Giờ nghe hắn nói chuyện không thức thời như vậy thì sắc mặt bà cũng có hơi khó coi.

Vân Khanh nhìn lão phu nhân, lạnh nhạt mở miệng: “Tổ mẫu, tuy mẫu thân vẫn chưa sinh ra được tôn tử cho ngài, nhưng nhiều năm qua mẫu thân vẫn đều cẩn thận hầu hạ ngài, chiếu cố phụ thân, để ý chu đáo toàn bộ Thẩm phủ. Chuyện hôm nay cháu gái cảm thấy thực ủy khuất, vì sao ngay từ đầu khi Xuân Xảo chỉ chứng là mẫu thân sai khiến nàng ta thì ngài liền nói là muốn hưu bỏ mẫu thân, nhưng đến khi sự thật được vạch trần là do Thủy di nương gây nên thì ngài lại chỉ để những kẻ tay sai như Xuân Xảo gánh tội thay? Nếu thân tình giữa ngài và Thủy di nương có thể cho nàng ta cái quyền làm chuyện ác mà không bị phạt thì đúng là cháu gái cũng không còn lời nào để nói!”

Thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng vào tai lão phu nhân lại giống như sét đánh. Bà hốt hoảng nhìn cháu gái lưng duỗi thẳng tắp, sắc mặt nghiêm túc chính trực đứng trước mặt, rồi lại nhìn Thủy di nương nằm dưới chân bà khóc như suối, chần chừ mở miệng, “Nếu bọn Xuân Xảo đã bị xử phạt...”

“Tổ mẫu, nếu ngài cảm thấy chứng cớ và nhân chứng còn chưa đủ rõ ràng chính xác mà cần thêm nhân chứng khác, vậy cháu gái có thể tìm đến cho ngài chủ cửa hiệu thuốc đã bốc thuốc, mã phu đã đưa thuốc đi. Bọn họ đều có thể chứng minh đến tột cùng là ai sai khiến chuyện này!” Sắc mặt Vân Khanh thập phần lãnh đạm, cắt ngang lời nói bao che của lão phu nhân. Lúc này đây, nàng hoàn toàn không có ý định nói năng lựa lời với lão phu nhân. Tổ mẫu là trưởng bối của nàng, nàng đúng ra phải hiếu thuận. Nhưng Tạ thị là mẫu thân của nàng, so giữa hai người, phân lượng của Tạ thị trong lòng nàng đương nhiên là nặng hơn nhiều so với một lão phu nhân không biết phân biệt thị phi, thiên tín thiên vị đứng trước mắt!

Nghe những lời nghiêm túc này, lão phu nhân biết ngay là hôm nay cháu gái này quyết tâm sửa trị Thủy di nương, nếu bà muốn qua loa cho qua thì e là không được...

Vân Khanh lại nói tiếp: “Ta biết Thủy di nương là cháu gái họ xa của ngài, trong lòng ngài đương nhiên muốn chiếu cố nàng ta nhiều một chút. Nhưng nàng ta hôm nay làm việc xấu chứ không phải là do Vân Khanh cố tình muốn nhằm vào nàng. Thứ nàng ta muốn chính là trừ bỏ cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, còn muốn vu hãm chủ mẫu của một nhà, thế mà lão phu nhân còn không xử phạt mà cứ thế tha bổng cho nàng ta. Làm như thế không lẽ ngài muốn nói cho các di nương và bọn hạ nhân trong phủ rằng cốt nhục của Thẩm gia cho dù ở trong mắt lão phu nhân ngài chẳng qua cũng chẳng là cái gì, bất quá kéo vài người chịu tội thay là có thể đầu xuôi đuôi lọt sao?”

Đầu lão phu nhân như bị đánh mạnh vào đến choáng váng, giờ mới sực nhớ tới Tô Mi đang nằm ở bên trong, trong bụng là tôn tử mà bà chờ mong đã lâu, suýt nữa là bị chất nữ họ xa này hạ dược hại chết. Bà thiếu chút nữa thì quên việc này. Lúc nãy, bà bị chuyện của tôn tử làm cho tức giận mà đùng đùng chỉ trích Tạ thị, sau lại không biết vì sao mà chăm chăm lo che chở cho Thủy di nương. Nếu nói bà có quý có mến với Tạ thị thì tuyệt đối không phải, mà là bị lời nói của Vân Khanh khiến giật mình tỉnh táo lại. Nếu hạ nhân trong phủ học theo, cũng kê đơn người mang thai như vậy, thì từ nay về sau Thẩm phủ cũng đừng có mơ rằng sẽ có tôn tử nữa, không khí trong toàn phủ cũng sẽ cực kỳ bại hoại. Cho dù muốn sửa trị thì bọn hạ nhân cũng sẽ không phục, lấy chuyện của Thủy di nương ra cãi chày cãi cối mà tác quái.

Bà híp lại đôi mí mắt, nhìn xuống Thủy di nương, đáy mắt bật ra hai tia sáng sắc bén. Chất nữ này thật đúng là quá đáng! Ánh mắt của bà làm cho Thủy di nương còn đang giả vờ đáng thương sợ tới mức vội vàng buông tay ra, dập đầu trên đất nói: “Lão phu nhân, lão phu nhân, tì thiếp biết sai rồi, tì thiếp biết sai rồi. Cầu xin lão phu nhân bỏ qua cho tì thiếp!”

“Thủy di nương, bản thân ngươi là di nương của Thẩm phủ mà không biết suy nghĩ cho Thẩm phủ, đã vậy còn cấu kết hạ nhân nguy hại đến con cháu Thẩm phủ. Hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ! Người đâu... Kéo Thủy di nương ra ngoài đánh bốn mươi đại bản!” Lão phu nhân cao giọng kêu.

Tạ thị đứng một bên ho khan vài tiếng, sắc mặt xanh sao lại mang một ý cười mỉa mai, “Thủy di nương là kẻ chủ mưu, ngay cả Xuân Xảo đều bị tám mươi đại bản, thế mà nàng chỉ bị bốn mươi đại bản. Mẹ chồng thật không công bằng chút nào.”

Hôm nay lòng bà đã lạnh. Lão phu nhân cay độc chửi mắng bà ngay trước mặt hạ nhân và người ngoài, thậm chí còn nói muốn hưu bà. Bà là chủ mẫu một nhà còn mặt mũi nào mà sống. Mọi lần, xử lý trong phủ, thì có phạt thế nào cũng chỉ xem là mẹ chồng phạt con dâu, bà không có gì oán trách. Nhưng hôm nay làm đến mức này, bà thật sự không thể chịu đựng được nữa. Không thể sinh con trai cũng không phải là lỗi của bà, bà phải gồng mình làm người tốt cả hai đầu để che giấu giùm cho Thẩm Mậu cũng được đi, thế mà giờ bà bà còn nói muốn hưu bà. Đây là một sự lăng nhục rất lớn đối với một nữ nhân, cho nên cách nói chuyện của bà lúc này cũng không còn dịu ngoan cung kính với mẹ chồng như ngày xưa.